Bài viết kỷ niệm 29 năm Sư tôn truyền Pháp tại thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Tề Tề Cáp Nhĩ, Đại Lục
[MINH HUỆ 06-11-2022] Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp tu luyện Phật gia thượng thừa cổ xưa ở Trung Quốc, kể từ khi được Ngài Lý Hồng Chí truyền ra từ Trường Xuân vào tháng 5 năm 1992, đến nay đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và địa khu trên thế giới, với hàng trăm triệu người tu luyện. Người tu luyện lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chỉ đạo, thân tâm được tịnh hóa và thăng hoa. Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được hơn 5.000 giải thưởng từ các quốc gia khác nhau, các sách của Pháp Luân Công đã được dịch ra hơn 40 ngôn ngữ, tinh thần “Chân-Thiện-Nhẫn” vượt qua ranh giới chủng tộc và quốc gia, được sự hoan nghênh trên toàn thế giới.
Vào ngày 15 tháng 7 năm 1993, Sư tôn vĩ đại đặt chân đến mảnh đất của thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ này, bắt đầu truyền công giảng Pháp đầu tiên tại Cung Văn hóa Điện lực ở trung tâm thành phố, tỉnh Hắc Long Giang. Trong thời gian chín ngày ngắn ngủi, Sư phụ giảng Pháp cho chúng tôi, dạy chúng tôi luyện công, dùng tay sửa động tác luyện công cho chúng tôi… Giọng nói và nụ cười của Sư phụ, dáng vẻ cao lớn của Sư phụ, những dặn dò giao phó của Sư phụ, Pháp Luân mà Sư phụ đả xuất ra, tất cả cùng vĩnh viễn xoay chuyển và lưu lại trên mảnh đất phương Bắc này.
Ban đầu khi Sư phụ tổ chức lớp học, chỉ có hơn 400 người tham gia, nhưng chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, có gần 2.000 người đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, hơn nữa còn truyền sang các thành phố khác của Nội Mông Cổ như Trát Lan Truân và thủ phủ của tỉnh, Đại Hưng An Lĩnh, Đại Khánh, v.v..
Nhìn lại những năm đó, trong các công viên tiểu khu và làng mạc của thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, mọi người thường có thể nhìn thấy bóng dáng luyện công tập thể của các học viên Pháp Luân Công, và nghe thấy âm nhạc Pháp Luân Công nhẹ nhàng. Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả chữa bệnh khỏe người rất nhanh, dạy người hướng thiện và thuần tịnh, tác động ảnh hưởng lớn, lúc đó người dân ở Hạc Thành sùng kính khí công, thực sự là tiếng lành đồn xa, mọi người đều có thể thấy, tất cả rõ ràng như ban ngày.
Do uy lực thần kỳ của Đại Pháp, khiến không ít tín đồ Phật giáo chuyển đổi pháp môn và bước vào tu luyện Đại Pháp, mỗi ngày chùa Đại Thừa địa phương phải tiếp nhận nhiều tín đồ đến trả lại tượng thờ sau khi chuyển đổi pháp môn; nhiều nhân sỹ tinh anh từ các cơ quan chính phủ, quân đội, trường học, v.v., cũng lần lượt tham gia, dẫn đến hội chia sẻ tâm đắc tu luyện quy mô lớn được tổ chức hàng năm với quy mô chưa từng có, đã chấn động đến các chính trị gia địa phương và cấp trên…
Ngày 15 tháng 7 năm nay là kỷ niệm 29 năm ngày Sư tôn truyền Pháp tại Tề Tề Cáp Nhĩ, chúng tôi thuật lại câu chuyện chân thật của mình năm đó, để nhiều người hơn nữa có thể minh bạch “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, để phá trừ những lời dối trá của Trung Cộng lan truyền, từ đó lựa chọn một tương lai tươi sáng.
