Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-05-2023] Khi tôi được sinh ra, nữ hộ sinh đã nói với mẹ tôi rằng tôi sẽ không qua khỏi. Bây giờ tôi đã 82 tuổi và cuộc sống của tôi thật tuyệt vời. Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24, tôi muốn chia sẻ câu chuyện về việc Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi như thế nào.
Suýt chết khi sinh
Ngay từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã nói với tôi rằng: “Khi con mới sinh, con rất yếu.” Tôi sợ ăn, và không bao giờ thèm ăn. Tôi luôn cảm thấy chóng mặt và rất khó ngồi, đứng hoặc đứng dậy. Tôi thường xuyên bị đau dạ dày nên chỉ nằm trên giường.
Tới khi lên chín tuổi tôi vẫn chưa đi học tiểu học, tôi phải trải qua những ngày đau ốm kéo dài hơn sáu tháng mỗi năm.
Khi tôi lớn lên, chứng chóng mặt giảm bớt, nhưng tôi bị đau bụng dữ dội, suy nhược thần kinh, mất ngủ, tê cứng vai, dị ứng mũi, viêm phần phụ, nhiễm trùng đường tiết niệu và táo bón. Tôi cao 1,69 mét và nặng dưới 50 kg. Đồng nghiệp gọi tôi là “cây sào.”
Tôi nghỉ hưu ở tuổi 56 và cuối cùng cũng có thời gian để đi khám bác sỹ, tôi không thể đến bệnh viện mà không có sự trợ giúp.
Tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết
Một tháng sau khi nghỉ hưu, tôi tới một hội chợ đường phố trước căn hộ của mình vào tháng 11 năm 1997. Một người phụ nữ bán mỹ phẩm nhìn tôi và nói: “Nhìn chị yếu quá. Tại sao chị không tập một môn khí công có thể giúp ích cho chị?” Khi tôi hỏi khí công nào vậy, cô ấy nói với tôi “Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi xin cô ấy một bản sao các bài giảng, cô đưa tôi đến nhà một học viên để mượn hai cuốn sách, Chuyển Pháp Luân và Đại Viên Mãn Pháp.
Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi quyết định tu luyện và chiểu theo các Pháp lý được dạy trong sách. Những lời của Sư phụ đã khắc sâu trong tâm tôi, đặc biệt là “tốt xấu tự một niệm của người ta” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân), và “Người tu luyện chân chính thì vô bệnh” (“Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998]” trong phần Thảo luận về Pháp Luân Đại Pháp).
Sau khi tôi học các động tác luyện công từ cuốn Đại Pháp Viên Mãn, tôi đã tham gia cùng các học viên khác tại điểm luyện công. Thật là kỳ diệu! Khi tôi luyện công theo chỉ dẫn của Sư phụ, tôi cảm nhận thấy một làn gió nhẹ, năng lượng trào dâng trong cơ thể của mình. Bàn tay luôn lạnh giá của tôi trở nên ấm áp.
Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất sau khi tôi đọc các bài giảng và luyện công hàng ngày. Trong vòng một tháng, tôi biết rằng điều tốt nhất mình từng làm trong đời là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Hơn 20 năm đã trôi qua và với sự bảo hộ của Sư phụ và tín tâm vững vàng vào Pháp, tôi không cần bất kỳ sự chăm sóc y tế nào. Tôi khỏe mạnh và ở tuổi ngoài 80, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn so với khi còn trẻ.
Gia đình được thụ ích từ môn tu luyện
Các thành viên trong gia đình tôi cũng được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi đã chứng kiến những điều thần kỳ xảy ra với họ trong những năm qua. Tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ ở đây.
Chứng mất ngủ di truyền trong gia đình tôi, và một trong những người em gái của tôi mắc chứng bệnh này nặng nhất. Em tôi bắt đầu mất ngủ khi học cấp hai, về cơ bản cô ấy đã không thể ngủ được. Sau khi kết hôn, chồng của cô xoa bóp cho cô mỗi ngày, hy vọng cô có thể ngủ được hai tiếng. Khi con trai lớn, em gái tôi mở một tiệm làm đẹp để kiếm thêm tiền cho con đi học ở nước ngoài. Cô ấy yếu đến mức phải ngồi làm việc, bao gồm cả việc đọc và ký giấy tờ. Nếu quá mệt, cô ấy sẽ đến bệnh viện tiêm để truyền đạm cho có sức. Tôi đã đề nghị em mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy nói: “Em biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng em không thể tu luyện. Không thể điều hành một doanh nghiệp mà không nói dối.”
