Bài viết của Xuân Mai (hóa danh), học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2023] Tôi năm nay 76 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Vợ chồng chúng tôi mở một cửa hàng trên thị trấn để mưu sinh. Năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Những tuyên truyền và dối trá của ĐCSTQ đã đầu độc vô số người dân.

Một người đàn ông 30 tuổi ở thị trấn tôi đã lên tivi nói rằng anh ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, rằng các học viên đã thu phí của anh ta hơn 3.000 nhân dân tệ nhưng lại không hề cung cấp bất kỳ tài liệu nào hay sách vở gì. Ngay sau đó, trưởng đồn công an thị trấn đã dẫn một thành viên Phòng 610 thành phố đến nhà tôi. Họ nói rằng, theo lệnh cấp trên, tôi phải hợp tác với họ và lên TV nói rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã thu tiền của các học viên.

Tôi biết rằng họ đã bị lừa dối sâu sắc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi cảm thấy rất thương họ. Tôi mời họ ngồi và nói: “Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi không thể nói dối. Tôi chỉ mất 12 nhân dân tệ để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân.” Ngay khi tôi nói, trưởng đồn cảnh sát trở nên tức giận. Anh ta hét lên: “Nếu bà tiếp tục tu luyện, chúng tôi sẽ bắt giữ bà.”

Tôi thầm nghĩ: “Tôi sẽ không cho phép anh phạm tội.” Dù anh ấy nói gì, tôi vẫn mỉm cười. Cuối cùng, nhân viên Phòng 610 nói: “Chúng ta đi thôi.” Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy người đó nói với trưởng đồn cảnh sát: “Anh cần đến thăm bà ấy thường xuyên hơn.”

Vài ngày sau, trưởng đồn cảnh sát một mình đến cửa hàng của tôi và nói xin lỗi: “Lần trước, chúng tôi phải theo lệnh của cấp trên bắt bà nói dối. Chúng tôi có nghĩa vụ phải tuân lệnh.” Anh ta liên tục xin lỗi. Tôi nói: “Không sao, miễn là anh hiểu được những gì tôi nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp.”

Bảo vệ quyền lợi của học viên

Năm 2008, quan chức tỉnh nhìn thấy các cột điện trong thị trấn được dán những tấm áp phích: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và “Trời diệt Trung Cộng.” Họ yêu cầu chính quyền thị trấn phải chấn chỉnh việc này.

Vài ngày sau, nhiều người từ Phòng 610, cơ quan an ninh quốc gia và đồn cảnh sát đã đến nhà tôi. Ngay khi bước vào nhà, họ đã đe dọa tôi: “Chúng tôi được biết bà phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp!”

Tình cờ lúc đó có một học viên trẻ từ thành phố bên đến thăm. Cảnh sát đã lôi anh ấy vào xe cảnh sát, và tôi không thể làm gì. Thêm vài cảnh sát đến. Họ lục soát tất cả các phòng. Bất chấp sự phản kháng mạnh mẽ của tôi, họ đã lấy đi bức chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí. Họ bắt tôi phải đi với họ.

Tại đồn cảnh sát, tôi thấy có hai học viên địa phương cũng ở đó. Họ để tôi một mình trong văn phòng, nên tôi bắt đầu phát chính niệm. Một cảnh sát bước vào và nói: “Bà luyện công hả?” Tôi không trả lời. Hơn một tiếng sau, phó trưởng đồn cảnh sát đến thẩm vấn tôi. Tôi đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Thay vào đó, tôi cố gắng giảng chân tướng về cuộc bức hại cho ông ấy. Ông ấy nói: “Tôi không thể nghe bà.” Tôi nói: “Hơn bất cứ ai, là cảnh sát, các ông nên lắng nghe sự thật nhất. Tất cả các ông đều có bản chất tốt. Bởi vì không biết sự thật nên các ông có thể làm những điều sai trái. Chính các ông mới là những nạn nhân thực sự của cuộc bức hại.”

Ông ấy lắng nghe tôi nói. Sau khi tôi nói xong, ông ấy im lặng. Một nhân viên Phòng 610 địa phương bước vào và hỏi phó trưởng đồn xem ông ấy đã hoàn thành biên bản thẩm vấn chưa. Phó trưởng đồn nói: Bà ấy chỉ nói đúng ba từ: ‘Tôi không biết.’” Trên thực tế, tôi thậm chí còn không nói ba từ đó. Người đàn ông kia bước đến và đá vào bức chân dung của Sư phụ. Tôi ngay lập tức đứng dậy và dựng thẳng bức chân dung. Anh ta khó chịu nhìn tôi. Tôi tự nhủ, ai đá vào chân dung của Sư phụ sẽ bị trừng phạt. Một lúc sau, anh ta khập khiễng bước đến chỗ phó trưởng đồn và nói: “Đưa tôi xin biên bản thẩm vấn.” Tôi biết rằng anh ta đã bị báo ứng. Anh ta nhận biên bản mà không nói gì.