Đệ tử Đại Pháp A: Hồi ức Sư phụ truyền Pháp tại Tề Tề Cáp Nhĩ
Tháng 7 năm 1993, Sư phụ tổ chức buổi báo cáo khí công tại Cung Văn hóa Điện lực ở Tề Tề Cáp Nhĩ. Sư phụ hiền hòa và thân thiết, Pháp lý đơn giản dễ hiểu, mỗi khi dạy công trên lớp, Sư phụ đều xuống bên dưới đích thân sửa động tác cho mỗi người, không phân biệt địa vị, thân phận, tất cả đều được đối xử như nhau, Sư phụ không nề hà phiền phức, không kiêu ngạo. Khi lớp truyền Pháp kết thúc, Sư phụ còn bảo chúng tôi viết tâm đắc thể hội. Trước khi Sư phụ rời đi, còn đích thân giúp khu vực Tề Tề Cáp Nhĩ kiến lập điểm luyện công và chọn phụ đạo viên.
Thân thể tôi không khỏe, từng luyện qua khí công khác, bị bệnh tim mạch vành di truyền và đau bụng kinh, v.v., cả Trung Y và Tây Y đều vô phương cứu chữa. Mẹ tôi, chị gái và tôi may mắn được tham dự lớp truyền Pháp của Sư phụ, đầu của chị tôi có bệnh nên cứ ngủ suốt, nhưng đều có thể biết nội dung mà Sư phụ giảng. Bệnh của chúng tôi đều khỏi. Trước đây tính cách tôi lầm lì uất ức, bây giờ vui vẻ lạc quan, mỗi ngày đắm mình trong hạnh phúc khi tìm thấy ý nghĩa chân thực của nhân sinh.
Ảnh: Cung Văn hóa Điện lực ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ. Từ ngày 16 đến ngày 23 tháng 7 năm 1993, Sư phụ Lý Hồng Chí đã từng giảng Pháp truyền công ở đây.
Đến buổi học cuối cùng, một cảm giác khó rời xa khiến tôi cứ âm thầm rơi nước mắt, tôi không nhẫn được và đã viết tâm đắc rằng: Khi nghe Sư phụ giảng Pháp, cảm thấy Sư phụ là người thân thiết nhất trên thế giới này, Pháp lý là chính nhất, tích cực nhất, Sư phụ ơi Ngài có thể quay lại không?
Sư phụ giảng xong từ trên bục giảng bước xuống, không muốn học viên đưa tiễn, cứ rời đi một cách tự nhiên, vĩ đại mà bình thường giản dị.
Đệ tử Đại Pháp B: Tôi là nhân viên phục vụ trong khách sạn năm đó
Đó là một ngày hè năm 1993, khách sạn Ngũ Nhất vừa mới khai trương ở phía Tây của quảng trường trung tâm, khi đó tôi mới 23 tuổi và là nhân viên phục vụ trong khách sạn ấy. Thời điểm đó khí công lên thành cao trào và phổ biến khắp cả nước, lúc ấy có mấy vị khí công sư đến mở lớp ở Tề Tề Cáp Nhĩ, thường ở lại khách sạn chúng tôi, nhưng người lưu lại cho chúng tôi ấn tượng sâu sắc và khó quên nhất là Sư phụ Lý Hồng Chí.
Sư phụ Lý ở trong phòng 301 của khách sạn. Sư phụ Lý thường mặc áo sơ mi trắng và quần tây xanh, trông Ngài thật kiền tịnh và thanh tao, hơn nữa luôn mỉm cười, bình dị dễ gần, luôn cư xử hòa nhã với mọi người ở mọi độ tuổi khác nhau và chức vị khác nhau. Mỗi khi Sư phụ yêu cầu nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Ngài luôn nói một cách lịch sự và đơn giản: “Cảm phiền chư vị mở cửa phòng nhé.” Khi đến nhà hàng dùng bữa, Sư phụ Lý bảo mọi người ngồi, nhưng mọi người cũng không ngồi, tất cả đều cung kính đợi Sư phụ ngồi xuống rồi mới ngồi. Những nhân viên phục vụ khách sạn đều cảm thấy vị khí công đại sư này thật vĩ đại, khí chất phi phàm, hẳn là một bậc cao nhân
Ảnh: Khách sạn Ngũ Nhất ở Tề Tề Cáp Nhĩ.
