Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2022] (Tiếp theo Phần 1)

Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các học viên ở thành phố Kê Tây đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống, đó là phản bổn quy chân. Dưới ánh quang của Phật Pháp, người dân ven sông Mục Lăng đã mở ra một mùa xuân tràn đầy sức sống. Mọi người đều biết ơn Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng rõ trong Bài giảng thứ nhất của cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp:

“Tôi nói cho mọi người rằng, [pháp môn] chúng ta là tu luyện Đại Pháp của Phật Gia, vậy đương nhiên là tu Phật”.

“Vậy Phật Pháp là gì? Đặc tính căn bản nhất trong vũ trụ này là Chân-Thiện-Nhẫn. Nó chính là thể hiện tối cao của Phật Pháp tối căn bản, Nó chính là Phật Pháp tối căn bản”.

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] “phản bổn quy chân” đó chính là điều mà các loại môn pháp tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người”.

Bao nhiêu người từng mắc bệnh hiểm nghèo và thống khổ nay đã giành lại được mạng sống, bệnh tật tiêu tan, thân thể khỏe mạnh. Bao nhiêu kẻ từng thất vọng chán chường, cuộc đời đắng cay, khổ hận thì nay tâm hồn bỗng trở nên tươi sáng, rộng mở và tràn đầy hy vọng. Biết bao người từng truy cầu danh lợi, thăng trầm chốn quan trường nay đã hiểu rõ mối liên hệ giữa được và mất, và có một tâm hồn trong sáng. Đây đều là những điều kỳ diệu xảy ra khi tâm của một người thăng hoa sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

1.Tác dụng thần kỳ trong chữa bệnh và rèn luyện sức khỏe

Pháp Luân Đại Pháp đã được nhiều người biết đến bởi những tác dụng thần kỳ đối với sức khỏe. Những điều kỳ diệu thường xảy ra đối với những học viên có thể đề cao tâm tính thông qua tu luyện.

Dưới đây là những câu chuyện được ghi lại trực tiếp từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

“Trong số chị em trong nhà, tôi là người khỏe mạnh nhất”

Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở thành phố Kê Tây. Khi tôi 38 tuổi, tôi bị chảy máu âm đạo, bụng phình to đến mức tôi nhìn xuống không thấy được đầu ngón chân. Tôi đã đến các bệnh viện lớn của thành phố như Bệnh viện Đa khoa Mỏ, Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc, Hội chữ thập đỏ v.v…để khám và tìm cách điều trị nhưng đều không hiệu quả. Sau đó, tôi đến Bệnh viện Cáp Nhĩ Tân để làm sinh thiết và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tử cung giai đoạn giữa. Càng chữa, bệnh lại càng trở nên nghiêm trọng.

Vào tháng 3 năm 1998, tôi may mắn quen một học viên Đại Pháp gần nhà, chị ấy khuyên tôi nên tu luyện Pháp Luân Công. Tôi bèn đến một điểm luyện công với tâm lý muốn thử xem sao. Vào ngày đầu tiên luyện công, tôi thấy cơ thể mình nhẹ đến mức như thể toàn thân tôi sắp bay lên. Sau khi luyện công được 20 ngày, tôi không còn bị ra máu nữa.

Một đêm, tôi đã có một giấc mơ: Tôi mơ thấy mình đi khắp nơi khám bệnh, và tôi gặp một ông lão. Ông cụ chỉ vào tôi và nói với người đứng trước mặt tôi: “Hãy cho cô ấy một ít máu”.

Thật kỳ lạ, ngày hôm sau tôi có kinh trở lại nhưng khí hư tiết ra giống như cá bị tróc xương. Mỗi lần đi vệ sinh, tôi phải lấy một túi ni lông để lôi đống thịt rữa đó ra trong suốt một tháng. Hiện tượng này kéo dài khoảng một tháng thì tôi đi khám. Bác sỹ nhìn thấy cũng sợ hãi. Bác sỹ nói: “Vậy thử tiêm một mũi xem sao”. Nhưng mấy chiếc kim, dù lớn hay nhỏ, đều bị uốn cong và không một chút thuốc nào có thể đi vào trong cơ thể tôi. Ngay khi đẩy ống tiêm, thuốc sẽ trào ra khỏi gốc kim ra ngoài và không tiêm được nữa.

Tôi đã từng là người có sức khỏe kém nhất trong số các chị em trong nhà, nhưng bây giờ, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành người khỏe mạnh nhất.

“Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mẹ cháu”

Bà Tất, năm nay 76 tuổi, sống ở khu Hành Sơn, thành phố Kê Tây. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà bị ung thư vú và đã trải qua cuộc phẫu thuật cắt bỏ vú bên phải. Bác sỹ nói rằng bà sẽ chỉ sống được 5 năm. Sau cuộc phẫu thuật, tay phải của bà sưng lên và bà không cử động được. Bà còn mắc bệnh dạ dày và nấc cụt cả ngày. Bà chỉ có thể húp một ít cháo kê, vì thế mà bà trông gầy nhom.

Bà đã thử tất cả các loại thuốc điều trị ung thư nhưng không có kết quả. Nhìn người mẹ vất vả cả đời phải chịu bao nhiêu thống khổ vì bệnh tật, các con của bà cảm thấy suốt ruột và thực sự lo lắng cho bà. Vào ngày 4 tháng 5 năm 1998, bà Tất được mời tới xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ tại nhà một người nào đó. Sau khi xem một lúc, bà ngừng nấc cụt. Thấy vậy, bà bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sau đó tất cả các bệnh tật của bà đều biến mất. Bà xúc động nói: “Chính là Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Tôi sẽ tu luyện ngay cả khi không còn ai tu luyện nữa!”.

Các con của bà vui mừng nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mẹ chúng cháu”.

“Sau khi chứng kiến điều kỳ diệu, vợ của tôi cũng bắt đầu tu luyện”

Tôi là một công nhân nông trường 75 tuổi đã nghỉ hưu ở huyện Kê Đông. Khi Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại vào năm 1999, tôi vẫn chưa tu luyện. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy nhiều người đến Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp, tôi nghĩ: “Pháp Luân Công này thật phi thường, vị Sư phụ này nhất định là Thần Tiên rồi”.

Vào một ngày tháng 2 năm 2004, tôi nói với một học viên Pháp Luân Đại Pháp rằng tôi cũng muốn tu luyện. Người học viên đó đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và cuốn Đại Viên Mãn Pháp. Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã không thể đặt cuốn sách xuống. Một số lời của Sư phụ tôi vừa đọc liền có thể hiểu ra ngay. Tôi bèn phát ra một niệm: “Mình nhất định phải tu luyện”. Sau đó, tôi làm theo hướng dẫn trong Đại Viên Mãn Pháp để học các động tác luyện công. Thậm chí, tôi còn luyện công khi đang đi chăn cừu.

Thoáng chốc đã đến cuối tháng Tư, tôi lên núi chăn cừu. Chưa kịp đến nơi, tôi bỗng thấy lạnh toát cả người và cả cơ thể run lên vì lạnh. Sau đó, toàn thân tôi đau nhức đến mức tôi không thể đứng thẳng. Lúc đó tôi không có phản ứng gì, chỉ biết là không sao và tự hỏi liệu có phải Sư phụ đang tiêu nghiệp cho tôi không? Vì không thể đi tiếp nữa, tôi đành quay về nhà.

Hai người con trai vội vàng đưa tôi tới bệnh viện. Tôi được bác sỹ chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi và ngay lập tức được chuyển tới bệnh viện thành phố. Trong xe, tôi bắt đầu nôn ra máu. Sau vài mũi tiêm, tôi bỏ tiêm và thấy không có vấn đề gì. Tôi nói với vợ tôi rằng tôi sẽ đi chăn cừu. Vợ tôi bảo rằng tôi đã suýt chết mà còn muốn chăn cừu làm gì. Bà ấy lo sợ rằng tình trạng của tôi có thể tệ hơn và khăng khăng muốn hàng ngày đi ra ngoài chăn cừu cùng tôi.

Con trai tôi mang thuốc trị ung thư đến, cháu quỳ xuống van xin tôi: “Bố đừng coi đây là thuốc mà coi như ăn cơm được không?” Trong tâm tôi biết rằng chúng thực sự khác nhau và tôi không nghe theo lời của cháu. Sau đó, tôi đã học Pháp cùng các đồng tu và tôi thực sự minh bạch rằng mình không bị bệnh gì cả, mà là Sư phụ đang tiêu nghiệp cho tôi.

Không lâu sau đó, tôi thực sự hoàn toàn bình phục. Chứng kiến điều kỳ diệu xảy ra với tôi, vợ tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp.

“Sao chị càng sống lại càng trẻ khỏe ra vậy?”

Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở thành phố Kê Tây, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Trước đây, tuyến mồ hôi của tôi bị tắc, không ra mồ hôi được, lúc nào tôi cũng sợ lạnh, tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt. Một ngày nọ, sau khi luyện công không lâu, khi tôi đang ôm bão luân, tôi cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, rồi giống như lửa đốt, rồi tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Trải qua hơn nửa cuộc đời, tôi không biết đổ mồ hôi là như thế nào. Nước mắt tôi chảy dài hòa cùng với mồ hôi.

Khi về đến nhà, tôi cảm thấy rõ rằng tất cả các triệu chứng ê ẩm, ngột ngạt và đau đớn hành hạ cơ thể tôi trong nhiều năm đều biến mất. Các chứng bệnh bao gồm mất ngủ, đánh trống ngực, suy nhược cơ thể, đau cổ tử cung nghiêm trọng và chứng phì đại xương thắt lưng cũng hoàn toàn biến mất từ lúc nào. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vô bệnh.Tôi có thể đi nhanh như gió và dễ dàng nhấc các vật nặng mà trước đây tôi không bao giờ có thể làm được.

Mọi người nhìn thấy tôi đều kinh ngạc nói: “Sao chị càng sống lại càng trẻ khỏe ra vậy?”

“Sư phụ đã cứu sống tôi”

Tôi là một học viên Pháp Luân Công của Hệ thống Đường sắt Kê Tây. Vào tháng 7 năm 2008, tôi mắc một chứng bệnh lạ không rõ nguyên nhân. Tôi bị dị ứng với tất cả các loại thuốc, phương pháp nào cũng không trị được, tôi đành phải về nhà. Tôi khó chịu đến mức la hét suốt ngày đêm. Trong suốt ba tháng cuối, tôi chỉ nằm trên giường, không ngủ được cũng không ăn được gì, chỉ uống nước. Tôi gầy đến mức không còn ra người nữa. Sau đó, một ngày nọ, em trai tôi đến thăm tôi và hỏi: “Chị ơi, chị tin vào Pháp Luân Công đi”. Tôi hỏi: “Tin là sao?”. Cậu ấy bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Sau khi tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo hai lần, liền cảm thấy một tiếng “vù” trong đầu, tôi cảm thấy có thứ gì đó được kéo ra khỏi cơ thể mình và đầu óc tôi trở nên minh mẫn. Tôi ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.

Sau đó, một người họ hàng đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi mở cuốn sách và thấy một bức ảnh. Người họ hàng của tôi nói rằng đó là Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi liền bái lạy Sư phụ và tôi đã khóc. Người họ hàng đỡ tôi ra khỏi giường và hướng dẫn tôi luyện công.

Tôi đã luyện công ba hoặc bốn lần một ngày. Một tuần sau, tôi bị nôn và khi nghiệp bệnh được đẩy ra ngoài, tôi đau đến phát khóc. Lúc này, tôi mới bắt đầu học Chuyển Pháp Luân, mới biết rằng đó là tu luyện. Khoảng hơn một tháng sau, tôi dần dần có thể ăn cơm, không cần uống thuốc mà vẫn ngủ được.

Chính Sư phụ đã cứu mạng tôi. Vì vậy, tôi nguyện một lòng tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn.

“Sau khi tu luyện Đại Pháp, anh ấy đã khỏi bệnh”

Tôi là một học viên Đại Pháp 31 tuổi ở thành phố Hổ Lâm. Tôi từng bị bệnh tật khắp người, bao gồm bệnh tim, viêm túi mật, dạ dày, thấp khớp, hoại tử chỏm xương đùi hai bên, đau đĩa đệm thắt lưng, và đặc biệt là viêm đại tràng. Những căn bệnh này đã đeo bám tôi suốt 11 năm ròng. Tôi đã không thể ăn ngủ một cách bình thường. Tôi đã từng phải chịu đau đớn cả ngày đêm và cảm thấy tuyệt vọng về cuộc đời mình. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Tôi cảm thấy khỏe mạnh, gia đình tôi cũng trở nên hòa thuận và hạnh phúc hơn.

“Tôi thà bỏ thuốc để giữ cuốn sách này”

Tôi là học viên Pháp Luân Công ở thành phố Hổ Lâm. Tôi từng rất nóng tính và thường hay gây gổ với chồng. Vào năm 1997, tôi bị hoại tử thận trái và lao cột sống thắt lưng, thắt lưng có một lỗ lớn như cái chén. Tôi nằm liệt trên giường như cái xác sống. Không lâu sau, chồng tôi trở nên thờ ơ với tôi.