Sau đó, một cảnh sát yêu cầu tất cả học viên chúng tôi ngồi lại với nhau. Người học viên trẻ muốn đi vệ sinh. Trưởng đồn cảnh sát nói: “Vì tu luyện Pháp Luân Công, cậu không được sử dụng nhà vệ sinh.” Tôi đứng dậy và nói to: “Luật nào nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không được phép đi vệ sinh?” Hai cảnh sát im lặng, và trưởng đồn gọi hai cảnh sát đến đưa người học viên trẻ đi vệ sinh.

Thức tỉnh lương tâm cảnh sát

Họ bắt chúng tôi lên một chiếc xe khách và đưa chúng tôi đến trại tạm giam. Tôi đứng dậy và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một nữ cảnh sát nói: “Ngồi xuống, mọi người đều đã nghe thấy bà hô rồi.”

Tại trại giam, một nữ tù nhân tên Tiểu Hồng hỏi chúng tôi là ai. Chúng tôi trả lời mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô kêu lên: “Tôi bị bệnh tim, vậy mà giờ đây họ lại đưa những người này đến để dọa tôi.” Cô co ro trong một góc phòng và ôm đầu vì đau. Tôi biết rằng cô ấy sợ hãi vì bị những lời dối trá của ĐCSTQ đầu độc. Tôi bình tĩnh hỏi cô ấy làm sao. Cô ấy nói rằng trên TV nói rằng, Pháp Luân Đại Pháp giết người. Tôi nói với cô ấy rằng tất cả chỉ là lời dối trá. Tôi hỏi liệu cô ấy có biết ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Cô ấy nói không. Tôi nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết sự thật.” Cô ấy trả lời: “Không, tôi không muốn nghe.”

Nhưng tôi vẫn nói chuyện với cô ấy vì những người bị giam giữ khác đều đang nghe chúng tôi. Tôi nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ không làm điều gì có hại cho người khác; rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp không những không được sát sinh mà còn phải “không đánh trả, không cãi lại” khi bị xúc phạm.

Tôi đã nói chuyện nhiều với họ và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp còn có năm bài công pháp rất đẹp và nhẹ nhàng.

Mọi người đều lắng nghe. Tiểu Hồng dần hiểu ra. Cô ấy nói: “Xin hãy cho chúng tôi xem các bài công pháp.” Tôi nói: “Căn phòng này nhỏ quá. Ngày mai, tôi sẽ luyện ở ngoài cho các cô thấy nhé.” Ngày hôm sau cô ấy lại hỏi tôi, vì vậy tôi đã biểu diễn các bài công pháp cho họ xem. Một lúc sau, cảnh sát gọi tất cả mọi người đến văn phòng, trừ tôi. Khi trở lại phòng, họ không ai nói một câu. Tôi không hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó, mà chỉ tiếp tục phát chính niệm.

Ngày hôm sau, một nữ cảnh sát bước vào phòng giam và bảo chúng tôi đứng xếp hàng. Một nữ phạm nhân đột nhiên chỉ vào Tiểu Hồng và nói: “Hôm qua chị này đã hỏi bà ấy [ám chỉ tôi] về việc tu luyện [Pháp Luân Đại Pháp].” Tiểu Hồng trông rất hoảng sợ. Để bảo vệ cô ấy, tôi nói to: “Không, đó là tự tôi muốn luyện công đấy chứ.” Ngay lập tức, tôi bị nữ cảnh sát dẫn đến văn phòng.

Giám đốc trại giam và nhiều người khác đã ở đó, như thể họ đang chờ nghe chân tướng. Tôi nói với họ rằng những tuyên truyền trên TV đã khiến Tiểu Hồng sợ hãi. “Cô ấy sợ hãi khi nhìn thấy các học viên được đưa vào phòng giam. Tôi biết nhiều người trong thành phố này tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ai ai cũng biết rằng các học viên đều là người tốt.” Trưởng đồn bình tĩnh nói: “Bà có thể về phòng.” Khi tôi trở lại phòng giam, Tiểu Hồng nói: “Bà tốt quá. Bà không nên bị giam ở đây. Con trai bà sẽ đến đón bà về nhà.”

