Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 13-07-2023]
Ngày 24 tháng 6 năm 1996, khi chồng tôi đang trên đường đi lấy thuốc cho tôi, anh đã tình cờ gặp dì tôi. Chúng tôi đã không gặp dì trong hơn 20 năm qua, vì vậy chồng tôi đã mời dì về nhà. Ngày hôm đó đã trở thành một ngày đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.
Giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp
Khi ấy, tôi mắc bệnh đau dạ dày, đau lưng dữ dội, viêm họng, viêm khí quản, và bệnh phụ khoa. Tôi không thể ăn bất cứ món nào lạnh hoặc cứng. Nếu tôi làm chút việc nặng vào ban ngày, thì tôi sẽ không thể trở người khi ngủ vì bị đau lưng.
Ngoài các chứng bệnh này ra, tôi còn bị chẩn đoán ung thư vú và tôi gần như đã suy sụp tinh thần. Tôi không thể ăn hoặc ngủ và cơn đau rất dữ dội. Mặc dù tôi đã thử nhiều phương thuốc Tây y và Trung y khác nhau để giảm đau, nhưng đều không có tác dụng.
Khi dì nghe xong toàn bộ câu chuyện này, dì đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nhiều lợi ích sức khỏe của nó, đồng thời dì cũng khuyến khích tôi luyện thử môn này. Dì đã dạy tôi năm bài công pháp và tặng tôi một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tôi đọc cuốn sách này, tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời — [đó là] phản bổn quy chân. Tôi đã hiểu được bệnh tật là nhân quả báo ứng từ các đời trước và khổ nạn là một cách để tiêu nghiệp. Tôi đã bắt đầu học Pháp và luyện công hàng ngày. Khi tôi luyện các bài công pháp, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển ở bụng dưới của mình. Khi luyện bài công pháp thứ ba, như thể là hai tay đang được đẩy lên đẩy xuống. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu.
Ba ngày sau, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Trên khắp phần ngực sưng tấy của tôi đã xuất hiện những nốt mụn màu đỏ chứa đầy chất dịch màu vàng. Những nốt mụn này vỡ ra và rất ngứa. Hai ngày sau, khối u ở ngực tôi đã biến mất, vết sưng và cơn đau cũng biến mất. Bảy ngày sau, tất cả bệnh tật đều biến mất, và tôi đã phục hồi sức khỏe.
Kể từ đó, tôi luôn yêu cầu bản thân tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, để cố gắng trở thành một người tốt và suy nghĩ cho người khác nhiều hơn. Tôi buông bỏ tâm chấp trước vào lợi ích và tranh đấu của mình. Vì vậy, tâm tính đã đề cao lên và gia đình của tôi cũng trở nên hòa thuận. Tôi cảm thấy biết ơn lòng từ bi của Sư phụ.
Những người ở xung quanh tôi đã chứng kiến sự thay đổi này và [người ta] cũng lan truyền vẻ đẹp của Đại Pháp đến những thôn làng lân cận. Cứ như vậy, đã có hơn 30 người hữu duyên trở thành đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và luyện công ở nhà của tôi.
Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua nhiều ma nạn trong suốt 20 năm tu luyện này. Mặc dù tôi vẫn còn cách biệt so với yêu cầu của Sư phụ, nhưng tín tâm đối với Sư phụ và Đại Pháp của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Trong quá trình tu luyện, tôi biết [Sư phụ] luôn bảo hộ mình, Ngài đã đang gánh chịu những khảo nghiệm và ma nạn lớn thay cho tôi. Nếu không có lòng từ bi của Sư phụ và uy lực vĩ đại của Đại Pháp, thì tôi sẽ không thể trở thành tôi của ngày hôm nay được.
Kỳ tích sau khi phát chính niệm
Một ngày nọ, tôi cưỡi lừa đi bón phân cho cây trồng. Con lừa đã vô tình giẫm lên ngón chân phải của tôi. Tôi đã đau đến nỗi phải đi cà nhắc ra ngoài bờ ruộng để [tìm chỗ] ngồi xuống. Một ngón chân của tôi đã chảy máu rất nhiều vì lớp da bị rách toạc. Khi tôi đắp lớp da [vào chỗ cũ], tôi tự nhắc bản thân không được sợ hãi, mà phải biết ơn vì mình đã có cơ hội để tiêu nghiệp.
