Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 09-12-2022] Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại đã hồng truyền thế gian suốt 30 năm, không thể đếm hết số người may mắn bắt đầu tu luyện, bước đi trên con đường phản bổn quy chân. Dưới đây tôi xin viết ra vài câu chuyện trong quá trình tu luyện của bản thân. Tôi vô cùng cảm tạ sự bảo hộ từ bi của Sư tôn.

Trong mấy năm đầu tà đảng bức hại Pháp Luân Công, tôi bị buộc phải phiêu bạt khắp nơi. Mặc dù tu luyện một mình nhưng tôi trước sau đều kiên trì học Pháp không lơi lỏng, dù khổ dù mệt cũng sắp xếp thời gian học Pháp, giảng chân tướng cho con người thế gian.

1. Tu bỏ danh lợi tình, trong lòng thản đãng

Tại đơn vị tôi là một cán bộ cấp trung, công việc tương đối thoải mái, còn có thể thường xuyên xuống các cơ sở kiểm tra, chỉ đạo người khác làm việc. Lúc chưa tu luyện, tôi là một người rất mẫn cảm, rất để ý người khác nói về tôi như thế nào. Vậy mà trong thời gian lưu lạc khắp nơi, tôi từng có một thời gian dài làm người giúp việc. Lần đầu tiên có người gọi tôi là người giúp việc, tôi cảm thấy rất khó nghe, thật sự là một tâm trạng khác biệt. Thuận theo thời gian trôi qua, tôi không ngừng xả bỏ các loại nhân tâm, tâm sợ nghe những lời không hay dần dần cũng bị trừ bỏ.

Có một bà chủ vì chồng ngoại tình mà trong lòng không thoải mái. Khi tâm trạng bà không vui, bà liền chỉ gà mắng chó với tôi. Hai vợ chồng họ thường xuyên cãi nhau, có lúc ông chủ còn muốn động thủ đánh vợ. Lúc ấy tôi đều nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Giữa người với người mà phát sinh mâu thuẫn, vị kia đá người ta một cước, vị này đấm người ta một quyền, thì có thể là trước đây người kia nợ vị ấy, nay hai người tính sổ [với nhau]. Nếu chư vị xử lý vào, thì giữa họ không kết được, phải đợi đến sau này làm lại.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Do vậy bất luận họ náo loạn nặng nhẹ đến đâu, tôi cũng không khuyên can; miễn là không nguy hiểm đến tính mạng thì tôi không động tâm, chỉ làm tốt việc bản thân cần làm. Bởi vì chuyện này mà bà chủ trước mặt sau lưng không ít lần mắng chửi tôi. Tôi là người tu luyện, biết rõ đây là Sư phụ đang dùng lời của bà để đề cao tâm tính của tôi, nên tôi giữ vững tâm tính không so đo với bà, cố gắng hết sức để làm việc tốt hơn.

Có đôi lần bà chủ không tìm thấy đồ nên nghi ngờ tôi. Một buổi sáng sớm khi tôi vừa quét dọn vệ sinh xong, bà chủ liền nói không thấy chiếc đồng hồ đeo tay mới mua để trên bàn trà, hỏi tôi có nhìn thấy không. Đúng lúc cậu con trai học cấp hai của bà cũng ở đó. Bà dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn tôi, vẻ mặt tỏ ý khinh bỉ. Tôi bình tĩnh nói bà đừng gấp, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ từ lúc ngủ dậy đến giờ. Một lát sau bà chủ nói đã tìm thấy chiếc đồng hồ ngay trong túi áo ngủ bà đang mặc. Những sự việc như thế xảy ra rất nhiều lần, nhưng tôi cũng không để trong lòng, sau một thời gian dài bà không còn nghi ngờ tôi nữa. Có một lần bà chủ nói với tôi: Cô thật là tốt, tôi nói trong nhà mất đồ, cô cũng chưa bao giờ để bụng.

