Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2023] Một sớm xuân năm 1997, tôi chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ một nhà máy gần nhà. Tôi lần tìm theo âm thanh và thấy một nhóm lớn các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang cùng nhau luyện các bài công pháp thiền định.

Những động tác luyện công uyển chuyển, mềm mại đã thu hút tôi. Nhìn nét mặt điềm tĩnh và thanh thản của mọi người, tôi có cảm giác như họ là những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Tôi cảm thấy một dòng điện mạnh mẽ chạy qua người và trào dâng cảm xúc.

Bước vào tu luyện

Một tình nguyện viên thấy tôi quan tâm đến các bài công pháp, đã ra hỏi tôi có muốn học không. Tôi trả lời là có. Và trong ba buổi sáng tiếp theo, tôi đã học được bốn bài công pháp đầu tiên.

Mặc dù không tu luyện được tinh tấn như kỳ vọng – do lịch làm việc bận rộn, nhưng tôi nhận thấy môi trường xung quanh mình đã thay đổi: mối quan hệ của tôi với chồng trở nên hài hòa; những xung đột tại nơi làm việc không còn nữa; những căn bệnh mà tôi mắc phải, như viêm loét chảy máu, bệnh tim và các vấn đề về phụ khoa, đều biến mất.

Trong thời gian này, tôi đã tham dự hai Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện lớn với các học viên Đại Pháp. Một vị thẩm phán cấp quận đã bật khóc vì biết ơn Đại Pháp khi kể lại quá trình hồi phục của ông sau tám năm bị liệt. Một giáo viên về hưu ngoài 70 tuổi, suýt mất mạng vì căn bệnh nan y, nay được hồi sinh. Những câu chuyện cảm động của các học viên đã giúp tôi vững tin hơn vào Đại Pháp và càng muôn phần cảm kích Sư phụ Lý, nhà sáng lập pháp môn Pháp Luân Đại Pháp.

Trong 20 năm tu luyện, tôi đã gặp vô số tình huống nguy hiểm, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ, lần nào tôi cũng sống sót và vượt qua. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ những điều kỳ diệu khi Sư phụ bảo hộ tôi trong ba vụ tai nạn xe hơi.

Vụ tai nạn thứ nhất

Ngày 4 tháng 5 năm 2009, sau khi phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp, chồng tôi chở tôi về nhà bằng xe đạp. Đột nhiên, chúng tôi bị một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao đâm thẳng vào. Chồng tôi không sao, còn tôi bị ngã đập đầu xuống đất. Bàn tay trái của tôi bị chống xuống đất, làm xương cổ tay bị gãy rời ra, chỉ còn gân để kết nối với cẳng tay.

Khi hai chúng tôi đứng được dậy thì lái xe đã bỏ trốn, chiếc xe đạp bị đâm cong vẹo. Tai nạn xảy ra ở một nơi hẻo lánh, không có nhà cửa hay cửa hàng nào gần đó, mà chúng tôi vẫn còn cách nhà khá xa, nên chưa biết phải làm sao?

Chồng tôi đỡ cánh tay bị thương của tôi và giúp tôi đứng dậy. Chúng tôi đi bộ một giờ đồng hồ mới đến được một bệnh viện. Bác sỹ phẫu thuật lập tức làm sạch vết thương, khử trùng cánh tay và gây tê cục bộ. Dù trước hay sau khi tiêm thuốc tê, tôi đều không cảm thấy đau mà chỉ thấy tê tê. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang chịu đựng nỗi đau này cho tôi. Bác sỹ phẫu thuật phải mất ba tiếng đồng hồ để định vị xương và bó bột cánh tay cho tôi.

Về đến nhà, vì tay bị bó bột nên tôi không biết nằm ngồi thế nào cho dễ chịu và bắt đầu cảm thấy đau. Nếu tôi vô tình va cánh tay vào vật gì đó thì sẽ đau không chịu nổi. Đêm thứ ba, tôi dường như kiệt sức. Đang lim dim ngủ, tôi chợt cảm thấy có một bàn tay ấm áp chạm vào chỗ tay gãy xương, rồi nghe tiếng “cách” một cái, cơn đau liền dịu hẳn đi, một lát sau, cơn đau đã biến mất.