Lúc đó sức khỏe của tôi không tốt, và tôi muốn Sư phụ Lý chữa bệnh cho tôi, khi đó Sư phụ Lý đang bàn luận công việc với người khác, thấy tôi sốt ruột, bèn nói với đệ tử bên cạnh rằng: “Con đi giúp cô ấy điều chỉnh thân thể một chút nhé.” Sau bảy hoặc tám phút, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái và tâm trạng hạnh phúc.
Hôm sau, tôi tìm vị đệ tử Đại Pháp đã chữa bệnh cho tôi, hỏi cô ấy muốn bao nhiêu tiền? Cô ấy nói không thu phí. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã mang cà chua, các loại dưa và hoa quả từ vườn của nhà mình đến khách sạn, nhưng vị đệ tử Đại Pháp đó nói: “Không thành vấn đề, tâm nguyện của chị, chúng tôi nhận nhưng chúng tôi không nhận quà tặng.” Khoảng tám ngày thì Sư phụ Lý và những người đi cùng rời khách sạn.
Năm 1996, tôi bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi từng bị đau nửa đầu, toàn thân suy nhược, luôn phải nằm xuống, những bệnh này đã biến mất lúc nào không hay trong quá trình luyện công. Tôi bắt đầu tinh tấn trong Pháp, tôi luyện công và học Pháp tập thể ở điểm luyện công, Pháp lý hồng đại của Đại Pháp vũ trụ đã thuyết phục tôi.
Đệ tử Đại Pháp C: ‘Chẳng phải đây là Thần Tiên sao!’
Vào tháng 7 năm 1993, khi Sư phụ truyền Pháp tại thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, mỗi sáng sớm thường đến Công viên Long Sa tản bộ và chỉ đạo học viên luyện công sáng.
Một ngày nọ, khi Sư phụ đang ở công viên thì nhìn thấy một người phụ nữ đang cõng một bé trai trạc 12 hoặc 13 tuổi trên lưng. Sư phụ Lý bước đến và hỏi: “Đứa bé này bị sao vậy?” Người phụ nữ đáp: “Dạ thưa bị bại liệt.” Sư phụ Lý nói cô hãy đặt đứa bé xuống. Nhưng người phụ nữ nói: “Cháu bé bị liệt ạ.” Sư phụ Lý lại nói: “Cứ đặt cháu xuống nhé.” Và cô làm y lời, sau đó Sư phụ chạm vào cậu bé hai lần, vậy là cậu bé liền có thể đứng dậy. Rất nhiều người chứng kiến lập tức vây xung quanh và kinh ngạc nói: “Đứng dậy được rồi! Đứng dậy được rồi!” Người phụ nữ ấy xúc động nói: “Thật đúng là Thần tiên rồi! Tôi xin cảm tạ Ngài!” Vừa quay đầu lại định nói “Cảm ơn”, thì nhìn một cái đã thấy vị ân nhân đi mất rồi.
Sư phụ thường âm thầm làm điều tốt như vậy và không lưu danh, đây cũng là cách mà Sư phụ dạy bảo đệ tử.
Ảnh: Cổng chính và cổng thứ hai của Công viên Long Sa.
Đệ tử Đại Pháp D: Cô gái bị liệt đã đứng dậy!
Ngày 15 tháng 7 năm 1993, theo lời mời của Hiệp hội Nghiên cứu Khí công thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tổ chức lớp học Pháp Luân Công trong 8 ngày tại thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, Sư phụ đều đến hội trường khoảng nửa giờ trước mỗi buổi học, để giải đáp các câu hỏi của học viên đề xuất và dùng tay sửa động tác cho học viên.
Vào ngày thứ tư, có một cô gái ngồi trên xe lăn ở lối đi của hội trường, cô ấy bị liệt và không thể di chuyển. Tôi nghe nói cô ấy đến từ một quận khác. Vào giờ giải lao, Sư tôn bước đến điều chỉnh thân thể cho cô ấy, hôm đó cô ấy đã đứng dậy được. Các học viên đều cảm thấy công này thật quá thần kỳ!
