Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-08-2022] Giảng chân tướng cứu độ chúng sinh là điều các đệ tử Đại Pháp cần làm, cảnh sát cũng là đối tượng mà chúng ta cần cứu độ. Nếu các nhân viên cảnh sát minh bạch chân tướng, họ sẽ từ bỏ hoặc giảm bớt việc bức hại các đệ tử Đại Pháp. Vì vậy tôi rất coi trọng việc giảng chân tướng cho những nhân viên cảnh sát mà tôi gặp.

Liên hệ với giám đốc Cục An ninh Nội địa

Ngày 12 tháng 12 năm 2009, có người nói với tôi rằng, giám đốc Cục An ninh Nội địa họ Vương ở địa khu của tôi đã bị ác báo và bị ung thư gan. Ông ấy đang nằm ở bệnh viện. Nghe nói, lãnh đạo cục công an yêu cầu giữ bí mật chuyện này, không để cho nhiều người biết.

Nói đến ông Vương, thực sự khiến tôi rất giận. Ngày 25 tháng 10 năm 2007, ông ấy đã ra lệnh cho 18 nhân viên cảnh sát đến khám xét nhà của tôi một cách phi pháp. Họ đã lấy đi hơn 20.000 nhân dân tệ và tịch thu chiếc xe hơi mới của tôi.

Sau đó họ ép buộc con trai thứ hai của tôi và tôi tới sở cảnh sát. Trước khi bị đẩy lên xe cảnh sát, tôi đã hét lớn năm lần: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ông Vương đã yêu cầu con gái tôi và con dâu thứ hai của tôi đưa cho ông ấy 10.000 nhân dân tệ như một điều kiện để thả tôi ra. Tôi đã nghiêm khắc lên án ông ấy là kẻ cướp và nói với con gái và con dâu không cần phải trả cho ông ấy một xu nào hết. Nhưng họ đều mong muốn cứu tôi ra và đã đưa cho ông Vương 4.000 nhân dân tệ. Sau đó ông Vương đã thả tôi ra. Tuy nhiên con trai thứ hai của tôi đã bị đưa đến một trại tạm giam, ở đó họ tra tấn con trai tôi bằng cách dùng sợi dây xích nặng khoảng 15kg buộc quanh cổ và trói liền với hai tay hai chân trong vòng 1 tháng.

Ngày 26 tháng 11 năm 2007, tôi và con trai thứ hai bị kết án phi pháp 18 tháng lao động cưỡng bức. Chúng tôi đã gặp nhau ở trại lao động cưỡng bức số 2 tỉnh Sơn Đông.

Tại trại lao động, tôi không ngừng giảng chân tướng cho các nhân viên và lính canh, hơn nữa còn khích lệ các đồng tu kiên định chính niệm, điều này khiến các linh canh rất “đau đầu,” họ lấy cớ tôi đã hơn 70 tuổi rồi cho tôi về nhà trước hạn. Ông Vương đã lái xe đưa tôi về nhà vào ngày 7 tháng 12 năm 2007. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy, dường như ông ấy có chút xúc động.

Khi tôi nghe tin ông Vương bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tôi nghĩ: “Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nên đối xử với chúng sinh với lòng khoan dung lớn nhất, kể cả những cảnh sát đã bức hại tôi.” Vì vậy, tôi quyết định đến bệnh viện để nói chuyện thêm với ông ấy.

Tôi đến bệnh viện vào ngày 13 tháng 9 năm 2009. Ngay sau khi tôi bước vào phòng, ông Vương đã nhận ra tôi và khóc. Tôi bước đến gần ông ấy và nói: “Tôi đến để cứu ông. Tôi hy vọng ông có thể sớm bình phục.” Sau đó, tôi đưa cho ông ấy một tập tài liệu giảng chân tướng. Ông ấy vừa khóc vừa nói: “Quá muộn rồi, quá muộn rồi, tôi sắp chết rồi…”

Lúc này, một viên cảnh sát mặc thường phục đột nhiên hét lên: “Ông tên là gì, mau ra khỏi đây.” Tôi bình tĩnh nói tên cho anh ấy. Bởi vì tôi không thể giảng chân tướng thêm được nữa nên tôi phải rời đi. Tôi nghĩ: “Họ vẫn đang cố gắng che giấu việc ông ấy đang bị bệnh nặng. Ông Vương thật sự đang phải chịu nghiệp báo vì vai trò của mình trong cuộc bức hại.”

