Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2023] Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của bản thân trong quá trình giảng chân tướng trực tiếp về Pháp Luân Đại Pháp trong suốt 17 năm qua.

Giảng chân tướng cho cảnh sát

Một ngày nọ, tôi đứng xếp hàng chờ thanh toán tại siêu thị, phía sau tôi là một người đàn ông. Tôi nói với ông ấy: “Tôi không có việc gì gấp, nên ông có thể thanh toán trước?” Ông ấy nói: “Tôi cũng vậy, chị có thể đi trước.” Tôi hỏi: “Ông năm nay bao nhiêu tuổi vậy?” Ông ấy nói: “Tôi đã hơn 60 tuổi.” Tôi nói: “Không thể nào! Nhìn ông rất trẻ và có lẽ ông cũng là người trí thức.“ Ông ấy hào hứng nói: “Chị có biết tôi làm việc gì không?” Tôi nói: “Ông là người làm việc trong văn phòng, rất có thể là ở sở cảnh sát. Hơn nữa ít nhất phải là trưởng bộ phận, phải không?” Ông ấy nói: “Chị nói đúng! Tôi là trưởng bộ phận.”

Tôi hỏi ông ấy: “Ông có biết về Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) không?” Ông ấy nói có biết. Sau đó, tôi hỏi ông ấy: “Ông có biết về việc thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để được bình an không? Ông có biết việc ĐCSTQ đã phát động nhiều phong trào chính trị để bức hại người dân thường không. Thật tồi tệ, tham nhũng và lừa dối mọi người. Vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 là có thật. Vụ ‘tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn’ đã được dàn dựng và thực sự là một trò lừa bịp. ĐCSTQ thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công trong khi họ vẫn còn sống, từ đó kiếm được những khoản lợi nhuận khổng lồ. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều biết tất cả về tội ác của nó. Ông Trời lẽ nào không trừng phạt nó? ĐCSTQ buộc mọi người phải cống hiến cuộc đời của họ cho nó. Khi ông tham gia vào các tổ chức của nó, ông sẽ bị tính là một phần của nó. Nếu ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ, Thần Phật sẽ bảo hộ ông.” Ông ấy nói: “Chắc chắn rồi. Cảm ơn chị!“

Một ngày nọ, tôi ngồi trên một chiếc ghế dài bên một con phố đông đúc. Ngay sau đó, một thanh niên ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nói: “Chàng trai trẻ, trông cháu thật phong độ. Cháu bao nhiêu tuổi?” Cậu ấy nói 28 tuổi, và con cậu ấy đã 2 tuổi rồi. Tôi nói: “Thật có phúc khí!” Sau đó cậu ấy nói: “Dì ơi, dì xem cháu làm công việc gì?” Tôi nói: “Cậu làm việc cho cục cảnh sát.” Cậu ấy hỏi: “Làm sao dì biết?” Tôi nói: “Trông cậu không giống người đang đi mua sắm hay dạo phố, mà là đang làm việc.” Cậu ấy mỉm cười.

Tôi mỉm cười đáp lại. Trong khi phát chính niệm, tôi bình tĩnh nói: “Chúng ta gặp nhau tại đây là duyên phận.” Tôi hạ giọng và nói: “Bắt giữ người xấu là công việc của các cháu, nhưng xin đừng bao giờ bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là Phật Pháp. Vụ tự thiêu được dàn dựng là một trò lừa bịp; xin đừng bức hại những người tốt tu luyện Phật Pháp. Cho đến nay, Pháp Luân Công đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới.” Cậu ấy lo lắng nhìn xung quanh và nói: “Dì ơi, dì mau đi đi. Xin hãy đi nhanh lên.” Cậu ấy vừa nói vừa tỏ ra ngày càng lo lắng hơn.

Tôi miễn cưỡng đứng dậy. Sau khi cậu ấy đi, tôi vẫn lo lắng cho cậu ấy. Vì vậy, tôi quay trở lại nói với cậu ấy: “Cảm ơn cậu! Xin đừng bức hại các học viên.” Cậu ấy vội vàng nói: “Dì đi mau đi! Làm ơn đi nhanh đi!” Tôi biết cậu ấy là cảnh sát mặc thường phục và đang thi hành công vụ. Tôi tiếc vì đã không thể cứu cậu ấy. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ gặp một học viên khác vào thời điểm khác.