Làm người giúp việc cần mua thức ăn. Sổ sách mua bán hàng ngày tôi ghi rõ ràng rành mạch, bà chủ càng thêm tín nhiệm tôi; hơn nữa cũng buông tay để tôi xử lý các sự việc trong nhà, cần mua gì làm gì đều để tôi tự quyết định; ngay cả việc họp phụ huynh của cậu con trai học cấp hai cũng muốn nhờ tôi đi thay. Tôi cũng tận dụng cơ hội đi mua thức ăn, làm việc để giảng chân tướng cứu người. Thành phố nơi tôi sống tương đối nhỏ nên khắp phố lớn ngõ nhỏ tôi đều từng đến giảng chân tướng cứu người.

Người thân bạn bè của chủ nhà đều biết tôi luyện Pháp Luân Công, cũng rất tôn trọng tôi. Có lần một người bạn đang làm cục trưởng mời cả gia đình ông bà chủ ăn mừng con trai ông tốt nghiệp đại học, bà chủ bảo tôi đi cùng. Trong buổi tiệc, con trai cục trưởng mời rượu từng người trong gia đình ông bà chủ nhưng không mời tôi. Cục trưởng chờ con trai mời rượu xong, bảo con đứng lên đặc biệt mời rượu tôi.

Có một khoảng thời gian tôi chăm sóc một bà cụ 93 tuổi sống một mình. Bà cụ ấy bị bệnh ngoài da, trên mặt mọc đầy mụn ghẻ, hơn nữa hoàn cảnh sống trong nhà rất kém. Mấy ngày sau người giới thiệu tới thăm tôi, thấy hoàn cảnh này của tôi thì đau lòng ngồi khóc ở ngoài cửa. Còn một lần tôi chăm sóc một bà lão liệt nửa người, lần khác là một bà lão không thể tự chủ đại tiểu tiện. Ở nhà giặt rửa không sạch sẽ, tôi phải ra bên ngoài bờ sông giặt. Mùa Đông năm ấy rất lạnh, gió rét thấu xương, quần áo vừa nhúng vào nước vớt lên đã đóng băng, hai cánh tay tôi lạnh cóng vừa đỏ vừa đau đớn. Cuộc sống này đối với tôi mà nói trước đây không thể tưởng tượng ra. Trước kia tôi rất sợ bẩn, tôi sợ ngay cả những thứ tôi nôn mửa ra.

Làm người giúp việc lần này đã trừ bỏ rất nhiều tâm chấp trước của tôi: sợ khổ, sợ mệt, sợ bẩn, sợ phục vụ người khác v.v. Nhưng chịu khổ không phải là mục đích, đề cao tâm tính mới là mục đích. Nên khi tâm chấp trước của tôi bỏ được rồi, lập tức hoàn cảnh thay đổi. Bà lão bị mụn ghẻ đầy mặt nói ở trên, bởi vì ngay từ đầu tôi không ghét bỏ, tận tâm chăm sóc bà, quét dọn sạch sẽ nhà cửa; vì tôi không có tâm chấp trước nên chỉ ở nhà bà một tuần, bạn bè lại giúp tôi chuyển việc, chủ yếu để cấp cho tôi một hoàn cảnh giảng chân tướng tốt hơn.

2. Ông chủ từ chỗ không minh bạch chuyển sang giúp tôi truyền rộng chân tướng

Có một thời gian tôi làm giúp việc cho gia đình một ông chủ vũ trường. Từ đầu ông ấy không thể hiểu vì sao người tu luyện Pháp Luân Công (tôi) lại bỏ nhà cửa sự nghiệp lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, thậm chí thấy phản cảm, giảng chân tướng cho ông ông không nghe. Vậy nên tôi không nói chân tướng nữa mà dùng hành động của bản thân, trong cuộc sống thường ngày luôn dùng Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, chứng thực đệ tử Đại Pháp đều là người tốt bụng, thiện lương.

Khu vực này mùa Hè thiếu điện nên bị cắt điện luân phiên cách ngày. Mỗi lần gia đình thông gia của ông chủ bị cắt điện, họ đều đến nhà ông chủ ăn cơm. Có khi họ còn mang theo bạn bè tới ăn cơm đánh bài, có lúc diễn viên vũ trường cũng tới ăn cơm. Vì số người tới dùng cơm đông, tôi phải làm rất nhiều đồ ăn, vô hình trung mất rất nhiều thời gian và làm nhiều việc.