Sau đó, một nữ cảnh sát nói: “Cho tôi số điện thoại của con trai bà. Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết phải làm gì để bà được thả. Bà có thể giả vờ mắc bệnh, để con trai có cớ đến giúp. Tôi nói với cô ấy rằng tất cả các bệnh của tôi đều đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện và tôi khỏe mạnh. Tôi thấy cô ấy rất chân thành, và tôi chợt nhận ra, đó là Sư phụ cử cô ấy đến để giải cứu tôi. Vì vậy, tôi nói: “Tim tôi đập thình thịch và cảm thấy đầu tôi sưng lên.” Cô ấy nói: “Được rồi, bà có thể rời khỏi đây.”

Một lúc sau, hai sĩ quan an ninh quốc gia đến đưa tôi vào bệnh viện. Tôi nói: “Tôi sẽ đi, nhưng tôi sẽ không nhập viện hay uống thuốc. Tôi đã mắc nhiều bệnh trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính các anh không cho tôi tập luyện và bây giờ tôi cảm thấy ốm yếu. Nếu có thể luyện công, tôi sẽ ổn.” Một nam sĩ quan nói: “Con dâu của bà đang đợi bên ngoài.” Lúc đó, đúng là con trai tôi đang ở trong xe chờ tôi.

Tại bệnh viện, huyết áp của tôi lên rất cao. Bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện ngay lập tức. Họ cho tôi thuốc. Tôi từ chối ở lại bệnh viện và không chịu uống thuốc. Người sĩ quan an ninh nói với con tôi: “Mẹ anh không chịu nhập viện, nếu bà ấy có vấn đề gì thì đừng trách chúng tôi. Anh có thể đưa mẹ mình về nhà.”

Phó trưởng đồn cảnh sát ngừng sách nhiễu tôi

Ngay sau khi con trai tôi đưa tôi về nhà, phó trưởng đồn cảnh sát đã phát hiện ra. Ông ta ngạc nhiên rồi khó chịu. Ông ta nghi ngờ rằng tôi giả bệnh và nói sẽ đưa tôi trở lại trại giam. Nghe được ý định này của phó trưởng đồn, các học viên khuyên tôi ở nhà không nên đi đâu. Tâm tôi bất động. Có ba học viên đang bị giam giữ trong trại tạm giam, vì vậy tôi phải đến nói chuyện với gia đình của họ và động viên họ.

Sư phụ giảng:

“Là như vậy đó, chúng ta đụng phải tình huống như thế, thì cần giải quyết nó. Chư vị hãy nhớ kỹ, ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó chính là cần tới giảng chân tướng. (vỗ tay) [Về] hiệu quả tốt hay xấu, [thì] chư vị đừng nhìn vào đối phương, mà là xuất tự tâm của chư vị. Chư vị để nó tốt thì nó sẽ tốt; chư vị không [có] ý để nó tốt hoặc trong tâm bất ổn, thì không dễ [làm] chính trở lại. Nghĩa là chính niệm cần đầy đủ. ‘Tôi thật sự đang cứu các bạn, tôi thật sự là bảo chân tướng cho các bạn’, thì hiệu quả sẽ tốt. “ (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Ngày nào tôi cũng đến đồn cảnh sát và chính quyền thị trấn để giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời phát chính niệm. Tôi đã nói chuyện với toàn bộ nhân viên đồn cảnh sát, và họ đều nói: “Chỉ cần bà luyện tập ở nhà, thì không có vấn đề gì, chúng tôi cũng không quan tâm.“ Tuy nhiên, lần nào tôi đến đó, ông phó trưởng đồn vốn có ý định đưa tôi trở lại trại giam đều không có mặt ở đó.

Khoảng hai tháng sau, phó trưởng đồn cảnh sát và nhân viên Phòng 610 tới gõ cửa nhà tôi. Tôi nghĩ: “Lúc tôi đến đó thì ông tránh mặt tôi, nhưng hôm nay ông đến nhà tôi, thì tôi sẽ giảng chân tướng cho ông. Tôi phát chính niệm cường độ mạnh, đồng thời mở cửa cho họ vào. Tôi vừa bước ra cửa, thì vị phó trưởng đồn vội vàng quay người rời đi, cứ như là sợ tôi bắt gặp. Ông ta vừa bước đi, vừa nói: “Tôi đang tìm một người khác.” Hai người kia đi theo ông ta. Tôi cảm ơn Sư phụ đã giúp tôi hóa giải khổ nạn này.

