Bài viết của Liễu Ngộ, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-05-2023] Nhiều người nhà của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trở nên sợ hãi sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999 và cố gắng buộc người thân của họ từ bỏ môn tu luyện. May mắn thay, chồng tôi luôn ủng hộ tôi. Khi tôi bị giam ở trại lao động cưỡng bức vì đức tin của mình, anh ấy chưa từng oán trách một lời và mỗi ngày đều thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo“.
Cuộc đời đau khổ đã cải biến trong một giờ
Tôi sinh ra ở một làng quê của tỉnh Hà Bắc năm 1963. Cha tôi mất khi tôi lên sáu tuổi. Một mình mẹ tôi nuôi nấng tôi và hai anh khôn lớn. Mặc dù gia đình chúng tôi nghèo khó nhưng tôi luôn thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, năm 1980, mẹ tôi bị tai biến mạch máu não và ung thư gan, một năm sau thì bà qua đời. Lúc đó tôi mới 19 tuổi. Cái chết của mẹ là một cú sốc rất lớn đối với tôi, tôi khóc mỗi ngày. Tôi thường tỉnh dậy khi khóc trong mơ.
Tôi ngập chìm trong nỗi đau hàng ngày, dần dà cơ thể mắc nhiều bệnh mãn tính, bao gồm đau nửa đầu, tăng huyết áp, bệnh tim, tăng lipid máu, bệnh thận và viêm khớp dạng thấp. Sau khi kết hôn, cuộc đời tôi càng trở nên tồi tệ. Tôi và chồng hầu như cãi nhau mỗi ngày. Lúc có thai, cơ thể tôi sưng phù nhưng anh ấy chẳng hề quan tâm đến tôi. Lúc sinh con trai, tôi phải nằm viện năm ngày và không thể ngủ được. Tôi bị mất ngủ trầm trọng. Sức khoẻ càng suy giảm thì tính khí của tôi càng tệ. Thỉnh thoảng tôi còn nghĩ đến việc kết liễu cuộc sống.
Lúc tôi trong trạng thái tuyệt vọng thì cuộc đời tôi có một bước ngoặt mới.
Buổi chiều ngày 3 tháng 9 năm 2003, tôi đến nhà anh cả để chúc mừng cháu gái trúng tuyển đại học. Anh cả và chị dâu đang nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nghe cùng họ và nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Tôi tự nhủ: “Sao mình đột nhiên lại buồn ngủ vậy?” Một tiếng đồng hồ sau tôi ở trong trạng thái mơ màng.
Lúc bài giảng kết thúc, tôi cảm thấy khoẻ khoắn và tràn đầy năng lượng. Về đến nhà, tôi không cảm thấy mệt như mọi khi sau khi làm xong việc nhà. Tôi hết sức ngạc nhiên! Tôi gọi điện cho anh cả và nói: “Em cảm thấy như mọi bệnh tật đều khỏi rồi! Hệt như một giấc mơ vậy”. Bảy năm trước, anh cả đã khuyên tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Giờ tôi mới thấy hối tiếc vì đã không làm theo lời khuyên của anh ấy.
Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không chỉ sức khoẻ cải biến mà tâm tính cũng cải thiện đáng kể. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Tôi thiện đãi chồng và chăm sóc tốt cho anh ấy. Chồng tôi đã chứng kiến những sự cải biến nơi tôi và ủng hộ tôi tu luyện. Thỉnh thoảng anh ấy còn mạo hiểm giúp tôi phân phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy thành tâm kính niệm chín chữ chân ngôn của Đại Pháp mỗi ngày.
Chồng tôi đắc phúc báo
Chồng tôi đã vượt qua nhiều tình huống nguy hiểm đến tính mạng nhờ Đại Pháp bảo hộ.
Một buổi tối mùa đông năm 2012, tôi nhóm lửa đốt phần than còn lại. Lúc tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên tôi thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi nhanh chóng gọi chồng tôi dậy. Anh ấy đẩy cửa ra và ngã xuống đất, bất tỉnh. Tôi nhận ra đó là ngộ độc khí gas.
Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Con trai và tôi mở tung tất cả cửa chính và cửa sổ. Một lúc sau, chồng tôi tỉnh lại và chúng tôi bắt đầu niệm chín chữ chân ngôn. Lúc 7 giờ 15 phút sáng, anh ấy thức dậy và nói rằng trong người ổn, không sao. Tôi hỏi anh có thấy đau đầu hay khó chịu gì không. Anh ấy nói không. Tôi biết Sư phụ đã cứu chúng tôi.
Công ty của chồng tôi sản xuất thiết bị đóng cắt điện cao áp. Anh ấy chủ yếu chịu trách nhiệm kiểm tra đường dây. Thông thường, hai người sẽ cùng nhau kiểm tra. Một hôm, anh ấy đi một mình, vừa chạm vào bảng mạch thì bị giật điện. Anh ấy không thể rút tay ra khỏi bảng mạch. Dòng điện chạy từ tay trái sang tay phải của anh. Anh ấy biết mình sẽ chết nếu dòng điện chạy sang tim. Anh cố hết sức lùi lại và ngã xuống sàn. Không biết chồng tôi đã bất tỉnh bao lâu thì đồng nghiệp đến và hỏi anh chuyện gì đã xảy ra. Sau khi điều tra, họ phát hiện một nhân viên mới đã mắc lỗi khi đấu dây bảng mạch. Tình huống quả thật nguy hiểm.
Lúc chồng tôi về đến nhà, điều đầu tiên anh ấy nói với tôi là: “Sư phụ đã cứu mạng anh! Nếu không anh đã không thể qua khỏi hôm nay rồi!”
Mùa hè nọ, chồng tôi vô tình cắt đứt ngón út tại nơi làm việc. Đồng nghiệp lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện thành phố. Nhưng vì ở đó có quá nhiều bệnh nhân nên họ phải đến một bệnh viện khác. Lúc anh ấy về đến nhà thì trời đã tối. Tôi hỏi anh ấy vết thương có đau không, anh ấy nói: “Không đau. Vì anh liên tục niệm chín chữ chân ngôn nên không thấy đau chút nào“. Anh ấy đi làm lại sau 16 ngày.
Một tháng sau, đồng nghiệp của anh ấy bị tai nạn tương tự, ngón giữa bị cắt đứt. Anh ấy khóc thét vì đau đớn. Người đồng nghiệp phải mất đến hai tháng để hồi phục và tốn 20.000 tệ cho chi phí y tế, gấp 20 lần so với chi phí của chồng tôi.
Không từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của đệ tử đối với Sư phụ!
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/8/459716.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/21/209973.html
Đăng ngày 30-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.