Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2023] Đồng tu A và tôi cùng đến từ một tỉnh xa xôi, nghèo khó. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã nhiều lần tổ chức khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp ở khu vực chúng tôi. Đồng tu A và tôi đã tham dự các lớp học đầu tiên do Sư phụ tổ chức, sau đó chúng tôi trợ giúp Sư phụ giới thiệu với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

May mắn hơn nữa, chúng tôi còn được chứng kiến Sư phụ trị bệnh miễn phí cho mọi người tại Hội Sức khỏe Đông Phương năm 1993 ở Bắc Kinh. Sư phụ trông rất điềm đạm, dễ gần và khiêm nhường, nhưng lại có uy lực phi thường!

Sư phụ giảng rất rõ:

“Tôi đây không phải là giảng khí công thông thường, mà đều là những thứ trên tầng thứ cao hơn.” (“Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

“Truyền công chân chính lên tầng thứ cao, ấy chính là độ nhân, chính là tu luyện chân chính.” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994]”, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

“Ở nước ta, tôi nói rằng chân chính dẫn dắt người lên cao tầng, giảng Pháp tại tầng thứ cao hơn này, chỉ có một mình cá nhân tôi đang làm, toàn thế giới cũng chỉ có tôi đang làm.” (“Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)“Nhưng tại đây chúng tôi giảng cho chư vị rằng, tôi có thể thực hiện việc này, bởi vì tôi có vô số Pháp thân, [vốn] mang đầy đủ Pháp lực thần thông lớn phi thường của tôi, có thể triển hiện những thần thông lớn, Pháp lực rất lớn.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Hội Sức khỏe Phương Đông được tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 1993. Đây là triển lãm có quy mô toàn quốc lần thứ hai. Triển lãm đầu tiên cũng được tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 1992. Để có thể đến đúng giờ và có mặt trong suốt sự kiện trọng đại, đồng tu A và tôi đã lên tàu từ ngày hôm trước.

Chúng tôi đến Bắc Kinh đúng giờ và ở nhà của người họ hàng của đồng tu A. Sáng hôm sau, chúng tôi đến địa điểm tổ chức Hội Sức khỏe. Các học viên khác đến trợ giúp Sư phụ đã chào đón chúng tôi nồng nhiệt. Được gặp lại Sư phụ, chúng tôi rất mừng, cảm thấy như được đoàn tụ với cha mẹ sau một thời gian dài xa cách. Sư phụ giới thiệu chúng tôi và nói với những học viên khác rằng chúng tôi đã đi một chặng đường dài và yêu cầu các học viên sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở cho chúng tôi.

Các đệ tử đi cùng Sư phụ đều mặc đồ trắng, gọn gàng và tràn đầy năng lượng. Mọi người đã đứng vào vị trí ở quầy Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ phát công (năng lượng) trị bệnh cho chúng tôi để chúng tôi có thể san sẻ một phần việc vì có rất nhiều người tìm đến chữa bệnh.

Khi Hội Sức khỏe khai mạc, rất đông người đã đổ xô đến. Tại các gian khác có rất ít người xếp hàng, nhưng tại gian của Pháp Luân Đại Pháp thì chật kín. Những người xếp ở hàng đầu nhanh chóng đăng ký chữa bệnh vào buổi sáng. Hàng thứ hai chờ đăng ký chữa bệnh vào buổi chiều.

Sư phụ là vất vả nhất! Bao nhiêu người chờ để được Sư phụ chữa bệnh. Nhiều người mắc bệnh nan y, bệnh vô phương cứu chữa. Một số người bệnh nặng được người nhà khiêng vào bằng cáng; những người khác đi xe lăn hoặc có người cõng đến. Họ xếp thành hàng dài đến nỗi chúng tôi không nhìn thấy những người ở cuối hàng. Sư phụ luôn mỉm cười, ân cần, đầy kiên nhẫn và điềm tĩnh.

Sư phụ không cho thuốc, không tiêm cũng không dùng bất kỳ thiết bị y tế nào. Sư phụ đưa lòng bàn tay hướng về phía người bệnh, cách thân người một khoảng. Sư phụ vỗ nhẹ nhẹ, quét từ trên xuống dưới, chạm choặc chộp lấy gì đó trong người bệnh nhân, rồi ném ra ngoài. Khi chữa trị cho người bị liệt lâu năm hoặc gù lưng, Sư phụ nhẹ nhàng nâng người đó lên, rồi cho họ gập người vài lần. Sư phụ làm rất ít động tác, chỉ hai, ba, bốn động tác. Sư phụ hướng dẫn người bệnh thả lỏng toàn thân và khuyến khích họ: “Ngồi dậy nào!”, “Tốt quá”, “Bước xuống nào!”, “Đứng lên nào!”, “Bước theo tôi nào!”. Khi Sư phụ nói những câu như vậy, phép lạ đã xảy ra. Người bệnh thực sự có thể ngồi dậy, đứng dậy, hay bước đi theo lời Sư phụ. Một số không chỉ đi lại được mà còn có thể chạy hoặc nhảy.