Lớp da bên trong và bên ngoài chỗ bó bột bị mẩn đỏ, rồi vỡ mủ, rỉ ra dịch màu hồng, sau đó nó đóng thành vảy. Hơn chục ngày sau, phần thạch cao bị lỏng quả, không đeo được nữa. Tôi đề nghị bác sỹ tháo bột, nhưng bác sỹ từ chối, bảo tôi: “Chị phải đeo tầm 100 ngày. Chị bị thương nặng như vậy, nếu bị chệch xương thì chị không chịu được đâu.“

Trở về nhà, tôi tự tháo bột ra để dễ luyện công. Đến ngày thứ 27, tôi quay lại bệnh viện để kiểm tra. Kết quả chụp X-quang cho thấy xương đã hoàn toàn lành lại và tôi đã hoàn toàn bình phục. Không ai có thể nhận ra cổ tay tôi trước đó đã từng bị gãy. Bác sỹ ấn tượng quá, nói: “Tôi hành nghề y bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy bệnh nhân nào hồi phục nhanh sau một chấn thương nghiêm trọng như vậy.”

Vụ tai nạn thứ hai

Khoảng 3 giờ chiều, ngày 20 tháng 11 năm 2017, tôi đến một ngôi làng gần nhà để phát tài liệu Đại Pháp. Khi băng qua đường, tôi đã quan sát xung quanh và không thấy có chiếc xe nào, nhưng chỉ trong tích tắc, một chiếc ô tô đã bất ngờ đâm vào tôi. Tôi bị hất tung lên và rơi xuống đất cách đó chừng 20 mét.

Khi thấy mình như sắp ngất đi, tôi nghe tiếng ai đó gọi tôi: “Này! Này! Chị có sao không? Chị đứng dậy, kiểm tra xem có bị thương ở đâu không? Tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện”. Giọng nói như từ nơi rất xa tôi. Tôi không thể mở mắt và cảm thấy trời đất đang quay cuồng.

Người lái xe và vợ anh ta cố gắng giúp tôi đứng dậy, nhưng mỗi lần họ chạm vào tôi là tôi lại đau đớn vô cùng. Vai trái tôi đau dữ dội, cánh tay trái không cử động được, cánh tay trên bị gãy và trật khớp, hông trái cũng bị trật khớp. Dù chưa cử động được, nhưng tôi vẫn nói với hai vợ chồng họ: “Tôi sẽ ổn thôi, anh chị cứ đi đi.” Họ vội vàng rời đi.

Chồng tôi bắt taxi đến đón tôi. Đưa tôi vào trong xe là cả một vấn đề vì bất kỳ chuyển động nào cũng khiến tôi đau đớn tột độ, tôi gần như ngất đi vì đau. Chúng tôi mất thêm một giờ nữa để anh ấy giúp tôi ra khỏi xe và đưa tôi vào giường.

Tôi nằm không được, ngồi cũng không xong. Chân trái bị sưng đến nỗi tôi không thể gập chân lại được. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo.” Chồng tôi xếp chăn bông và gối quanh hông để tôi kê lên.

Chồng tôi muốn xin nghỉ làm (ca đêm) để chăm sóc tôi, nhưng tôi nói anh đừng lo cho tôi, rằng tôi sẽ ổn và nhờ anh giúp tôi chuẩn bị đài có các bài giảng của Sư phụ. Tôi đã nghe các bài giảng Pháp cả buổi tối. Trong lúc lơ mơ ngủ, tôi thấy Sư phụ đến và giảng bài trên sân khấu.

Sau đó, tôi muốn đi lại một chút, nhưng nửa trái người tôi nặng như đá. Tôi không thể cởi quần và áo khoác. Cánh tay trái, cẳng chân, bàn tay và bàn chân tôi sưng phù và tím đen. Đau đớn khôn tả. Năm phút trước giờ phát chính niệm, tôi tỉnh dậy, cố gắng hết sức để tập trung phát chính niệm. Rồi chồng tôi cũng đi làm về.

Tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng và nhờ chồng giúp vào phòng tắm. Đầu tiên, anh phải mất đến nửa tiếng mới đỡ tôi sang chiếc ghế, rồi kéo chiếc ghế và tôi vào phòng tắm.

Tôi quyết định nằm ở phòng khách để tiện vào phòng vệ sinh, nhưng chồng tôi không đồng ý vì thời tiết quá lạnh (ở miền Nam Trung Quốc, không có thiết bị sưởi ấm vào mùa đông). Khi tôi ngồi trên ghế, anh đắp chăn cho tôi. Ban đầu, tôi thấy rất lạnh, nhưng khi tiếp tục nghe các bài giảng Pháp, tôi cảm thấy mình được bao bọc trong luồng hơi ấm. Tôi ngủ thiếp đi và lại thấy Sư phụ trên sân khấu.