Tôi đã mang giày vào và tiếp tục làm việc. Khi tôi trở về nhà vào buổi tối hôm đó, lớp da bị rách ở ngón chân của tôi đã lành lặn và cũng không để lại sẹo. Đại Pháp thực sự kỳ diệu!
Sống sót sau cuộc bức hại tàn khốc ở trong tù
Tháng 5 năm 2001, sáu học viên ở địa phương đã bị bắt giữ khi đang phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp. Một tuần sau đó, tôi đã bị bắt ở nơi làm việc và bị kết án phi pháp đến năm năm ở nhà tù nữ tại tỉnh Liêu Ninh.
Vì bị bức hại tàn khốc ở trong tù, nên tôi đã gặp nhiều vấn đề về sức khỏe vào năm 2004. Tôi đã ốm đi rất nhiều và [cơ thể] rất yếu. Hai chân sưng tấy và tôi không thể đi đứng như bình thường. Tôi bị khó thở, và đi tiểu ra máu. Tôi thấy rất đau khi đứng dậy, như thể là nội tạng của tôi đang bị giãn ra. Tôi cũng bị đau ở dạ dày, cổ, bắp đùi trong, và hai bên nách.
Trong hoàn cảnh tà ác đó, cai ngục đã thúc giục các phạm nhân đánh tôi một cách thô bạo. Tôi đã bị ép ngủ trên sàn gạch của nhà vệ sinh trong vòng 34 ngày dưới thời tiết giá lạnh. Khi các phạm nhân cố gắng bức thực tôi bằng một loại thuốc không rõ nguồn gốc, tôi đã cảnh báo họ rằng: “Nếu các người bức hại tôi, thì các người sẽ phải chịu trách nhiệm về tình trạng của tôi.” Sau đó, họ đã biết kiềm chế hơn và cũng ngừng việc bức thực.
Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi nhận thức rõ sứ mệnh và trách nhiệm duy hộ Đại Pháp của mình. Tín tâm này đã chỉ đường cho tôi trong đoạn thời gian đó, vì vậy tôi không bị lạc lối. Tín tâm này đã gia trì chính niệm và ý chí của tôi. Thông qua học Pháp, tôi đã học được cách hướng nội tìm chấp trước của mình, chẳng hạn như tâm hiển thị, sợ hãi, và an dật. Đại Pháp đã giúp tôi quy chính tất cả chấp trước và quan niệm người thường, đồng thời trừ bỏ can nhiễu của tà ác.
Trong suốt thời gian này tôi đã nhận được tin nhắn về phát chính niệm. Khi tôi bắt đầu phát chính niệm, bàn tay lập chưởng cảm thấy rất nóng, giống như một quả cầu lửa vậy. Tôi biết là Sư phụ đang gia trì cho mình!
Với sự bảo hộ của Sư phụ, hoàn cảnh ở trong tù đã nới lỏng hơn, và tôi không bị cưỡng bức lao động. Các phạm nhân được chỉ định theo dõi tôi cũng cảm động trước tín tâm kiên định vào Đại Pháp của tôi và họ không còn can nhiễu tôi học Pháp, luyện công hoặc phát chính niệm nữa.
Miễn là tôi kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, thì tôi đều có thể vượt qua nhiều ma nạn, dù cho ma nạn nghiêm trọng đến đâu chăng nữa. Năm 2007, sau khi tôi trở về nhà an toàn, gia đình và các bằng hữu đều thấy vui mừng cho tôi. Họ đã được chứng kiến uy lực thần kỳ của Đại Pháp và lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ!
Hồi phục nhanh chóng từ tai nạn xe cộ
Tháng 7 năm 2014, sau giờ làm việc, một học viên đã gọi tôi đi sửa chiếc xe hơi điện với cô. Hôm đó, trời rất nóng và tôi chỉ muốn về nhà học Pháp. Nhưng cô học viên vẫn đòi đi, vì vậy tôi miễn cưỡng đi [với cô]. Khi chúng tôi lái xe đạp điện đến hãng sửa xe, thì một chiếc xe máy đã lao tới và tông mạnh vào chân trái của tôi.