Sau tám ngày, thân tâm của các học viên đã phát sinh thay đổi rất lớn, các học viên mà trước đây bị bệnh quấn thân thì nay hoàn toàn trở thành một người khác, bệnh khắp thân không trị mà khỏi, thế giới quan cũng phát sinh thay đổi to lớn. Trong thời gian này có một chị tên Mai cũng được hồi phục sức khỏe, chị ấy không thể biểu đạt lòng biết ơn của mình, nên đã gửi 200 Nhân dân tệ, nhưng Đại sư Lý Hồng Chí đã gửi lại số tiền theo địa chỉ ban đầu.
Đệ tử Đại Pháp E: Giọng nói của Sư tôn phảng phất trước mắt tôi
Ngày 15 tháng 7 năm 1993, tôi và người bạn nghe xong báo cáo, và cảm nhận được niềm vui chưa từng có, những điều mà suy nghĩ cả đời cũng không bao giờ hiểu được, nay lập tức minh bạch toàn bộ. Chúng tôi vui sướng nhảy lên suốt quãng đường về nhà.
Sư phụ dẫu ở đâu cũng luôn suy nghĩ cho học viên, lúc đó, video dạy công của Sư phụ vẫn chưa phát hành công khai, nhưng các học viên đều muốn có, vậy là người trong trung tâm giáo dục nghe nhìn đã sao chép một số. Người trong trung tâm giáo dục nghe nhìn định giá tương đối cao, Sư phụ rất nghiêm túc nói với anh ấy: “Vậy không được, học viên của chúng tôi không thể chịu được (chi phí).” Cho đến khi anh ấy đưa ra một mức giá hợp lý thì Sư phụ mới đồng ý.
Sư phụ luôn vui vẻ, đôi khi chúng tôi chuyển bàn, Sư phụ cũng bước đến giúp, Sư phụ không hề có một chút khoảng cách nào với học viên.
Vào lúc 10 giờ tối ngày 23 tháng 7, Sư phụ phải đi tàu hỏa vội vàng đến Bắc Kinh để mở lớp, chúng tôi không nỡ rời xa Sư phụ, trong tâm rất buồn. Tôi và một đồng tu đến nhà ga để tiễn Sư phụ, khi đó trời mưa, Sư phụ mỉm cười và đích thân nói với chúng tôi rằng: “Mưa to quá, các con còn đến làm gì.”
Lúc ấy tiệm sách các nơi trên toàn quốc vẫn chưa có sách Đại Pháp, Sư phụ vì muốn học viên tham gia lớp học có thể có sách kịp thời, nên luôn mang theo sách, nhưng e rằng việc gửi hàng tại nhà ga sẽ làm chậm trễ thời gian. Lần này có mấy túi sách lớn mang đến Bắc Kinh, đều là những chiếc túi vải lớn chứa đầy ắp và rất nặng. Nhân viên công tác khiêng vào trong nhà ga, Sư phụ cũng lấy một chiếc, chúng tôi vội chạy đến đỡ lấy chiếc túi từ tay Sư phụ, và giúp nhân viên công tác chuyển đi.
Sư phụ không để chúng tôi đưa vào bên trong nhà ga, nhưng chúng tôi thấy hành lý quá nhiều, quá nặng, nên nhất định muốn đưa lên tàu, Sư phụ bèn bảo nhân viên công tác bên cạnh đi mua vé sân ga cho chúng tôi. Trước đây tiễn người ở nhà ga không bao giờ cần vé sân ga, cũng không có ai mua. Chúng tôi định tự đi mua, nhưng Sư phụ không đồng ý, nhất định bảo đệ tử bên cạnh đi mua từng tấm vé sân ga cho mỗi người chúng tôi.