Tháng 3 năm 1998, một người thân khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi rất tán đồng với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của pháp môn và cảm nhận rằng dù có chết tôi cũng sẽ sống không uổng phí. Đến tháng 5, tháng 6, tôi đã có thể tự đứng vững.

Người thân hỏi tôi: “Cô còn uống thuốc không?” Tôi trả lời “Tôi còn”. Anh ấy bảo: “Cô còn uống thuốc thì trả lại sách cho tôi đi.“ Tôi liền nói, “Không, tôi thà bỏ thuốc chứ không trả lại sách cho anh!”.

Tôi đã đem tất cả các loại thuốc đi đốt nhưng sức khỏe tôi đã hồi phục. Tôi có thể trở lại với công việc của mình và làm việc rất chăm chỉ mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Thông qua học Pháp, tôi trừ bỏ tâm oán hận và trở về với chồng mình.

Năm 2003, tôi bị bắt cóc vì giảng chân tướng và bị giam giữ phi pháp trong 62 ngày. Cảnh sát tà ác hỏi tôi: “Chị luyện hay không luyện?”, câu trả lời của tôi là tôi sẽ tu luyện Đại Pháp đến cùng. Tôi nói: “Tôi luyện, làm người phải có lương tâm. Đại Pháp đã cứu mạng tôi, tôi mà phản bội Đại Pháp thì tôi còn là người không. Tôi sẽ luyện đến cùng”.

2. Đạo đức thăng hoa, lòng người cải biến

Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền tại Trung Quốc từ năm 1992 đến 1999. Sau khi tu luyện, mọi người đã khỏi bệnh khỏe thân và sống hòa thuận với hàng xóm láng giềng. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tu luyện tâm tính theo Chân-Thiện-Nhẫn, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức. Trong xã hội coi trọng kim tiền ngày nay, các học viên Pháp Luân Công được thế giới tôn trọng và yêu mến, giống như những bông hoa sen mọc lên từ bùn mà không bị vấy bẩn. Pháp Luân Công thực sự là một miền tịnh thổ.

“Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tốt”

Một người phụ nữ họ Lý, ở khu Kê Quan, thành phố Kê Tây, vốn là một người rất ích kỷ trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Mua đậu thì chọn từng hạt, mua cà tím thì ngắt bỏ cuống để giảm cân, so đo tính toán một hai, không khi nào chịu thiệt. Cô cũng sẽ mặc cả giá cho mọi thứ.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô Lý đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Có lần, cô mua ba bó rau nhưng chỉ bị tính tiền một bó. Cô đã nói với người bán hàng rằng anh đã trả lại cho cô quá nhiều so với số tiền cô đáng được nhận lại. Người nông dân trồng rau tự vỗ vỗ vào đầu mình rồi cảm ơn cô vì sự trung thực của cô. Cô mỉm cười và nói với anh rằng cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Những người bên cạnh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật tốt”.

“Tôi không nhận bất kỳ khoản tiền nào khác ngoài tiền lương”

Một vị phó trưởng phòng ở huyện Kê Đông đã từ chối 40.000 nhân dân tệ phí dịch vụ từ một công ty kỹ thuật cho một hợp đồng công trình mà đơn vị của ông đã cấp. Cho dù ông đã nhiều lần từ chối và bảo: “Tôi không muốn nhận số tiền này”, công ty vẫn mang tiền tới tận nhà cho ông.

Sau khi dự án hoàn thành, theo quy định giám đốc sẽ được hưởng 3% tiền hoa hồng, tương đương 390.000 nhân dân tệ, tùy vào quy mô của dự án. Ông đã không những từ chối khoản hoa hồng 390.000 nhân dân tệ mà còn trả lại 40.000 tệ đã được gửi đến nhà ông trước đó. Ông nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không nhận bất kỳ khoản tiền nào khác ngoài tiền lương. Thực sự, đây là chính sách của tôi đối với tất cả mọi người, không phải chỉ riêng với các anh đâu”.

