Bài viết của Huệ Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-03-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào giữa tháng 12 năm 1998 để hồi phục sức khỏe.

Lúc đó, tôi lâm bệnh nặng phải nằm liệt giường. Tôi không thể nằm thẳng người mà gấp chăn thành đống để dựa vào. Chân tôi phải lót một miếng đệm. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân mà phụ thuộc vào người nhà. Họ nói tôi đang điều trị bằng phương pháp bảo tồn tại nhà, uống Trung dược. Thật ra mà nói, đúng hơn là thời gian đó tôi đang nằm chờ chết.

Một hôm, một người bạn thân của con gái tôi nói với cháu: “Mẹ của bạn bị bệnh nặng. Sao bạn không khuyên mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Cô ấy nói thêm: “Chị gái mình bị đau chân mãn tính, chữa trị bao lâu cũng không có tiến triển, vậy mà sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị ấy đã không còn đau chân nữa“. Con gái tôi nói: “Sao mẹ của mình có thể tu luyện được khi đang nằm liệt giường?” Cô bạn nói: “Có sách của Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ bạn có thể bắt đầu từ đọc sách trước”.

Con gái tôi bèn mượn một cuốn sách Chuyển Pháp Luân mang về cho tôi. Con gái nói với tôi: “Bạn của con nói công pháp này có hiệu quả thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người mẹ ạ“. Tôi hoài nghi và nói: “Bạn ấy gạt con thôi. Mẹ không muốn đọc. Con đem sách đi đi”. Con gái nói: “Mẹ à, bạn ấy không cần một xu nào của mình. Bạn ấy làm vậy thì có lợi gì đâu? Mẹ thử đọc sách đi mẹ“. Thấy dáng vẻ lo lắng của con gái, tôi bèn nói: “Thôi được rồi, con để sách trên nóc tủ đi”. Con gái cứ nhắc đi nhắc lại: “Người cho con mượn sách nói rằng cuốn sách này rất trân quý. Mẹ nhớ giữ gìn cuốn sách cẩn thận nhé“. Việc này khiến tôi khó chịu. Nhưng trong tâm tôi lại nghĩ: “Chính mình đang cần sự giúp đỡ; mọi người làm vậy cũng muốn tốt cho mình. Tại sao mình lại khó chịu chứ?” Tôi trả lời con gái: “Ừ, mẹ biết rồi”.

Sau đó, con gái kể với tôi rằng một người bà con bên gia đình chồng của cháu mắc bệnh giống như tôi. Cháu đến thăm để xem họ điều trị thế nào. Cháu nói hai hoặc ba ngày sau mới trở về nhà, dặn tôi đừng lo lắng. Tôi nói: “Được rồi, không vội, con cứ đi đi“.

Chồng tôi nói: “Thuốc của em sắp hết rồi. Tối nay em sẽ uống chén thuốc cuối nhé”. Tôi nói: “Em uống hết lần này là đủ rồi; em không muốn uống thêm nữa”. Tối hôm đó sau khi uống xong liều thuốc cuối cùng, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Trong lúc chăm chú đọc, tôi nằm thẳng lưng được lúc nào không hay, và tiếp tục đọc. Khoảng 11 giờ tối, tôi thấy buồn ngủ nên đóng sách lại, đặt kế bên gối và chìm vào giấc ngủ.

Hơn 5 giờ sáng thì tôi thức dậy. Tôi cầm cuốn sách, xoay người trên giường, và đọc sách tiếp. Tuy có khá nhiều chữ tôi không biết nhưng tôi chỉ muốn đọc sách. Trong lúc đọc, tôi ngồi dậy và đọc tiếp. Tôi không hề cảm thấy khó chịu và quên mất rằng mình đang mắc bệnh.

Chỉ trong ba ngày, tôi đã có thể ra khỏi giường. Thấy nhà cửa bề bộn, tôi bèn đổ đầy thau nước, lấy một miếng giẻ và bắt đầu lau nhà. Lúc đó, con gái và cháu ngoại cũng vừa về đến nhà. Cả hai đều sửng sốt khi thấy tôi đang lau dọn. Cháu ngoại vội chạy đến bên tôi và nói: “Bà ơi, sao bà lại ra khỏi giường? Bà mau quay về phòng nằm nghỉ đi ạ”. Con gái cũng dìu tôi quay về phòng. Con gái hỏi cha: “Chuyện gì xảy ra với mẹ vậy cha? Mẹ không sao ạ?” Chồng tôi nói: “Hôm trước sau khi con đi, mẹ con bắt đầu đọc sách sau 9 giờ tối. Từ đó sức khoẻ của mẹ con đã chuyển biến“.

Nghe hai cha con nói chuyện, tôi mới nhớ ra mình mắc bệnh. “Sao mình lại quên mất nhỉ?!” Tôi đi vào phòng, vỗ vào trán và những chỗ trước đây từng không ổn và la lớn: “Mẹ khoẻ rồi! Mẹ thật sự khoẻ rồi!” Tôi thấy tràn đầy sinh lực.

Chén thuốc cuối cùng đó đúng là chén cuối cùng của tôi thật. Từ đó đến nay, đã 24 năm trôi qua, tôi chưa từng đụng đến thuốc.

Nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, chồng tôi bắt đầu tu luyện

Chồng tôi đã chứng kiến tất cả những thay đổi nơi tôi. Anh ấy không nói gì nhưng trong tâm cảm phục sâu sắc. Các con rất mừng khi thấy tôi hồi phục sức khỏe. Con trai cả mua cho tôi một máy nghe đài lớn, còn tôi đi mượn băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ. Các con tụ họp trong nhà, và chúng tôi cùng nghe băng giảng Pháp của Sư phụ.