Truyền đạm ở bệnh viện đã không có tác dụng vào năm 2004, em gái tôi nhờ chồng đưa mình đến chỗ tôi. Cô ấy không thể đợi tôi tới dạy các bài công pháp. Lúc đó em tôi thậm chí không còn sức để đứng, vì vậy tôi đã dạy trong khi cô ấy ngồi. Sau khi em tôi học các bài công pháp xong, tôi đã đưa cho cô ấy một băng nhạc luyện công.
Ngày hôm sau, em tôi gọi cho tôi và nói rằng mình đã tập một chút với nhạc chỉ để xem động tác có khớp với nhạc không. Khi đi ngủ, em tôi ngủ thiếp đi ngay khi vừa nằm xuống. Sáng hôm sau, em tôi thức dậy cảm thấy rất thoải mái-điều mà trước đây cô ấy chưa từng trải qua. Chồng cô không nói nên lời và ngạc nhiên thấy cô ấy không cần xoa bóp để ngủ. Cậu ấy thường phải đưa vợ mình tới mọi nơi cô ấy cần. Hôm đó em tôi nói với chồng: “Anh cứ làm việc mình cần làm, em sẽ tự đi đến Cục lao động.”
Vào buổi tối, cô ấy gọi cho tôi và nói rằng mình đã tự đến Cục lao động bằng xe buýt và không cảm thấy mệt chút nào. Cô ấy gọi cho em gái út của chúng tôi và họ cùng nhau đi mua sắm. Cô ấy đã không thể mua quần áo cho riêng mình trong nhiều năm.
Cô ấy đã trở thành một học viên kiên định. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, cô ấy đã làm và phát các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời gọi điện cho mọi người để nói với họ về cuộc bức hại tàn bạo. Cô ấy có nhiều người quen và sẽ nói với bất cứ ai mà mình gặp: “Bệnh của tôi đã khỏi mà không cần uống một viên thuốc nào.” Chồng cô, mặc dù không phải là học viên, đã giúp cô sản xuất và phát tài liệu cũng như treo biểu ngữ.
Mụn cóc trên mặt con dâu tôi biến mất
Năm 2004 con trai tôi gọi điện cho tôi từ nước ngoài, nói với tôi rằng vợ cháu sẽ mang con đến ở với tôi trong dịp Tết. Cháu muốn tôi nấu lúa mạch cho vợ mình để giúp giảm mụn cóc trên mặt vợ. Vợ cháu không thể uống thuốc vì đang cho con bú.
Chúng tôi đón cháu từ sân bay và lái xe về nhà. Tôi cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, trong khi những người khác vẫn mặc áo ấm. Con dâu tôi hỏi tôi có lạnh không, và tôi nói với cháu là không vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không do dự, cháu hỏi tôi liệu cháu có thể đọc Chuyển Pháp Luân không.
Sáng hôm sau, cháu đọc gần xong cuốn sách và nói với tôi: “Mẹ ơi, cuốn sách này hay lắm, không giống như những gì ĐCSTQ tuyên truyền.” Sau đó, cháu nói với tôi rằng bệnh tưa miệng của em bé đã biến mất sau khi cháu cho bé bú. Cháu thường cho bé ngậm thuốc sau khi bú mà hôm đó không thấy tưa miệng. Cháu biết rằng đó là vì mình đã đọc cuốn sách. “Mẹ ơi, dạy con cách luyện công nhé,” cháu nói.
Hai ngày sau, mặt cháu trở nên đỏ và bị ngứa. Tôi bảo cháu cứ để yên, “Đó là điều tốt,” tôi nói. Một tuần trôi qua và mụn cóc của cháu biến mất. Làn da của cháu mịn màng. “Da của con đã không được mịn như thế này trong nhiều năm rồi,” cháu nói và gọi điện cho gia đình và bạn bè để kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra.