Các lãnh đạo trong đơn vị làm việc của ông và những người biết đến sự việc này đều ngưỡng mộ ông và ca ngợi đạo đức của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

“Pháp Luân Công đã chữa khỏi mọi bệnh tật của tôi”

Tôi là học viên Đại Pháp ở thành phố Hổ Lâm. Trước khi tu luyện, tôi hay chửi mắng người ta. Ở tuổi 49, tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi còn bị một chiếc xe máy đâm vào bên hông, khiến tôi phải đi ngang và bị trật mắt cá chân bên trái. Tôi còn có các vấn đề về sức khỏe khác, như rối loạn kinh nguyệt, chảy máu cam, thoát vị địa đệm cột sống thắt lưng và lưng tôi có một khối u lớn khiến tôi bị gù. Những căn bệnh này dày vò tôi đến mức tôi thậm chí đã nghĩ tới việc uống thuốc trừ sâu để tự tử.

Năm 1999, tôi được một học viên Pháp Luân Công khuyên tôi tập Pháp Luân Công. Sau khi bắt đầu tu luyện, các bệnh tật của tôi đã không cánh mà bay không biết từ khi nào. Tôi có thể xách đi xách lại một thùng nước lớn, và rất ít phụ nữ có thể làm được điều đó. Tôi không còn nói xấu người khác nữa. Mọi người hỏi chồng tôi rằng làm thế nào mà tôi có thể thay đổi cách hành xử của mình và trở nên khỏe mạnh như vậy.

Một lần, khi tôi đang đọc thành tiếng cuốn Chuyển Pháp Luân, chồng tôi đang nấu ăn ở phòng ngoài bảo, em đọc lại câu vừa rồi xem nào. Tôi liền đọc: “Không trong ngũ hành, ra ngoài tam giới”, rồi lại đọc lại một lần nữa. Chồng tôi vỗ đùi nói “Đây chẳng phải là Phật Pháp sao? Tôi cũng muốn học môn này!” Từ đó về sau, chồng tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp.

“Lưng còng 90 độ của một bà lão thẳng trở lại sau khi luyện công”

Một người phụ nữ 60 tuổi ở khu Kê Quan, thành phố Kê Tây đi lại khó khăn vì lưng của bà bị còng nặng. Bà đã nhờ con gái hàng ngày đưa mình đến điểm luyện công tập thể của các học viên Đại Pháp. Các phụ đạo viên tại điểm luyện công đã kiên trì hướng dẫn cho bà và bà cũng khiêm tốn học hỏi. Vài ngày sau, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy lưng của bà lão đã thẳng ra một cách thần kỳ!

3. Những phước lành và phép lạ

Ngoài những lợi ích mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã trải nghiệm, nhiều người tán đồng và ủng hộ các nguyên lý của Đại Pháp cũng đã nhận được phúc lành.

“Nhẩm niệm chín chữ chân ngôn, vượt qua tai ương”

Khoảng 6 giờ chiều ngày 17 tháng 9 năm 2008, Tiểu Thành (bí danh) đạp xe xuống dốc sau một ngày dài làm việc trên núi. Khi anh đến gần chân đồi tráng xi măng, anh phát hiện phanh xe của mình bị hỏng và chiếc xe đạp của anh ngày càng lao xuống nhanh hơn. Vì tốc độ quá cao, anh không thể rẽ ở đoạn đường vòng và bị ngã sấp xuống. Mặc dù đầu và mặt của anh đầm đìa máu, thân thể không cử động được nhưng anh biết rằng mình sẽ ổn vì anh đã đeo một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp và cũng ngay lập tức niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Đồng nghiệp Tiểu Quân (bí danh), đuổi kịp từ phía sau, thấy mặt Tiểu Thành bê bết máu liền đưa anh đến bệnh viện. Chụp X-quang cho thấy anh bị chấn thương sọ não do gãy xương trán hộp sọ vì bị ngã. Chấn thương của anh cần nhiều thời gian tĩnh dưỡng mới hồi phục được. Tiểu Thành luôn thầm niệm chín chữ chân ngôn trong tâm và không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Sau vụ thu hoạch mùa thu, anh đến bệnh viện để kiểm tra và hộp sọ của anh đã hoàn toàn lành lại. Các bác sỹ cho rằng điều đó thật khó tin.

“Sư phụ ban cho tôi một cô cháu gái đáng yêu”

Con gái của tôi là một giáo viên và đã kết hôn ở tuổi 28. Năm 2009, con gái tôi mang thai lần đầu chưa đầy ba tháng thì bị sảy thai vì chở học sinh bị ngã.