Sau khi đưa lên tàu, Sư phụ lập tức bảo đệ tử bên cạnh tìm các bài tâm đắc thể hội mà mọi người viết trong lớp học của chúng tôi lần này, đó là một chồng giấy rất dày và để lên bàn. Đệ tử bên cạnh Sư phụ nói với chúng tôi rằng: Sau mỗi lần Sư phụ tổ chức xong lớp học, Sư phụ luôn thức trắng một đêm không ngủ, tỉ mỉ xem hết tâm đắc thể hội của mỗi học viên.
Sư phụ trò chuyện thân thiết với chúng tôi một chút, cuối cùng nói với chúng tôi một cách nghiêm túc và sâu sắc rằng: “Bây giờ các con vẫn chưa thể lý giải Pháp này rốt cuộc là gì, hai năm nữa các con sẽ biết sự trân quý!” Và lại nhắc nhở chúng tôi: “Phải học Pháp luyện công tốt nhé!”
Khi tàu lăn bánh, chúng tôi vẫy tay tạm biệt Sư phụ mà nước mắt tuôn rơi. Sư phụ cũng không ngừng vẫy tay chào chúng tôi, cho đến khi không thấy nữa mới thôi.
Đệ tử Đại Pháp F: Đại Phật mỉm cười
Tháng 7 năm 1993, tôi may mắn được tham dự lớp giảng Pháp – Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ tại Tề Tề Cáp Nhĩ. Khi đó tôi vẫn không hiểu tu luyện là gì, chỉ hiếu kỳ.
Một buổi trưa ở lớp học, sau cơn mưa tầm tã bên ngoài, bầu trời trong xanh như được gột rửa bằng nước, từng đám mây trắng tựa như những đóa hoa sen, khiến người ta thật thoải mái và hạnh phúc. Lúc này, một đám mây trắng có hình hoa sen từ từ bay về phía tôi, và dừng lại không xa cửa sổ của tôi, từ sau đám mây bồng bềnh một vị Phật sáng long lanh, trong suốt như pha lê, giống như Phật Di Lặc, và mỉm cười nhìn tôi. Tôi không chuẩn bị tâm lý nên giật cả mình! Tôi nhắm mắt lại, trong tâm nghĩ: Mình hoa mắt nhỉ? Lại nhìn nhìn, vị đại Phật vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn, không cam tâm, lại quay lại nhìn, vị đại Phật vẫn đang mỉm cười. Tôi không biết làm thế nào, trong tâm nói: Ngài đi nhé, tôi sợ. Đám mây trắng từ từ di chuyển che khuất vị đại Phật và trôi về phương xa.
Sau đó, các sách Đại Pháp của Sư phụ lần lượt xuất bản, tôi mới minh bạch là Sư phụ điểm hóa cho tôi, để tôi tin sự tồn tại của Thần Phật, kiên định tín tâm tu luyện Đại Pháp.
Người từng yêu thích khí công, quy y Phật giáo: Trải nghiệm đắc Pháp của chúng tôi
Khi đó học viên Tề Tề Cáp Nhĩ chúng tôi, trước khi đắc Pháp, đa số đã học luyện qua nhiều môn phái khí công và nhiều người theo pháp môn Phật giáo, Đạo giáo. Kể từ khi Sư phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ truyền Pháp và chúng tôi bắt đầu học Đại Pháp, chúng tôi đã bị pháp môn tu luyện chân chính này thuyết phục.
Trước khi đắc Pháp, chúng tôi từng học qua khí công khác, một số còn dạy người ta trị bệnh cho người khác, nhưng không những không trị hết bệnh cho người thường, mà còn khiến bệnh của tự thân ngày càng nhiều; chúng tôi từng thu khí của cây và hoa, nhưng làm cho khắp thân đầy khí âm và khí tạp loạn; chúng tôi từng học qua nhiều pháp môn, nhưng không biết đó là vi phạm “bất nhị pháp môn”, và đạo lý tu chủ nguyên thần; chúng tôi từng học Thiền Tông, nhưng không biết pháp môn ấy đã dùi tới đỉnh của “sừng bò”; chúng tôi đã từng luyện đủ loại khí công “mùa đông luyện tam cửu, mùa hè luyện tam phục” (luyện trong thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong năm), nhưng vẫn không hiểu tu tâm tính, bỏ chấp trước mới là chìa khóa để tăng công…
Khi chúng tôi học Pháp Luân Đại Pháp, nghe về Đại Pháp vũ trụ “Chân-Thiện-Nhẫn” và đạo lý tu tâm tăng công, đột nhiên ngộ rằng điều mình mong chờ hàng nghìn vạn năm cuối cùng đã ở trước mặt, lập tức nắm chắc chân cơ vốn đã tìm kiếm trong nhiều năm, lập tức bước vào chân tu đại Đạo, tâm trạng đó không gì có thể biểu đạt.
