Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-03-2023] Khi ngẫm nghĩ về con đường tu luyện của bản thân mình, tôi cảm thấy mình chỉ đang tu trên hình thức trong 20 năm đầu. Mặc dù tôi liên tục học Pháp và luyện công, nhưng tâm tính tôi đề cao rất chậm.

Tôi đã bị bắt giữ hai lần và bị cầm tù 10 năm. Đặc biệt là lần thứ hai bị cầm tù, tôi không thể tìm ra sơ hở của mình. Thông qua việc liên tục học Pháp, đọc các bài chia sẻ của đồng tu và điểm hóa của Sư phụ, tôi mới hiểu được thế nào là tu luyện và tính nghiêm túc của tu luyện. Tôi đã không biết cách hướng nội để tu bản thân, và coi làm các việc là tu luyện. Sau khi hiểu ra điều này, tôi đã quyết tâm nghiêm khắc ước thúc bản thân theo các yêu cầu của Pháp trong mọi suy nghĩ và hành động của mình, dùng chính niệm của người tu luyện để làm các việc mà tôi nên làm.

Chú tâm học Pháp

Tôi thường học Pháp hình thức và đọc rất nhanh. Tôi có thể đọc một bài giảng trong một giờ đồng hồ, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã không tuân theo các yêu cầu của Pháp trong cuộc sống hàng ngày, và đã mắc rất nhiều sai lầm, tất cả là do tôi có sơ hở trong tu luyện.

Có lần, tôi mơ thấy mình xem một nơi công cộng là nhà vệ sinh. Mặc dù có người đi ngang qua nhưng tôi lại không cảm thấy ngại ngùng. Tôi đã mơ như thế một vài lần, nhưng không ngộ được. Khi tôi chia sẻ về giấc mơ của mình với một học viên, cô ấy nói: “Trong giấc mơ, bạn không cảm thấy xấu hổ thì có nghĩa là bạn không biết cách tu bản thân.”

Đó là khi tôi nhận ra rằng mình đã không tu luyện vững chắc. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu đọc Pháp chậm rãi từng từ từng từ một. Tôi cũng đã học thuộc lòng sách Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II và III.

Loại bỏ tâm sắc dục

Chấp trước sắc dục của tôi rất nặng. Tôi biết như thế là sai, nhưng tôi không thể thoát ra được. Có lúc, khi cảm thấy đặc biệt đau khổ vì điều này, tôi đã quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ để cầu xin Ngài giúp đỡ. Tôi thấy rằng mình thực sự phải đột phá quan này.

Tôi tình cờ gặp bà Lâm (bí danh), một người không biết chữ. Bà ấy nói: “Bất kỳ suy nghĩ nào không chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn thì chúng ta đều cần loại bỏ.” Những lời của bà thực sự giúp ích cho tôi. Tôi cần tu từng ý từng niệm và loại bỏ những tâm không chính. Kể từ đó, tôi cố gắng tóm bắt mọi niệm đầu bất hảo trong cuộc sống hàng ngày của mình và loại bỏ chúng.

Đối với chấp trước sắc dục, bất kể nó xuất hiện như thế nào, tôi đều tóm bắt nó ngay lập tức. Ví dụ, có một lần, tôi đang ở trong công viên, và có một vài người đi về phía tôi. Đột nhiên, tôi nghĩ rằng một trong số họ dường như có tính khí tốt. Tôi nhận ra đây là tâm sắc dục và tôi cần loại bỏ nó. Có những lúc tôi nghĩ giọng nói của một người đàn ông thật quyến rũ, hoặc một số vấn đề liên quan đến dục vọng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi ngay lập tức tóm bắt chúng và nói: “Đừng giở trò đồi bại với ta. Vì ngươi đã xuất hiện rồi, nên ta cần loại bỏ ngươi”.

Một lần tôi nghĩ rằng ví của một phụ nữ nào đó đẹp. Tuy nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra niệm này bắt nguồn từ chấp trước vào tư tâm của tôi. Tôi không nên ôm giữ nó, và cần loại bỏ nó. Dần dần những loại suy nghĩ này ngày càng ít đi.

Theo thời gian, chấp trước sắc dục của tôi đôi lúc biến hóa để can nhiễu tôi, nhưng không đáng kể. Tuy nhiên, cho dù nó yếu thế nào tôi cũng không bỏ qua và loại bỏ nó hoàn toàn. Đôi lúc tôi gặp khảo nghiệm trong mơ. Chính niệm của tôi không mạnh như ban ngày, điều đó cho thấy tôi cần phải cẩn trọng hơn nữa. Khi tâm sắc dục của tôi suy yếu, nó hầu như không còn có thể can nhiễu vào cuộc sống hàng ngày của tôi nữa.