Để đảm bảo an toàn cho tôi trong cuộc bức hại, con trai tôi đã mua một căn nhà ở một quận khác để tôi và các học viên khác học Pháp cùng nhau. Trong nhiều năm, tất cả các học viên vẫn an toàn.
Cháu gái bị mất tích xuất hiện ngay phía sau tôi
Cháu gái tôi được 11 tháng tuổi thì con trai tôi gửi cháu cho tôi vì cả hai vợ chồng cháu đều làm việc ở nước ngoài. Tôi phải mang cháu đi cùng đến trung tâm mua sắm để giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ban ngày.
Khi cháu lên ba, tôi đưa cháu đến trung tâm mua sắm để mua quần áo. Tôi để cháu trong một cửa hàng đồ chơi để chơi với con chủ cửa hàng. Sau đó, người chủ không thể tìm thấy cháu. Nhiều chủ cửa hàng và nhân viên của họ đã giúp tôi tìm cháu. Lúc đầu tôi không lo lắng, nhưng sau khi chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, tôi đã hoảng sợ. Tôi nhìn quanh và lẩm bẩm: “Sư phụ, đứa trẻ ở đâu ạ?” Tôi quay lại và thấy cháu đang lặng lẽ đứng sau lưng mình. Tôi đón cháu với niềm vui và sự ngạc nhiên, biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cháu bình an!
Ngày hôm sau, con trai tôi nói với tôi qua điện thoại: “Đêm qua con mơ thấy con bé mất tích. Con ướt đẫm mồ hôi khi tỉnh dậy.” Tôi biết rằng Sư phụ đã chăm sóc cháu gái của mình.
Con trai hồi phục từ các triệu chứng bệnh tật
Khi đại dịch xảy ra vào năm 2020, nhiều cơ sở kinh doanh buộc phải đóng cửa và nhà hàng của con trai tôi cũng đóng cửa. Vào tháng 6, tôi gọi điện cho con trai. Con dâu tôi nói với tôi rằng con trai tôi bị ốm và đau họng. Tôi nói rằng cháu sẽ ổn nếu cháu chân thành nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu nói, “Con không tin vào bất kỳ điều gì, làm sao con có thể niệm một cách chân thành?”
Sáng hôm sau, con dâu tôi gọi điện và nói với tôi rằng sau khi chúng tôi nói chuyện xong ngày hôm qua, các triệu chứng của con trai tôi trở nên tồi tệ hơn. Cháu không thể thở được bất kể cháu làm gì, và không thể ngủ được. Con dâu tôi sợ rằng chồng mình có thể ngừng thở. Tôi bảo cháu viết nghiêm chính thanh minh trên trang web Minh Huệ và xin lỗi Sư phụ. Con dâu tôi đã thảo luận với chồng và cháu đồng ý. Chúng nhớ lại những điều con trai tôi đã nói hoặc làm trong quá khứ bất kính với Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp, viết ra thành một bản Nghiêm chính thanh minh trang trọng và gửi lên Minh Huệ. Ngay sau khi chúng làm vậy, cháu đã có thể thở được và không còn cảm thấy buồn nôn nữa. Chúng vô cùng phấn khởi khi biết rằng Sư phụ đã cứu mạng con trai tôi.
Kể từ đó, con trai tôi, vợ và con gái của nó đã đọc, học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân và luyện công mỗi ngày.
Con dâu tôi bị ốm nặng vào năm 2022. Cháu ốm đến mức không thể đọc Chuyển Pháp Luân. Con trai tôi đọc sách cho vợ nghe mỗi ngày và chăm sóc vợ hàng ngày. Trong hai tuần, con dâu tôi đã bình phục.
Với tất cả những điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi, gia đình tôi và các học viên trên khắp thế giới, tôi tin rằng các vị Thần tồn tại và họ giúp những người chiểu theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn.
(Bài chọn lọc nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/17/460154.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/18/209395.html
Đăng ngày 27-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.