Phá vỡ chiến dịch bức hại “Xóa sổ”

Vài năm trở lại đây, ĐCSTQ đã cố gắng thực hiện một chính sách bức hại gọi là “Chiến dịch Xóa sổ”, nhằm buộc mọi học viên trong danh sách của họ phải từ bỏ tu luyện. Ông phó trưởng đồn cảnh sát, người muốn bức hại tôi, giờ đã là trưởng đồn. Ông ta tuyên bố rằng trong thành phố của chúng tôi chỉ có hai học viên (ông ấy không biết còn có các học viên khác), và sau khi chiến dịch Xóa sổ được triển khai thì sẽ không còn một ai. Ông ta thường cho cảnh sát đến sách nhiễu tôi, nói rằng Phòng 610 huyện và Cục An ninh Quốc gia yêu cầu tôi và chồng tôi đến văn phòng chính quyền huyện. Tôi luôn từ chối.

Sau đó, thị trưởng, trưởng đồn và nhân viên khu dân cư, tổng cộng bốn người, đã đem ba lá đơn [từ bỏ tu luyện] đến cửa hàng của tôi. Họ tìm chồng tôi và yêu cầu ông ấy thuyết phục tôi ký. Họ cũng xin số điện thoại của các con trai tôi. Chồng tôi nói: “Tôi không biết số điện thoại của họ. Họ không liên quan.” Nhưng cứ sau hai hoặc ba ngày, họ lại đến. Họ đe dọa chồng tôi: “Nếu ông không khiến bà ấy từ bỏ tu luyện, điều đó sẽ ảnh hưởng đến con trai và cháu trai của ông trong tương lai. Ông hãy bảo bà ấy rằng không ai có thể ký đơn cho bà ấy. Chúng tôi sẽ đưa bà ấy và một học viên khác đến văn phòng huyện để ký. Đó là lệnh từ chính quyền huyện.”

Sau khi nghe chồng tôi nói lại sự việc, tôi nghĩ mình phải cứu họ. Tôi đã gửi thư giảng chân tướng cho trưởng đồn cảnh sát và bí thư huyện ủy. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp thị trưởng và vị bí thư mới này. Tôi nói với chồng: “Cứ để họ đến gặp tôi, tôi sẽ giảng chân tướng cho họ.“

Ngày hôm sau, bí thư đến nhà tôi và hỏi tôi có thời gian nói chuyện với ông thị trưởng không. Tôi nói có. Ông ta gọi cho thị trưởng và đặt hẹn. Ông thị trưởng đến nhà tôi và nói: “Bà cứ nói là bà không tu luyện. Chúng tôi không quan tâm nếu bà luyện công ở nhà. Chúng tôi phải tuân lệnh cấp trên, và chúng tôi không thể làm khác được.”

Tôi nói: “Nhiều quan chức chính phủ cấp cao bức hại Pháp Luân Công đã bị kết án tù. Cuộc bức hại này do Giang Trạch Dân khởi xướng. Hiện tại, tất cả các thành viên trong băng nhóm của ông ta đang lợi dụng những người khác để thúc đẩy cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tội ác của họ thật ghê sợ. Bây giờ các anh đang ở giữa ngã ba đường, và các anh cần lựa chọn cho mình tương lai tốt đẹp hơn.” Thị trưởng nghe tôi nói và liên tục gật đầu. Cuối cùng ông nói: “Tôi hiểu, chúng tôi sẽ không phiền bà nữa, nhưng có thể sẽ có người khác đến nữa đấy.”

Hai mươi ngày sau, Phòng 610 huyện và cơ quan an ninh muốn đến nhà tôi. Ông thị trưởng chỉ đưa một người trong số họ đến. Tôi mỉm cười chào và mời họ ngồi xuống. Ông thị trưởng nói rằng Phòng 610 huyện muốn tôi ký thư [từ bỏ tu luyện]: “Bà vẫn có thể tu luyện sau khi ký. Chúng tôi sẽ không làm gì đâu.”

Tôi nói: “Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không thể nói dối. Bệnh tật của tôi đều khỏi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Pháp Luân Đại Pháp mang lại lợi ích cho xã hội và gia đình, vậy tại sao tôi lại không tu luyện chứ? Tôi không thể lừa dối các ông, và tôi không thể lừa dối Sư phụ của chúng tôi. Tôi mà ký thì sẽ không tốt cho tôi, nhưng nếu các ông ép tôi ký, thì kết cục của các ông còn tệ hơn. Dù các ông có bao nhiêu tiền, có địa vị cao đến đâu, các ông cũng sẽ không thể được bình yên. Chúc các ông bình an và hạnh phúc.”

Với sự gia trì của Sư phụ, sự thiện lương của tôi đã cảm hóa họ. Họ ra về và không bao giờ trở lại nhà tôi nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/26/443583.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/30/208283.html

Đăng ngày 26-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share