Tôi cũng bắt đầu kinh doanh lại. Cuộc sống chúng tôi cũng trở lại bình thường. Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại hy vọng cho gia đình chúng tôi!

Tháng 5 năm 2000, tôi đến nhà một đồng tu lúc 3 giờ sáng để luyện công. Lúc tôi quay về nhà, chồng tôi nói: “Lúc nãy khi em vừa đi khỏi thì một người đàn ông đến nói với anh: ‘Những người tu luyện Đại Pháp sẽ rời đi vào tháng 12’”. Tôi hỏi chồng: “Anh có chắc là không nằm mơ không?” Chồng tôi nói anh ấy không nằm mơ. Tôi hỏi anh: “Anh có nhìn thấy ông ấy rõ ràng không?” Anh ấy nói: “Ông ấy cao và mặc bộ y phục màu xanh. Anh không nhìn rõ mặt ông ấy”. Tôi cho anh ấy xem hình của Sư phụ trong sách Chuyển Pháp Luân. Anh ấy nói cũng không chắc lắm. Tôi nói với chồng: “Ông ấy không yêu cầu anh nói với em những người tu luyện Đại Pháp sẽ rời đi, ông ấy chỉ nói với anh rằng những người tu luyện Đại Pháp sẽ rời đi. Vậy anh muốn đi hay ở lại?” Anh ấy nói: “Anh cũng muốn đi“. Tôi nói: “Vậy thì tu luyện thôi!” Anh ấy nói: “Được. Anh sẽ tu luyện”.

Vậy là chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi bảo anh: “Anh phải nhớ rằng năm nay có tháng 12, năm sau cũng có tháng 12. Mỗi năm đều có tháng 12. Vậy nên đừng nói với các học viên khác về tháng 12 nhé“.

Một hôm một học viên sắp xếp cho chồng tôi xem băng Sư phụ dạy luyện công. Khi chồng tôi nghe giọng của Sư phụ giảng vào cuối video, anh ấy nói: “Chính giọng nói này đã nói với anh vào buổi sáng hôm đó”. Tôi nói: “Anh có duyên phận rất lớn [với Đại Pháp]. Sư phụ bảo anh nhanh chóng tu luyện để Ngài có thể đưa chúng ta trở về nhà”.

Chồng tôi buông bỏ chấp trước lớn nhất trong vòng chưa đến một tháng

Chồng tôi hạ quyết tâm tu luyện. Anh ấy đã buông bỏ được hai chấp trước lớn nhất của mình là hút thuốc và uống rượu trong vòng 24 ngày.

Anh ấy nghiện hút thuốc nặng. Có lần anh ấy nói với đồng nghiệp rằng: “Bỏ bữa thì được, chứ bỏ thuốc lá và rượu thì không“. Anh ấy hút hơn hai gói thuốc lá trong một ngày. Trước khi hút xong điếu thứ nhất, anh ấy đã dùng đầu thuốc lá để châm điếu thứ hai để hút tiếp. Sau khi bước vào tu luyện, anh ấy đã cai bỏ hẳn thuốc lá trong khoảng 24 ngày.

Đại gia đình của chồng tôi có tám anh chị em và anh ấy là con thứ bảy trong nhà. Không lâu sau khi chồng tôi tu luyện, anh cả của chồng tổ chức tiệc sinh nhật. Vợ chồng tôi đến chúc mừng, các cháu trai và cháu gái cũng đến tham dự. Tất cả họ đều biết chồng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cai bỏ rượu. Tuy nhiên, các cháu vẫn cố nài ép chồng tôi uống, nhưng chồng tôi nhất quyết không động tâm.

Một người cháu trai là quan chức nhà nước, nói: “Chú nhất định phải nể mặt cháu nhé”. Sau đó cháu trai khuỵu một chân xuống, tay nâng ly rượu mời chồng tôi uống. Chồng tôi nói: “Chú tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi nên chú không uống rượu”. Sự từ chối thẳng thừng của chồng tôi khiến cháu trai đỏ mặt. Ngay cả tôi cũng cảm thấy khó xử. Năm đó chồng tôi khoảng 57 hoặc 58 tuổi. Các cháu trai và cháu gái lớn cũng trạc tuổi chúng tôi.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi phải uống thuốc giảm đau mỗi ngày, trong túi lúc nào cũng có thuốc. Từ khi tu luyện, anh ấy không phải uống một viên thuốc nào trong hơn 20 năm qua. Hiện nay ở tuổi 79, chồng tôi bước đi nhanh nhẹn. Bạn của các con tôi nói: “Cha mẹ của bạn trông như thanh niên“.

Các con đã chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, và ủng hộ chúng tôi tu luyện. Thời điểm dịch bệnh năm 2020, con trai cả đột nhiên thấy không khỏe; thân thể đau nhức và sốt cao. Cháu bảo vợ và con gái ở phòng khác để không bị lây nhiễm. Cháu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Suốt đêm cháu không ngủ được, lúc mơ màng cháu vẫn tiếp tục niệm. Sáng hôm sau, thân nhiệt của cháu đã trở lại bình thường và cháu hoàn toàn bình phục sau bữa ăn sáng.

Các con tôi đều biết Pháp Luân Đại Pháp là căn bản, gặp chuyện đều nghĩ đến Đại Pháp trước tiên.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/30/458033.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/8/209781.html

Đăng ngày 07-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share