Con gái tôi mang thai lần tiếp theo vào tháng 1 năm 2010, nhưng vừa mới mang thai đã có dấu hiệu xảy thai, đau bụng dữ dội. Tôi bảo con thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng gửi cho con gái tôi bản ghi âm các bài giảng của Sư phụ tại Quảng Châu. Con gái tôi nói: “Thật là kỳ diệu. Khi con nghe các bài giảng của Sư phụ, bụng con không đau nữa, nhưng không nghe thì bụng lại đau”. Sau khi cháu nghe năm sáu ngày liền, thai nhi đã ổn định và cơn đau cũng hết.

Một ngày nọ khi đang mang thai tháng thứ tư, con gái tôi đột nhiên bị ra máu rất nhiều. Đến bệnh viện cháu được chẩn đoán bị nhau tiền đạo. Tình trạng này có thể là mối đe dọa đối với sự an toàn của cả thai phụ và thai nhi. Con gái tôi tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Ba ngày sau đó, bác sỹ kiểm tra lại và thấy mọi thứ đều bình thường. Khi đó, bác sỹ đã rất ngạc nhiên và nói: “Nhanh như vậy mà đã trở lại bình thường rồi, cô có thể xuất viện”.

Ngay khi cháu bé vừa chào đời, con gái đã nói với tôi rằng cháu gái tôi trông giống hệt như đứa bé mà con gái tôi nhìn thấy trong mơ. Sư phụ thực sự đã ban cho tôi một cô cháu gái đáng yêu!

“Trông tôi ngày càng trẻ ra”

Tôi năm nay 65 tuổi và đắc Pháp vào tháng 6 năm 2011. Khi còn trẻ, tôi bị nôn ra máu vô cớ. Ban đầu, nôn mửa xảy ra hai lần một năm, nhưng trong vài năm sau đó, cứ ba ngày tôi lại bị một lần. Tôi đã tìm kiếm các phương pháp điều trị y tế ở khắp mọi nơi ở Bắc Kinh nhưng đều không có tác dụng.

Tháng 6 năm 2011, một đồng nghiệp của chồng tôi đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Anh ấy đưa cho chúng tôi hai cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi chồng tôi và tôi bắt đầu đọc, tôi cảm thấy một làn gió mát dưới chân. Sau đó, tôi bắt đầu luyện công tại nhà của một đồng tu.

Mọi người thấy tôi ngày càng trẻ ra, bèn hỏi tôi: “Chị chữa bằng cách nào vậy?”. Tôi nói: “Là nhờ tu luyện Pháp Luân Công.“ Sau khi nghe điều này, tất cả họ đều bị ấn tượng bởi những lợi ích tuyệt vời của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Chồng cũ nói với Tiểu Phương: Anh sai rồi!”

Ông Tùy Ba (bí danh), 62 tuổi, đã ly dị người vợ từng chung sống 27 năm, cô Tiểu Phương, để kết hôn với một người phụ nữ trẻ hơn. Ông đã đuổi Tiểu Phương và con gái ra khỏi nhà. Năm 2010, ông bị u não ác tính và phải phẫu thuật. Sau ca phẫu thuật, ông nằm liệt giường và sau đó bị người vợ mới bỏ rơi. Cuộc sống của ông bỗng chốc trở nên khốn khó.

Cô Tiểu Phương may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2004. Cô đã đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và buông bỏ tâm oán hận. Khi ông Tùy đang trên bờ vực suy sụp, cô đã chủ động chăm sóc ông và dọn dẹp nhà cửa. Lần đầu tiên trong đời, ông Tùy đã xin lỗi Tiểu Phương. Ông nói: “Anh sai rồi!”.

“Trên đời này không có ai tốt như các học viên Pháp Luân Đại Pháp”

Vào vụ mùa bận rộn, rất khó để thuê được người làm việc đồng áng. Chú Chu, sống ở quận Hằng Sơn, thành phố Kê Tây, không có con, và do tuổi già, tay chân chú hoạt động chậm chạp. Vợ chú bị xuất huyết não và phải nhập viện nên chú không có tiền thuê người giúp đỡ việc đồng áng. Thấy người khác hối hả thu hoạch, chú Chu trở nên lo lắng vì rau nhà mình vẫn còn đông cứng trên ruộng.