Không lâu sau con dâu của ông chủ sinh em bé, trong nhà thuê một bảo mẫu. Bà chủ đồng ý để bảo mẫu chỉ chăm sóc em bé, không làm việc nhà. Sau khi đứa trẻ được hai tháng thì đổi một bảo mẫu khác, cũng chỉ chăm sóc em bé chứ không làm việc khác. Như vậy tôi không chỉ giặt giũ quần áo cho em bé, còn giặt đồ, chăn gối của bảo mẫu. Hơn nữa bà chủ để tiết kiệm tiền còn đem vỏ chăn, ga gối bên ngoài và quần áo của diễn viên nhân viên vũ trường các loại về để tôi giặt. Mỗi lần như vậy, vì để không ảnh hưởng việc nhà hàng ngày, 4 giờ 30 phút sáng tôi đã bắt đầu việc giặt giũ. Trước đây tôi toàn làm việc văn phòng, chưa từng trải qua cuộc sống lao động cực nhọc thế này. Lương bà chủ phát cho tôi cũng không cao như của bảo mẫu. Có lẽ do tôi thiếu nợ người ta, nhưng tôi cũng không một lời oán trách, dù khổ dù mệt cũng không hé môi. Tôi thường vừa làm việc vừa nhẩm đọc “Hồng Ngâm“, trong tâm rất thản nhiên, công việc hằng ngày đều làm đâu vào đấy. Có lần đang quét dọn buổi sáng, nhìn thấy có nhiều tiền rơi dưới giường, còn có khuyên tai của con dâu bà chủ, tôi đều giao lại cho bà.

Sau thời gian không lâu tôi đã được cả nhà ông bà chủ công nhận. Lúc này tôi mới giảng chân tướng cho họ, họ tiếp thu tương đối dễ dàng. Có lần ông chủ còn chủ động tìm tôi nghe chân tướng, sau đó cả nhà họ đều làm tam thoái. Ông chủ còn nói với bạn bè rằng hai người giúp việc (tôi và người bảo mẫu) chung sống rất hoà thuận vì tôi có phong thái cao, tố chất tốt. Tôi cũng giảng chân tướng, làm tam thoái cho người bảo mẫu.

Khi em bé được 6 tháng, bà chủ muốn em bé và bảo mẫu ngủ phòng riêng; nhưng không có nhiều phòng, chỉ có thể giữ lại một người. Ông chủ không cho tôi biết mà giúp tôi liên hệ tìm một gia đình tốt khác. (Bởi vì tình huống của tôi đặc biệt, họ cân nhắc đến sự an toàn của tôi nên trước tiên tìm cho tôi một gia đình tốt). Trước khi tôi rời khỏi gia đình họ, ông chủ đã viết mấy bài thơ tặng tôi (ông chủ trước kia từng làm trong bộ giáo dục) hình dung về cuộc sống bên ngoài của tôi, có bài khen ngợi tôi, có bài mắng chửi đại ma đầu, còn có bài viết về cảnh tượng mây đen tan đi, khắp chốn vui mừng. Ông ấy từ chỗ không lý giải, không cảm thông đã chuyển sang công nhận; ông còn kể cho bạn bè người thân về cảnh ngộ của tôi, khiến họ cũng hiểu ra sự tà ác của cuộc bức hại này, có tác dụng truyền rộng chân tướng.

Trước khi tôi đi, bà chủ áy náy nói nhà họ đã nợ tôi rồi. Vợ chồng họ cũng hỗ trợ tôi rất nhiều trong cuộc sống sau này. Đây cũng là cơ sở định ra tương lai tốt đẹp của họ sau này.