Tôi đã bẻ tay lái trong cơn đau, chân trái của tôi bị kẹp vào giữa thanh cản của xe đạp điện và bánh trước của xe máy. Người lái xe máy là một thanh niên trẻ, tôi đã kêu cậu ấy lùi xe máy ra. Tôi thấy mé ngoài bắp chân của mình đỏ lên và sưng tấy, còn mé trong bị rạch một vết rất sâu. Lớp da ở trên dính đầy máu và bị rách ở ba chỗ, đồng thời chảy ra dịch vàng.
Tôi đã leo xuống xe đạp và cố gắng đi bộ, nhưng khi tôi chịu sức vào chân trái, thì tôi thấy rất đau. Cậu thanh niên lái xe máy đã hết sức lo lắng.
Tôi nói: “Cậu đừng sợ. Tôi sẽ không đòi cậu bồi thường. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, để làm người tốt biết suy nghĩ cho người khác.”
Cậu thanh niên đã thở phào nhẹ nhõm và liên tục nói: “Hôm nay cháu đã gặp được người tốt. Cháu cảm ơn cô!”
Tôi nói: “Cháu không cần cảm ơn tôi.” “Cháu nên cảm ơn Sư phụ Đại Pháp.”
Tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho cậu thanh niên, và giúp cậu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng như các tổ chức của nó. Tôi tặng cậu thanh niên một tờ rơi chân tướng, và nhắn cậu gửi cho họ hàng bạn bè của mình đọc.
Khi tôi trở về nhà, chân trái vẫn còn sưng và chảy máu, tôi không dám đi bằng chân trái. Tôi đã đi cà nhắc vào trong nhà và ngồi song bàn để phát chính niệm. Sau đó, khi tôi đang nấu bữa tối, tôi cảm thấy có thứ gì đó xoay tròn ở xung quanh chân trái bị thương của mình, và nó chạm vào những điểm khác nhau [trên chân]. Tôi thấy giống như một làn gió mát thổi vào da của mình. Tôi biết Sư phụ đã xuất Pháp Luân để chữa lành vết thương cho mình. Đệ tử cảm tạ Sư tôn!
Tuy nhiên, sáng hôm sau, vết sưng dường như đã tệ hơn và lan rộng tới ngón chân của tôi. Tôi thấy rất đau khi chân trái của mình chạm đất. Tôi muốn ở nhà để tập trung học Pháp luyện công. Trước khi tôi kịp gọi cho cố vấn quản lý để xin nghỉ một ngày, ông đã gọi cho tôi trước và kêu tôi hãy ở nhà. Vì trời mưa rất lớn vào đêm hôm trước nên công trình xây dựng của chúng tôi bị ướt sũng, [dẫn đến] không thể thi công.
Suốt ngày hôm đó, tôi đã không ngừng hướng nội tìm. Tôi tìm thấy chấp trước an dật và vị tư, tôi cũng phát chính niệm để trừ bỏ chúng. Chân trái của tôi đã chuyển sang bầm tím từ mé đầu gối trở xuống. Bắp chân và bàn chân vẫn còn sưng, vì vậy tôi phải mang dép đi làm.
Ngày hôm sau, tôi bận rộn làm việc suốt buổi sáng. Khi tan ca vào buổi chiều, chân tôi còn sưng hơn nữa và tôi thấy chân cứng đờ. Tôi đã không thể đi đứng vào sáng hôm sau vì mỗi khi chân trái chạm đất là đau không chịu nổi. Tôi phải nhảy lò cò từng bước bằng chân phải. Chồng tôi nghĩ có lẽ là tôi bị gãy xương.
Thông qua tinh tấn học Pháp, dẫu ở bất cứ tình huống nào chăng nữa, tôi đều có thể gia trì chính niệm cũng như kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Đến ngày thứ ba, tôi đã có thể đi được — dù chân vẫn đau, nhưng không đau nhiều nữa. “Sư phụ không gì là không thể làm. Đại Pháp không gì là không thể làm”, tôi vừa nói vừa xoay tròn. Tôi đã nhảy lên và tiếp đất bằng chân trái, nhờ có Sư phụ, chân tôi đã không thấy đau nữa. Tôi tới trước Pháp tượng của Sư phụ, hai tay hợp thập và khấu đầu bái lạy. Chân trái của tôi đã hồi phục như bình thường trong vòng bốn ngày.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/13/210289.html
Đăng ngày 18-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.