Ba học viên Pháp Luân Công, những người mà chú Chu chưa từng gặp qua, đã chủ động đến giúp chú thu hoạch vụ mùa. Họ thậm chí còn mang theo lương khô. Lòng tốt của họ đã khiến chú Chu và dân làng vô cùng cảm động. Dân làng đều nói: “Trên đời này không ai tốt như các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”. Chú Chu lại xúc động nói: “Tôi sẽ không bao giờ quên, lúc tôi gặp khó khăn nhất, các học viên Pháp Luân Công đã giúp tôi!” Nhiều dân làng thậm chí còn làm “Tam thoái”.

“Điều ước của một bà lão cô đơn”

Ở thành phố Kê Tây, có một cụ bà tên là Vương Thục Phương, 81 tuổi, chồng mất sớm và bà không có con. Cuộc sống lẻ loi hiu quạnh, bà lại bị ốm nặng. Số tiền 100 nhân dân tệ bà nhận được mỗi tháng chỉ đủ trang trải duy trì cuộc sống. Bà bị ốm nặng đến nỗi không thể tự đi vệ sinh. Bà bị buộc phải đi tiểu trên giường, việc này khiến cho toàn bộ ngôi nhà bốc mùi hôi hám.

Một nữ học viên Đại Pháp sau khi biết chuyện về hoàn cảnh của bà đã ngay lập tức đến giúp đỡ bà. Cô ấy giặt giũ, dọn dẹp, nấu nướng và tắm rửa cho bà cụ. Dù không khá giả, nhưng cô thường mang những món ăn ngon đến cho bà Vương. Bà lão đã rơi nước mắt nói những lời cảm kích với người học viên. Những người hàng xóm cũng ca ngợi người học viên Đại Pháp này vì lòng từ bi của cô.

Cô đã giảng chân tướng về Đại Pháp và bật đĩa CD giảng chân tướng cho bà xem. Theo đó, bà Vương hiểu ra rằng Pháp Luân Đại Pháp bị oan. Người học viên còn đọc cho bà Vương nghe Chuyển Pháp Luân. Thật ngạc nhiên, khi cô đọc đến trang thứ hai, mùi hôi thường thấy trong nhà đã biến mất một cách thần kỳ. Sức khỏe của bà cũng cải thiện từng ngày, và bà thực sự hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là một cách tuyệt vời để cứu người.

Tám tháng sau, bà lão nói với người học viên: “Tôi sắp đi rồi. Vì cháu vẫn đang ở nhà thuê nên tôi sẽ cho cháu căn nhà này và 700 nhân dân tệ mà tôi đã tiết kiệm được trong 8 tháng qua”. Người học viên nói: “Cháu là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cháu không cầu hồi báo khi làm việc thiện. Cháu không thể nhận tiền hay nhà của bà”.

Ba ngày sau, bà cụ ra đi thanh thản. Người học viên đã lo lễ tang cho bà rồi giao chìa khóa nhà và tiền cho chủ tịch ủy ban khu phố. Người lãnh đạo cảm động trước hành vi cao thượng của cô và đề nghị thưởng cho cô 5.000 nhân dân tệ, nhưng cô đã lịch sự từ chối.

“Đại Pháp đã cứu sống một cặp vợ chồng”

Vào nửa đêm một ngày tháng 7 năm 2009, anh Lý Đại, một tài xế xe taxi, chở vợ đến thị trấn Bạch Bào Tử. Trên đường không có chướng ngại vật gì nhưng chiếc xe của anh đột nhiên bị lật ngược. Bà con trong xóm nghe tiếng vội chạy ra. Họ kéo vợ chồng anh ra khỏi xe và ngạc nhiên khi thấy cặp đôi này không hề hấn gì, ngoại trừ một số vết trầy xước nhỏ trên da.

Khi trời rạng sáng, người dân quay trở lại hiện trường vụ tai nạn thì thấy toàn bộ chiếc xe đã bẹp dúm. Những người chứng kiến đều nói rằng chiếc xe bị bẹp nhưng không làm hai người họ bị thương. Họ tự hỏi làm sao mà cặp vợ chồng này có thể thoát khỏi thảm họa này. Có thể là do tổ tiên của họ tích được đức lớn!

Cặp vợ chồng này hiểu rằng họ đang đeo bùa hộ mệnh của Đại Pháp, và trong xe cũng có một chiếc bùa hộ mệnh. Hóa ra họ hàng của họ là học viên Pháp Luân Đại Pháp và đã giúp hai vợ chồng thoái ĐCSTQ. Họ đã được ban phước và thoát khỏi thảm họa trong gang tấc.

Hai vợ chồng đã tới nhà của người học viên Đại Pháp đã tặng cho họ bùa hộ mệnh. Trong nước mắt, họ thành kính cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mạng họ!