Loại bỏ tâm tật đố

Tâm tật đố của tôi rất mạnh mẽ. Khi thấy con của người khác ngoan hơn con mình, tôi liền không thoải mái. Ở cơ quan, hễ thấy người cùng vị trí nhận lương cao hơn, tôi sẽ thấy khó chịu. Nhìn người thân mặc hàng hiệu và sống sung túc, tôi thậm chí không muốn quan tâm họ. Tôi biết đây là tâm tật đố, và tôi cần loại bỏ.

Sư phụ giảng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu suy nghĩ dựa trên Pháp và nghĩ: Mỗi người đều có mệnh của mình. Những người cao sang, ăn ngon mặc đẹp là do tích đức từ nhiều đời trước. Những gì người thường chấp vào chính là những thứ chúng ta cần phải buông bỏ, vậy làm sao tôi lại động tâm trước họ được?

Mỗi khi tâm tật đố khởi lên, tôi lại nghĩ rằng tôi không muốn nó. Tôi luôn nghĩ như vậy. Thỉnh thoảng tâm tật đố vẫn nổi lên khiến tôi cảm thấy khó chịu. Kể cả khi tôi không khống chế được nó, tôi vẫn nghĩ: “Ngươi muốn ta khó chịu, nên ta cần loại bỏ ngươi.” Càng cảm thấy khó chịu, tôi càng muốn loại bỏ nó.

Khi Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) nhìn thấy tôi đang cố gắng tu bản thân, Ngài đã giúp tôi loại bỏ những vật chất xấu từ các không gian khác. Bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, và tôi không còn động tâm trước những người khác nữa.

Tôi cũng nhận ra rằng tâm tật đố không tự nó tồn tại, mà đằng sau nó còn có sự pha trộn của những chấp trước khác như danh, lợi và an dật. Vì vậy, mỗi khi tôi cố gắng loại bỏ tâm tật đố, tôi đều nghĩ đến việc loại bỏ mọi chấp trước đằng sau nó. Tôi muốn thoát khỏi tầng người thường này, vì chân ngã của tôi là thuần tịnh và đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn.

Có những lúc tôi chểnh mảng học Pháp, khiến tôi rơi vào trạng thái tiêu trầm. Tôi bị mất việc và cuộc sống không hề dễ dàng. Tôi luôn túng thiếu và lo lắng về tương lai. Trong khi đó, các đồng nghiệp và bạn học cũ của tôi có cuộc sống sung túc hơn tôi nhiều. Họ đều đã có cháu nội cháu ngoại, còn tôi thì vẫn chưa. Con trai tôi chưa lập gia đình. Người thân của tôi phàn nàn với tôi về điều này và những người khác xem thường chúng tôi. Tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn đến vậy?

Vì buông lơi học Pháp nên chấp trước của tôi nổi lên. Sau khi tĩnh tâm lại, tôi nghĩ: Mỗi người đều có mệnh của riêng mình. Người thường có cuộc sống của người thường, nhưng người tu luyện là đang đi trên con đường phản bổn quy chân. Đối với người thường, giàu sang phú quý là thứ có thể mê hoặc nhân tâm, khiến họ theo đuổi vật chất và hưởng thụ, quên đi mục đích nhân sinh chân chính. Lạc lối trong xã hội người thường và không thể quay trở về là điều nguy hiểm nhất đối với con người. Vì vậy, các học viên chúng ta có trách nhiệm thức tỉnh họ. Chúng ta vô cùng may mắn được Đại Pháp cứu độ, nhưng đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm to lớn, vậy sao chúng ta có thể cảm thấy bi quan và chán nản khi không có được những thứ của người thường? Các vị Thần còn đang ghen tỵ với chúng ta, chúng ta cần trân quý cơ duyên này, nắm bắt thời gian tu luyện vững chắc và cứu độ chúng sinh.

Chấp trước vào tự ngã

Trước kia, khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, tôi có cảm giác nếu không làm họ minh bạch được rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là trái với đạo lý, thì tôi sẽ không thể viên mãn. Tất cả là vì sự viên mãn của riêng tôi. Nhiều lần, chấp trước sợ hãi của tôi nổi lên rất mạnh. Vì vậy, hiệu quả giảng chân tướng của tôi không tốt. Không ai trong số những người nghe tôi giảng chân tướng đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hay các tổ chức liên đới của nó. Một số người thậm chí còn phớt lờ tôi. Tôi nghĩ: Sư phụ dạy khi gặp vấn đề phải hướng nội tìm, vì vậy đây chắc chắn là do chấp trước của bản thân mình rồi.

Tôi học Pháp và hướng nội, nhận thấy tâm mình không thuần tịnh khi giảng chân tướng. Lời của tôi không mang theo uy lực của Đại Pháp, và không thể thanh lý những nhân tố tà ác phía sau chúng sinh. Vì vậy, nó đã không khởi được tác dụng tốt.