Trong quá trình tu luyện Đại Pháp, chúng tôi đã tu bỏ được rất nhiều bệnh lâu năm, được thân thể khỏe mạnh, chưa kể còn tu bỏ tư tâm, trong công việc không tranh danh lợi, trong cuộc sống lấy thiện đãi người, thay đổi thói quen xấu và tâm thái tự tư, tật đố, tranh đấu, v.v.. Trong Đại Pháp, chúng tôi còn phá trừ chấp trước, tiêu nghiệp lực, chân chính “trực chỉ nhân tâm” và tìm ra “tự ngã” của tiên thiên, cảm nhận được sự thăng hoa cảnh giới và tầng thứ.
Vào ngày 13 tháng 7 năm 1993, những người yêu thích khí công chúng tôi đến Hiệp hội Khí công Thành phố hỏi xem liệu có khí công sư nào đến thành phố truyền công không, người phụ trách nói, trong hai ngày nữa, thành phố của chúng ta sẽ mời Tổng thư ký Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Trung Quốc, và Đại sư Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công Trung Quốc, đến thành phố chúng ta truyền công giảng Pháp, lúc đó các vị đến học nhé. Anh ấy cũng đưa cho tôi một tờ “Nhật báo thể thao Trung Quốc” giới thiệu về công pháp Pháp Luân Công. Vào thời điểm đó, nhóm sáu người chúng tôi đã tham gia, sau khi Tổng thư ký Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Trung Quốc kết thúc báo cáo của mình, ông ấy đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tất cả những người tham gia và đánh giá cao Pháp Luân Công.
Lúc đó tôi đã quy y Phật giáo hơn hai năm, cũng học qua nhiều khí công, nhưng các triệu chứng như viêm túi mật, rối loạn thần kinh, thấp khớp, v.v., vẫn như cũ, trong khi tu luyện Pháp Luân Công thì trăm bệnh đều khỏi. Do ảnh hưởng của việc học Thiền Tông, nên thường so sánh Pháp lý giữa Thiền Tông và Pháp Luân Công, tôi đã hỏi Sư phụ một số câu hỏi liên quan đến Phật giáo, Sư phụ giảng Pháp vượt khỏi nội dung kinh điển Phật giáo mà tôi hiểu, đó là những điều mà tôi chưa từng nghe qua trong Phật giáo, Sư phụ diễn giải rất rõ ràng khiến tôi tín phục.
Đệ tử Đại Pháp Tề Tề Cáp Nhĩ: Tản văn và bài thơ ca tụng Sư ân
‘Cảm động và nhớ Sư ân’
Sư tôn vĩ đại, Ngài đã chịu đựng vô số khổ, từ vũ trụ xa xôi từng bước từng bước hạ xuống, vì chúng con mà chịu đựng nghiệp lực to lớn, cứu những sinh mệnh đã đi chệch hướng của chúng con khỏi hiểm nguy sắp hoại diệt;
Sư tôn vĩ đại, Ngài vì chúng con mà dốc hết tâm trí, an bài con đường trở về cho mỗi từng chúng con – những người đã rơi vào cõi mê, ngày đêm điểm hóa, bảo hộ, chỉ đạo chúng con tu luyện, còn chịu đựng vô số phiền phức và can nhiễu từ cựu thế lực tà ác gây ra;
Sư tôn vĩ đại, Ngài triển hiện ra từ bi to lớn, ban cho tất cả mọi sinh mệnh cơ hội được cứu độ, Ngài chịu đựng cực lớn, bao gồm cả những thế nhân bất công và bất kính với Ngài;
Sư tôn vĩ đại, Phật ân hạo đãng của Ngài, đệ tử sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong tâm. Toàn thể đệ tử Đại Pháp Tề Tề Cáp Nhĩ bày tỏ lòng kính trọng cao cả đến Sư tôn vĩ đại! Đồng thời bài viết này cũng chứng minh với thế nhân sự vĩ đại của Sư tôn chúng ta, cùng sự trân quý và thần kỳ của Đại Pháp.