Đây là mơ hay thật vậy? Lúc đầu, những người bệnh này còn ngỡ ngàng, sau đó họ reo lên hoan hỷ: “Tôi khỏi bệnh rồi! Tôi khỏi bệnh thật rồi!” Có người hô lớn “Sư phụ Lý!”, có người thốt lên: “Phật cứu độ tôi rồi!” Một số không kiềm chế được mà bật khóc vì vui sướng.

Đồng tu A và tôi đứng ở một bên quầy nên quan sát rất rõ mọi thứ. Về sau, khi càng lúc càng có nhiều người chen lấn lên phía trước khiến chúng tôi buộc phải di chuyển xa dần khỏi gian hàng. Vì thế, chúng tôi đã bỏ lỡ nhiều chi tiết và trường hợp thực tế trong quá trình Sư phụ chữa bệnh.

Tuy nhiên, có hai cảnh tượng mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

Cảnh tượng thứ nhất là lòng biết ơn sâu sắc lộ rõ trên khuôn mặt của những người bệnh được chữa lành cũng như thân nhân của họ. Khi người nhà thấy người nhà mình bị bệnh tật hành hạ bao nhiêu năm đột nhiên vứt bỏ đôi nạng hay bước ra khỏi chiếc xe lăn và tự đi lại được mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, thậm chí còn chạy, họ vui mừng khôn xiết. Có người không kìm được mà thốt lên: “Đúng là một Thần hiện thế!” Họ không biết làm sao để báo đáp Sư phụ. Một số quỳ xuống và liên tục dập đầu, thốt lên: “Cảm tạ Sư phụ!” Sư phụ chỉ đơn giản nói: “Đứng lên nào.” Sư phụ đỡ họ đứng dậy và chữa cho người bệnh tiếp theo như thể không có gì bất thường xảy ra.

Cảnh tượng thứ hai là những biểu hiện trên mặt mọi người khi chứng kiến những gì vừa xảy ra: kinh ngạc, ngưỡng mộ, tôn kính. Sư phụ với uy lực toàn năng có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí cứu chữa cho cả những người mắc trọng bệnh và hồi phục sức khỏe cho họ. Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy uy lực phi thường như vậy trong đời hay nghe nói đến những điều tương tự. Thật khó tin nếu không tận mắt chứng kiến. Mọi người không khỏi thốt lên “Thật là kỳ diệu!”

Sư phụ chữa bệnh cho mọi người vào ban ngày, và giảng Pháp vào ba buổi tối, người tham dự chật kín. Đồng tu A và tôi đều nghe các bài giảng của Sư phụ và chứng kiến Sư phụ vất vả như thế nào từ sáng đến tối.

Tuy bận rộn như vậy, nhưng Sư phụ luôn quan tâm đến chúng tôi. Vào bữa ăn trưa, Sư phụ tìm một chỗ còn trống và ăn trưa cùng chúng tôi. Sư phụ mở hộp của mình và đưa cho chúng tôi thức ăn ngon nhất mà Sư phụ có, chỉ giữ lại một ít cho mình. Mỗi ngày trong thời gian Hội Sức khỏe đều như vậy. Chúng tôi ái ngại, nhưng không thể từ chối tấm lòng của Sư phụ. Chúng tôi không cầm được nước mắt trước sự chăm sóc ân cần của Sư phụ.

Vì đã sử dụng hết thời gian nghỉ phép nên chúng tôi phải về nhà trước lễ bế mạc. Sư phụ mời chúng tôi ở lại, nhưng do ngộ tính kém, chúng tôi đã không nhận ra cơ hội trân quý này. Chúng tôi miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Sư phụ. Mỗi khi hồi tưởng lại, chúng tôi đều hối hận về quyết định của mình.

Sư phụ triển hiện thần thông vĩ đại tại cả hai Hội Sức khỏe, làm rúng động Bắc Kinh. Tác động sâu rộng và tin tức lan truyền khắp Trung Quốc. Sau khi chứng kiến những điều phi thường này, đồng tu A và tôi vững tin vào Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nguyện tu luyện đến cùng và theo Sư phụ về nhà!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/11/461847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/12/209842.html

Đăng ngày 25-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share