Người thế gian đều là những sinh mệnh không hề đơn giản. Ai cũng là đại biểu cho rất nhiều chúng sinh phía sau. Cứu một người là cứu cả một quần thể lớn chúng sinh. Chúng ta đã đến thời kỳ cuối cùng của Chính Pháp rồi, và phải gấp rút cứu người. Khi tôi thay đổi tâm thái, đặt việc cứu người lên hàng đầu, thì kết quả được cải thiện. Tất cả những ai nghe tôi giảng chân tướng đều thoái Đảng. Tôi hiểu ra rằng, vì tâm tính của tôi phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp, nên Sư phụ có thể giúp tôi.

Trước khi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi luôn xin Sư phụ an bài người hữu duyên. Khi tôi đang đạp xe, đột nhiên một chiếc xe tải xuất hiện. Nó tông vào tôi và hất tôi văng xuống giữa đường. Xe đạp của tôi bị kẹt dưới gầm xe tải và bị kéo lê một đoạn dài, gây ra tiếng va đập lớn trước khi dừng lại. Những người trên vỉa hè bảo tôi: “Đừng dậy! Cứ nằm yên!“

Tôi cố gắng hết sức để ngồi dậy. Nhìn thấy lái xe đang đi về phía mình, tôi chợt nghĩ, trước đây mình và anh ta có quan hệ gì? Chắc đây là lúc để mình cứu anh ta. Người lái xe hỏi tôi có sao không. Tôi trả lời là tôi không sao. Thấy anh ta quay người định bỏ đi, tôi nói: “Đừng đi.” Anh ta quay lại nhìn tôi, tôi nói tiếp: “Đừng sợ. Tôi sẽ không đòi tiền đâu. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Vào lúc đó, tôi không có gì khác trong đầu ngoài việc nói với người lái xe về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi hỏi anh ấy đã từng gia nhập ĐCSTQ hay Đoàn Thanh niên của nó chưa. Lái xe nói rằng đã từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên. Tôi nói tiếp: “Hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau. Khi vào Đoàn Thanh niên, chúng ta phải làm đơn xin gia nhập. Mặc dù khi đó chúng ta còn trẻ, nhưng các thầy cô giáo đều bắt chúng ta phải cam kết dâng hiến bản thân mình cho chủ nghĩa cộng sản, cống hiến tất cả, kể cả sinh mạng. Đây không phải là chuyện nhỏ. Khi chúng ta cam kết và đứng trong hàng ngũ của nó, thì được tính là một phần tử của nó. Khi nó bị thanh trừ, chúng ta phải chung số phận với nó. Vì vậy, chúng ta cần phải rút khỏi nó. Sinh mạng của chúng ta là của chúng ta và chúng ta phải là người làm chủ. ĐCSTQ sắp sụp đổ rồi. Chúng ta rút khỏi nó là để đảm bảo an toàn cho mình. Khi nó kết thúc, dù ai lên nắm quyền, chúng ta vẫn sẽ ở đây.”

Anh ấy trả lời: “Tôi sẽ thoái, hãy giúp tôi thoái nhé.”

Tôi nói tiếp: “Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Môn tu luyện dạy chúng ta tích đức hành thiện. Hiện nay tai họa ngày càng nhiều, đó là trời đang diệt Trung Cộng. Thái độ của một người đối với Pháp Luân Đại Pháp cũng là đang lựa chọn tương lai cho chính mình; thiên thượng đang lựa chọn những sinh mệnh được cứu. Khi một người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và trở thành một người tốt, người đó sẽ có một tương lai tốt đẹp. ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp và đã bức hại rất nhiều học viên đến chết, việc này sẽ không được thiên thượng dung thứ.”

Anh ấy trả lời “Đúng thế.” Anh ấy đã sử dụng tên thật của mình để thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh ấy cũng cho tôi biết cửa hàng của anh ấy ở đâu và bảo tôi đến đó tham quan. Tôi rất mừng cho anh.

Tôi quay lại lấy xe đạp và nhìn lại mình. Người tôi lấm lem bùn đất, da tay rách toạc, túi xách rách toạc, xích xe đạp cũng bị tuột. Tôi vừa mới rời khỏi nhà. Nếu tôi không thể đi xe đạp, làm sao hôm nay tôi có thể cứu được nhiều người hơn? Tôi quay chiếc pê-đan, và sợi xích kết nối với bánh răng ngay lập tức! Tôi rất vui, và nhận ra rằng chính Sư phụ đã giúp tôi.

Trong hơn 20 năm qua, tôi đã bao lần vấp ngã. Mặc dù khó khăn nhưng tôi đã có Sư phụ trông nom. Tôi không biết làm sao bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Tôi xem điều này làm động lực để tu luyện tốt, và dùng tâm thuần tịnh của mình để hoàn thành sứ mệnh trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/25/457719.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/7/209777.html

Đăng ngày 26-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share