‘Khúc ngâm về tu hành’
Đọc sách Thầy, một âm thanh lớn đổi đất thay trời,
Lắng nghe Thầy, hai tai gió mát thông thấu vô cực,
Ngưỡng vọng Thầy, Tam thiên Đại thiên quang minh tự tại,
Hỏi han Thầy, vạn niệm quy nhất không do dự.
Pháp Luân Đại Pháp, chân lý của vũ trụ.
Lĩnh ngộ Thầy, hôm nay nhìn thấu cái mê thiên cổ,
Đi theo Thầy, cất bước vượt qua hàng rào sinh mệnh,
Cảm tạ Thầy, ân này không biết lấy gì báo đáp,
Hồng dương Thầy, Pháp chính càn khôn trời đất mới.
Pháp Luân Đại Pháp, chân lý của vũ trụ.
Kết luận: Cảm ngộ về sự gian khổ truyền Pháp của Sư tôn
Năm đó Sư phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ truyền Pháp, vì để học viên Đại Pháp tiết kiệm học phí và trả ít nhất có thể, nên đã thu học phí rất thấp. Đối với những học viên bắt đầu tham gia lớp học chỉ thu 42 Nhân dân tệ, sau vài ngày chỉ thu một nửa phí, như vậy, từ khi mới mở lớp có khoảng 300 người, đến khi kết thúc tổng cộng hơn 400 người, học phí thu được của cả lớp rất ít, còn phải chia sẻ với Hiệp hội Khí công địa phương theo quy định. Do Hiệp hội Khí công chỉ muốn kiếm tiền, vì họ nghĩ rằng họ nhận được quá ít từ việc tổ chức lớp học, họ rất không hài lòng với mức phí thấp của Sư phụ, khi kết thúc lớp học, Hiệp hội Khí công đã không cử xe đến tiễn. Vì tiết kiệm chi phí cho các đệ tử, Sư Phụ đã hy sinh nhiều tiện nghi trong người thường.
Hồi ức về Sư phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ truyền Pháp, cảnh tượng đó thật khó quên, thời gian hạnh phúc đó, ký ức quý giá đó, cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn đạt hết được Phật ân hạo đãng, có thể đắc được Đại Pháp trong kiếp này thực sự là phúc ba đời! Sự từ bi và trí huệ của Sư phụ, hình ảnh và nụ cười của Sư phụ, sự quan tâm và khó nhọc của Sư phụ… sẽ vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất Tề Tề Cáp Nhĩ, vĩnh viễn lưu lại trong tâm của đệ tử Đại Pháp.
Mặc dù Trung Cộng phát động bức hại kéo dài 23 năm đến nay vẫn chưa kết thúc, trước khảo nghiệm sinh tử này, đệ tử Đại Pháp chúng con vẫn kiên định bước trên con đường chứng thực Đại Pháp, cứu độ chúng sinh. Cho dù phải chịu đựng bao nhiêu ma nạn to lớn, chúng con sẽ kiên định tiếp tục bước theo con đường chỉ dẫn của Sư tôn: Chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh ở Tề Tề Cáp Nhĩ, mãi cho đến khi công thành viên mãn!
Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, các học viên Pháp Luân Công tại Tề Tề Cáp Nhĩ đang luyện công một cách tường hòa và yên tĩnh
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/11/6/446306.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/10/204687.html
Đăng ngày 04-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.