“Làm việc thiện không cần báo đáp”

Ông Trương, 74 tuổi, là một ông lão góa vợ vô gia cư ở thành phố Kê Tây. Cuối mùa thu năm ngoái, ông một mình lang thang đến Hải Nam. Một ngày, ông lão đột nhiên bị đổ bệnh, ngất xỉu trên đường và được đưa đến trạm tiếp nhận. Sau khi tỉnh dậy, ông Trương ốm đến toàn thân run rẩy, căn bản không thể tự chăm sóc bản thân, đại tiện ngay vào quần bông, cũng không có ai để ý. Nhân viên trạm tiếp nhận thông báo cho Phòng hành chính dân sự Kê Tây đưa ông về nhà.

Trên đường trở về thành phố Kê Tây, những người đi cùng xe với ông bị choáng ngợp bởi mùi hôi của ông. Khi về đến thành phố, ông Trương được đưa thẳng tới một viện dưỡng lão. Nhìn thấy ông lão run rẩy và bốc mùi hôi thối, những người trong viện dưỡng lão lần lượt né tránh, ngoại trừ một người, đó là cô Hạo Vân (bí danh).

Cô Hạo là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sự việc xảy ra khi cô đang chăm sóc người nhà trong viện dưỡng lão. Cô đã tận tình giúp đỡ ông Trương. Cô thay chiếc quần bông cho ông, đùi ông dính đầy phân khô. Cô tắm rửa cho ông và lấy sữa bột của mình pha cho ông uống. Sau khi cho ông lão ăn xong, cô giặt sạch chiếc quần dính đầy phân và nước tiểu của ông. Ông Trương cảm động liên tục nói: “Cô có một trái tim thật nhân hậu!”. Cô Hạo giải thích rằng cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hành động tử tế của cô Hạo đã khiến mọi người trong viện dưỡng lão cảm động. Họ nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”. Giám đốc viện dưỡng lão rất cảm kích và tặng cô Hạo 100 nhân dân tệ. Cô đã từ chối lời đề nghị đó và nói: “Sư phụ của tôi dạy chúng tôi làm việc thiện và không nhận báo đáp”. Lời nói của cô càng khiến vị giám đốc cảm động.

Cô Hạo chăm sóc ông Trương vài ngày. Trong thời gian đó, cô nói cho ông biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi cô rời trại dưỡng lão, ông Trương đã thoái Đội Thiếu niên Tiền phong mà ông đã từng tham gia. Không lâu sau đó, ông lão đã được người thân đến đón đi.

“Hai người rời đi với lòng cảm kích sâu sắc”

Bà Thúy Liên là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 65 tuổi ở khu Hằng Sơn, thành phố Kê Tây. Khi bà ra ngoài để chạy việc vặt vào chiều ngày 1 tháng 1 năm 2015, đường phủ đầy băng. Khi băng qua trường tiểu học, bà bất ngờ bị một chiếc ô tô đâm vào hông, chợt nghe thấy ‘bang’ một tiếng. Bà vội vàng cầu Sư phụ: “Mình không sao, Sư phụ, xin cứu con”. Sau đó, bà bất tỉnh.

Cuối cùng, bà Thúy Liên cũng tỉnh lại và từ từ mở mắt, bà nghe thấy những người trong xe nói “Mở mắt rồi, mở mắt rồi!” Bà chậm rãi đứng dậy và đi bộ khoảng mười mét về phía bên cạnh xe. Một cô gái ngồi trên xe lấy tay che mặt nói: “Làm cháu sợ chết khiếp!”. Anh chàng lái xe lúc này mới dám xuống xe và nói: “Để cháu đưa bà đến bệnh viện nhé”. Bà Thúy Liên nói: “Không cần đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không sao.”

Bà Thúy Liên còn nói thêm: “Tôi từng bị bệnh tim mạch và bệnh thấp khớp, gần như không đi lại được. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã khỏe lại, và tôi đã không uống bất kỳ loại thuốc nào trong suốt 15 năm qua.”

Sau đó, bà Thúy Liên giảng chân tướng cho hai người và họ vui vẻ thoái Đội. Họ đề nghị chở bà đi, nhưng bà Thúy Liên đã từ chối. Hai người rời đi với lòng cảm kích sâu sắc.

(Còn tiếp)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/12/5/452571.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/9/210241.html

Đăng ngày 19-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share