3. Trong lúc tôi lạc đường, Sư phụ đã đưa xe tới đón

Trong những ngày khó khăn ấy, mọi thời khắc tôi đều không quên bản thân là người tu luyện, ghi nhớ sứ mệnh của mình, nỗ lực làm tốt ba việc theo sát tiến trình Chính Pháp; bất kể trong hoàn cảnh nào tôi đều dùng Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, ở đâu cũng thể hiện ra phong thái của đệ tử Đại Pháp. Thời gian làm người giúp việc, tôi không sợ khổ, không sợ mệt, không sợ bẩn, nhẫn nhục chịu khó, được cả nhà chủ công nhận. Thông qua lời nói hành vi của tôi, bạn bè thân thích của gia chủ cũng biết học viên Pháp Luân Công là người tốt, lương thiện chính trực; vì vậy khi tôi gặp nguy hiểm họ đều sẵn lòng giúp đỡ, bảo vệ tôi.

Một lần không rõ nguyên nhân gì, tôi bị hãm hại ác ý. Cảnh sát địa phương mang ảnh của tôi tìm tới gia đình trước đây tôi từng trông trẻ để tra hỏi. Lúc ấy tôi mới rời nhà họ được nửa tháng. Đợi cảnh sát đi rồi, bố đứa bé lập tức gọi điện thoại thông báo tin tức cho tôi, sau đó khi ông bà chủ biết tôi bị truy nã, đã bất chấp nguy hiểm giúp tôi chuyển đến một thành phố khác. Dưới sự giúp đỡ của bạn bè của họ, tôi đã tìm được công việc tại gia đình ông chủ hiện tại, lại có chỗ nương thân.

Có lần vợ chồng nhà chủ đều đi công tác, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi. Tôi nghĩ sẽ tới công viên gần một địa điểm du lịch để giảng chân tướng, nhưng đến đó mới biết vé vào cửa mấy chục tệ, đối với tôi lúc bấy giờ là quá đắt. Tôi bỏ kế hoạch, quyết định đi quanh thành phố, một mặt đi giảng chân tướng, một mặt khác để làm quen với khu vực xung quanh. Lúc tôi ra ngoài không mang theo nhiều tiền, sau khi mua các nhu yếu phẩm chỉ còn lại 7 tệ, số tiền này vừa đủ để tôi mua một vé xe đường dài. Tôi không còn tiền đi xe buýt trở về, chỉ có thể đi bộ. Tôi chưa quen với nơi này và bị lạc đường. Lúc này đã chạng vạng tối, trong tâm tôi hơi sốt ruột, trời tối rồi tôi lại càng không biết phương hướng. Tôi nhìn thấy một chiếc ô tô con màu đen đang dừng bên kia đường, tôi liền chạy qua, trong xe có hai thanh niên trẻ. Tôi hỏi: “Anh ơi, đường X đi thế nào?” Một người trong xe nói: “Ồ, cô muốn tới đó à? Nơi đó rất xa, đi mất nhiều thời gian. Chúng tôi lái xe đưa cô đi nhé.” Tôi hỏi: “Thật sao?” Cậu ấy nói: “Thật mà, cô lên xe đi.” Tôi liền lên xe. Vừa ngồi lên, chiếc xe lập tức xuất phát. Trên đường tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ, họ cũng rất nguyện ý lắng nghe. Trong tâm tôi biết rõ đây là Sư tôn vĩ đại đã cố ý an bài họ tới đón tôi. Họ trực tiếp đưa tôi tới cửa nhà ông bà chủ.

Trên con đường tu luyện của tôi cũng như tất cả đệ tử Đại Pháp đều luôn có Sư phụ từ bi vĩ đại quan tâm bảo hộ. Tôi cảm nhận được sâu sắc rằng: Sư phụ thời thời khắc khắc đều ở bên chúng ta; chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp, chính niệm chính hành, Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta. Đệ tử không thể báo đáp hết Phật ân hạo đãng của Sư tôn, chỉ có thể dũng mãnh tinh tấn, bước đi thật tốt trên con đường tu luyện từ nay về sau!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/9/老板从不理解到帮我传真相-451528.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/26/209561.html

Đăng ngày 28-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share