Lúc tôi thức dậy thì đã đến giờ luyện công buổi sáng, tôi ngồi trên ghế và bắt đầu các động tác. Tôi có thể cảm nhận rõ Pháp Luân xoay quanh vùng bị thương – một cảm giác rất thoải mái. Tôi ở trong phòng khách khoảng 20 ngày. Tôi không lo lắng liệu mình có hồi phục hay không. Tôi chỉ nghe giảng Pháp, luyện công, phát chính niệm và học thuộc Hồng Ngâm IV. Ngạc nhiên thay, tôi không còn cảm thấy đau nữa, chỗ sưng từ từ tiêu giảm. Tôi có thể nâng được cánh tay trái lên tới ngực, chân trái không đau nữa và tôi có thể ngồi song bàn trở lại.

Một hôm, tôi có ý nghĩ đứng lên để luyện các bài công pháp đứng. Ban đầu không hề dễ vì tôi còn yếu và chỉ có thể đứng chốc lát. Khi bắt đầu luyện công, tôi có thể cảm nhận rõ sức mạnh của Pháp Luân đang kéo cánh tay của tôi lên xuống, nhất là trong bài công pháp thứ tư. Sau đó, việc đứng lên và ngồi xuống đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Tôi bắt đầu đi quanh giường, bước từng bước một. Dù tôi chỉ tiến bộ chút chút, chồng tôi cũng rất mừng và động viên tôi: “Tốt lắm, tốt lắm”. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua chồng tôi. Sau 45 ngày, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Vụ tai nạn thứ ba

Chiều ngày 13 tháng 11 năm 2021, tôi đi khám răng. Khi băng qua đường, tôi bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm phải. Cú va chạm rất mạnh, tôi bị quay vòng 360 độ, rồi bị khuỵu chân trái ngã đập mạnh xuống đất.

Lái xe là một nam thanh niên. Cậu ấy gọi cảnh sát và đứng chờ ở đó. Chân tôi đã sưng lên. Sau khi đến ghi nhận hiện trường, đã giục nam thanh niên đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bị bốn vết rạn gãy quanh mắt cá chân trái. Bác sỹ bó bột và chuẩn bị làm thủ tục nhập viện cho tôi.

Tôi muốn về nhà và đề nghị bác sỹ cho tôi xuất viện. Bác sỹ cảnh cáo tôi: “Chỗ xương bị rạn gãy của chị đúng vào phần chịu lực, chị hãy nghỉ ngơi, đừng vội đi lại. Nếu không, nó sẽ dễ bị trật xương và bị nhiễm trùng, hậu quả sẽ rất đáng sợ.” Trong thâm tâm, tôi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với người tu luyện.

Sau khi về nhà, mặc dù còn rất đau nhưng tôi vẫn học Pháp và luyện công như bình thường. Do bị bó bột, bắp chân tôi bị sưng to, khiến máu không lưu thông được. Tôi bị nổi mụn nước, rồi mụn nước bị vỡ ra và chảy dịch vàng, ngứa kinh khủng. Ba ngày sau, lúc đang ngủ, chân tôi bỗng lắc sang trái, rồi lắc sang phải, gập lên, gập xuống, cảm giác rất thoải mái, cũng không còn ngứa mấy. Sau đó, chỗ chân bị thương cứ lắc qua lắc lại như thế, lần sau lại đỡ đau hơn lần trước. Sau 20 ngày, tôi đã đi lại được và không bị đau nữa. Một tháng sau, kết quả chụp X-quang cho thấy mắt cá chân của tôi đã lành.

Chồng tôi cũng được Đại Pháp bảo hộ

Không chỉ tôi được trải nghiệm sự phục hồi đáng kinh ngạc, mà chồng tôi, là một kỹ thuật viên sửa chữa cơ khí, cũng được Đại Pháp bảo hộ. Một lần, trong lúc vận hành máy mài, chiếc đĩa mài bị văng ra khỏi trục nhưng nó chỉ gây ra một vết cắt nhỏ trên môi anh rồi chuyển hướng văng ngược sang phía đối diện. Các đồng nghiệp của anh đều cho rằng anh phải làm rất nhiều việc tốt mới được may mắn đến vậy. Một lần khác, một chiếc vòng bi có đường kính bằng chiều dài một bàn chân rơi trúng xuống chân anh. Nhưng anh chỉ bị xây xước nhẹ, cũng không bị rạn gãy xương.

Mọi tác phẩm đăng trên trang web Minh Huệ (minghui.org) đều thuộc bản quyền của Minh Huệ. Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập để được ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/18/460172.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/21/209464.html

Đăng ngày 27-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share