Khi tôi trở về nhà vào lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau, tôi thấy 9 viên cảnh sát đang đứng trong sân nhà tôi. Một viên cảnh sát cao lớn bước đến gần tôi, tay cầm hai đĩa DVD giảng chân tướng và hét lên: “Đây là cái gì?” Tôi không để ý đến anh ấy. Anh ấy lại hét lên: “Hôm qua ông đã đi đâu?” Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi tới bệnh viện nhân dân gặp ông Vương.” “Tại sao ông biết ông Vương phải nhập viện? Ai đã nói cho ông biết?” Tôi vẫn giữ bình tĩnh: “Tôi không muốn trả lời anh.” Rồi tôi quay lưng rời đi.

Viên cảnh sát này liền lên xe và đuổi theo tôi. Tôi hét lớn ba lần: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau đó họ kéo tôi lên xe.

Khi chúng tôi về trụ sở cảnh sát, có ba nhân viên ngồi đối diện tôi, họ đều không nói gì. Một viên cảnh sát cao lớn chỉ nhìn lên trần nhà. Sau đó tôi nói với anh ấy: “Tại sao anh không nói gì?” Anh ấy tiếp tục giữ im lặng. Tôi tiếp tục: “Tôi chính là nhân viên nghỉ hưu của bệnh viện này. Tôi có thể ra vào các phòng ban một cách tự do.”

Cuối cùng viên cảnh sát cao lớn hỏi: “Tại sao ông tới thăm ông Vương?” Tôi trả lời: “Tôi đến để cứu ông ấy.” Viên cảnh sát cười lớn: “Đến cả các bác sỹ cũng không cứu nổi ông ấy, ông nghĩ ông có thể làm được sao?” Tôi nói: “Không, tôi không thể cứu ông ấy nhưng Phật Pháp vĩ đại có thể cứu ông ấy!” Ba viên cảnh sát không nói thêm được gì.

Tôi tiếp tục: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Viên cảnh sát cao lớn đứng bật dậy và quát lớn: “Ông đang nguyền rủa tôi!”. Tôi bình tĩnh trả lời: “Nếu ông phạm tội và tôi nguyền rủa ông thì tôi sẽ phải chịu nghiệp báo. Nhưng nếu ông phạm tội, tôi không cần phải nguyền rủa ông. Ông sẽ bị trời trừng phạt.”

Viên cảnh sát ngồi cạnh tôi nói: “Tôi đang ghi âm đó!” Tôi nói: “Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do Giang Trạch Dân phát động là phi pháp. Những cảnh sát tham gia vào cuộc bức hại là đang cố ý phạm tội và sẽ bị quả báo. Ông Vương là một ví dụ. Tôi hy vọng tất cả các ông sẽ từ bỏ tội ác này để bản thân tránh được những hậu hoạ.”

Viên sỹ quan cao lớn nói: “Bây giờ ông có thể về nhà. Chúng tôi sẽ đưa ông về.”

Sau khi vào ô tô, viên cảnh sát to lớn đưa cho tôi một chai nước và nói bằng giọng thân thiện: “Ông đã nói rất nhiều, hãy uống một chút nước đi.” Tôi tiếp tục giảng chân tướng. Trước khi xuống xe, tôi dặn viên cảnh sát niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” có thể được bình an trước mọi tai hoạ.

Sau đó tôi nghe nói rất nhiều cảnh sát đã xem đoạn video mà họ đã quay lúc nói chuyện với tôi. Năm viên cảnh sát khác lại đến nhà tôi vào ngày 11 tháng 11 năm 2011. Tôi vẫn tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Tôi đã hát một bài hát do chính tôi sáng tác. Khi tôi hát đến đoạn: “Trời đang diệt Trung cộng, tai hoạ đang ập đến, chỉ có thể thoái đảng và các tổ chức liên đới thì bạn mới được bình an,” tôi thấy viên cảnh sát trưởng bắt đầu run. Tôi biết một thứ vật chất xấu đã bị đẩy ra khỏi người ông ấy.

Ông Vương đã qua đời vào khuya ngày 17 tháng 9 năm 2009 ở tuổi 48.

Viết thư nói về việc tại sao tôi kiện Giang Trạch Dân

Ngày 15 tháng 11 năm 2015, một chiếc xe cảnh sát dừng ngay trước cửa nhà tắm công cộng mà gia đình tôi đang quản lý kinh doanh. Năm viên cảnh sát nhảy ra khỏi ô tô và đi vào cửa chính. Họ hét vào mặt con trai thứ hai của tôi: “Cả gia đình anh đang kiện Giang Trạch Dân.” Con trai tôi trả lời: “Đúng thế, Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc bức hại này là phi pháp và đã gây ra nhiều mất mát và đau đớn to lớn cho gia đình tôi. Là công dân chúng tôi có quyền kiện ông ta, điều này hoàn toàn hợp pháp. Bây giờ các ông đang đột nhập vào nhà tôi, hãy cho tôi xem chứng minh thư và giấy tờ hợp pháp của các ông.” Họ đều im bặt.