Giảng chân tướng cho nhiều người

Một ngày nọ, tôi đi mua trái cây tại một siêu thị lớn, bên trong chật ních người. Tôi nói với một cậu thanh niên: “Dân thường như chúng ta không có tiền; chúng ta chỉ có thể mua được những món đồ hạ giá.” Cậu ấy nói: “Đúng vậy ạ.” Sau đó tôi nói: “Các quan chức ĐCSTQ đã gửi con cái của họ ra nước ngoài, họ đã mua những chiếc xe hơi sang trọng và những căn nhà đắt tiền ở nước ngoài. Họ giả vờ yêu nước và yêu đảng, nhưng tất cả đều mang hộ chiếu nước ngoài. Tất cả những gì họ làm là lừa dối chúng ta. ĐCSTQ cũng dạy chúng ta đấu với trời đấu với đất. Trời là một vị thần; một sinh vật có thể chiến đấu với một vị thần được hay không? Đại dịch là để tiêu diệt ĐCSTQ.”

Tôi hỏi cậu ấy: “Cháu có gia nhập ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó không?” Cậu ấy nói: “Cháu tham gia cả Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.” Tôi nói: “Tôi sẽ dùng hóa danh để giúp cháu thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ đó. Thần Phật sẽ bảo hộ cháu.” Cậu ấy nói: “Cảm ơn dì!” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Vụ ‘tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn’ đã được dàn dựng và là một trò lừa bịp. Xin hãy nhớ, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Lúc đó có nhiều người đi qua lại bên cạnh chúng tôi. Có một vị tiên sinh đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Giọng ông ấy lớn đến nỗi tôi gần như bật khóc. Đó là uy lực của Pháp, có thể khiến trời đất rung chuyển.

Một ngày sau Tết truyền thống, trong khi ngồi trên xe buýt, tôi thấy một người đàn ông khoảng 60 tuổi bước lên xe. Ông ấy dùng tay trái đỡ lấy bàn tay phải được bọc bởi một chiếc khăn tắm dày đẫm máu. Người ông ấy đang run lên. Trên mặt ông ấy đổ những giọt mồ hôi, hoặc có thể là nước mắt. Những âm thanh đau đớn phát ra từ miệng ông ấy, và ông ấy liên tục cử động chân và đứng rất khó khăn.

Có người hỏi ông ấy chuyện gì đã xảy ra, ông ấy nói rằng mình là lao động phổ thông, hôm nay trong khi làm việc, ông đã vô tình cắt vào đầu ngón tay của mình. Ông chủ từ chối không hỗ trợ ông điều trị y tế và ông không đủ khả năng trả tiền cho bác sĩ. Ông ấy đến từ một thành phố khác và phải quay trở về nhà.

Tôi đứng dậy và nói: “Mời ông ngồi xuống đây”. Sau đó, tôi lấy ra một tờ 20 nhân dân tệ giảng chân tướng và đưa cho ông ấy. Tôi nói: “Bác hãy cầm lấy. Đây là tấm lòng của tôi. Ông ấy nói: “Tôi rất cảm kích!” Sau đó, những người khác đưa cho ông ấy 100, 50 và 10 nhân dân tệ. Thấy ông ấy vô cùng đau đớn và cảm thấy tuyệt vọng, tôi nói với ông ấy: “Pháp Luân Công là Pháp môn tu Phật. Xin hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ ông sẽ đỡ đau.”

Ông ấy hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tiếng hô của ông ấy khiến cả chiếc xe buýt chở đầy 20 đến 30 hành khách đều nhìn chúng tôi.

Tôi hỏi ông ấy: “Ông có phải Đảng viên không?” Ông ấy nói: “Có, tôi đã tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong.” Tôi nói: “Vậy ông hãy thoái xuất khỏi nó để được Thần Phật ban phước lành. ĐCSTQ không quan tâm đến người dân thường như chúng ta.” Ông ấy nói: “Chắc chắn rồi.” Lúc đó, xe buýt đã đến trạm dừng và ông ấy phải xuống xe. Nhưng tôi không giữ được bình tĩnh. Tôi cảm nhận được sự trân quý của chúng sinh, điều đó thôi thúc tôi cứu nhiều người hơn nữa. Đây là nhiệm vụ và sứ mệnh của tôi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/20/457897.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/27/209572.html

Đăng ngày 01-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share