Sáng hôm sau tôi đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật để báo cáo sự việc này và yêu cầu họ xử lý theo pháp luật. Người nhân viên yêu cầu tôi đi lên cục công an và nói nếu cục công an từ chối xử lý chuyện này thì tôi có thể quay lại gặp họ.

Khi tôi đi tới cục công an thành phố, nhân viên yêu cầu tôi đi tới công an cấp quận và nói nếu họ từ chối xử lý thì tôi có thể quay lại. Khi tôi đi tới chi nhánh công an quận, một nhân viên cảnh sát có mã số 050694 đã đưa tôi tới văn phòng kháng cáo. Sau khi nghe tôi tường thuật lại sự việc, anh ấy cười và nói: “Tôi sẽ gọi ngay cho đồn cảnh sát mà ông đang báo cáo nhưng ông cũng phải đi tới đó.”

Sau khi đi tới đồn cảnh sát, các nhân viên cảnh sát nói họ không biết trưởng đồn đã đi đâu và khi nào ông ấy sẽ quay lại. Sau đó tôi yêu cầu cho tôi một tờ giấy và một cây bút để tôi viết một bức thư. Nội dung chính gồm có: 1) Tại sao chúng tôi kiện Giang Trạch Dân và Giang Trạch Dân đã vi phạm luật nào; 2) Các nhân viên cảnh sát tham gia cuộc bức hại đã cố ý vi phạm pháp luật như thế nào; 3) Con trai tôi từ chối bị bắt là cách tự vệ chính đáng bởi vì các nhân viên cảnh sát không xuất trình được giấy tờ tùy thân và giấy phép làm việc của họ; 4) Tôi hy vọng mỗi nhân viên cảnh sát sẽ tìm hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và liễu giải tại sao các học viên có thể buông bỏ nỗi sợ hãi sinh tử và kiên trì giảng chân tướng cho thế nhân.

Sau đó, hơn 7 năm qua, gia đình tôi đã có mối quan hệ tốt với đồn cảnh sát địa phương. Họ không quấy rối chúng tôi nữa, họ cũng trả lại “tiền phạt” mà họ đã bòn rút từ hai đồng tu trong làng của chúng tôi.

Giải cứu hai đồng tu

Hai nữ đồng tu trong làng của chúng tôi bị bắt bởi hai cảnh sát mặc thường phục khi họ đang đi giảng chân tướng vào tháng 10 năm 2017. Tôi đã đi cùng các con của hai đồng tu bị bắt tới Cục An ninh Nội địa để yêu cầu trả tự do cho mẹ của họ. Một vài đồng tu khác cũng tới phát chính niệm trước trụ sở.

Sau khi giám đốc Cục An ninh Nội địa biết được mục đích chuyến thăm của chúng tôi, ông ấy nói: “Tôi không muốn nói chuyện với các người.” Tôi đáp lại: “Nhưng chúng tôi muốn nói chuyện với ông. Ông có thể giải thích tại sao các ông lại bắt mẹ của họ không.” Ông ấy nói: “Tôi sẽ điều tra họ.” Tôi hỏi mất bao nhiêu ngày để điều tra, ông nói cần ít nhất 5 ngày. Tôi nói với ông ấy: “Được, vậy nếu sau 5 ngày các ông không thả họ ra thì chúng tôi sẽ quay lại.” Sau đó chúng tôi ra về. Đúng như mong đợi, hai đồng tu đã được trả tự do sau bốn ngày.

Vấn đề này đã được giải quyết một cách suôn sẻ. Một trong những lý do chính là nhiều nhân viên cảnh sát đã minh bạch chân tướng thông qua những nỗ lực giảng chân tướng lâu dài của các học viên Đại Pháp. Trong khi đó những học viên bị bắt có thể buông bỏ chấp trước sợ hãi khi họ đối mặt với cảnh sát và kiên quyết từ chối phối hợp với kẻ xấu.

Khi chúng ta buông bỏ được nỗi sợ hãi và giảng chân tướng với chính niệm và hành động, không ai có thể bức hại chúng ta. Đây là nguyên lý mà Sư phụ đã nhiều lần giảng cho chúng ta.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/8/10/447450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/27/204044.html

Đăng ngày 20-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share