Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-01-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1996. Trong 26 năm tu luyện của tôi, và đặc biệt là vào năm 1999, khi Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp và bức hại Pháp Luân Công, vợ tôi, con gái chúng tôi và tôi đã trải qua những khổ nạn mà người thường không thể chịu đựng. Bố mẹ vợ tôi đã qua đời vì bị sách nhiễu và hoảng sợ vì chúng tôi, và vợ tôi đã chết vì bị bức hại.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn kiên định với đức tin của mình và tiếp tục hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình là giảng chân tướng để trợ giúp Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu độ chúng sinh. Với sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã bước tới ngày hôm nay. Mọi thứ đều do Đại Pháp ban cho và chúng tôi rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Cuộc bức hại không thể lay chuyển niềm tin của chúng tôi

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi vẫn quyết tâm kiên định niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi đã chịu đựng mọi loại áp lực từ chính quyền. Vợ tôi bị cách chức, và tôi bị tước tư cách bác sỹ. Vì chúng tôi từ chối giao nộp các sách Đại Pháp, nhà chúng tôi bị lục soát. Chúng tôi bị theo dõi và điện thoại của chúng tôi bị nghe lén. Chúng tôi hứng chịu sự sách nhiễu không dừng, gồm cả bị giám sát tại nơi ở, và những biện pháp khác. Vợ tôi và tôi đã thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp và đã bị bắt và bị giam giữ. Cả hai chúng tôi đều bị đưa vào trại lao động cưỡng bức, và bị cầm tù bất hợp pháp hai lần.

Một nhân viên chính phủ cấp tỉnh tới để “chuyển hóa” vợ chồng tôi. Anh ấy nói với tôi: “Anh có bằng đại học. Anh là một lãnh đạo và là một bác sỹ. Tại sao anh lại tin vào Pháp Luân Công?”

Tôi trả lời cặn kẽ: “Tôi nghĩ tôi là một người duy vật triệt để và tin vào khoa học, nhưng tôi không thể tránh khỏi bệnh tật. Khi tôi còn trong quân ngũ, tôi đã bị thấp khớp, căn bệnh không thể chữa khỏi ở bệnh viện địa phương lẫn trong bệnh viện quân y lớn.

“Tôi đã đi khám các bác sỹ Trung y nổi tiếng. Tôi đã thử uống thuốc Trung y, thảo dược, uống theo đơn, bí kíp, châm cứu, v.v… Không biện pháp nào có tác dụng, và khí công cũng không hiệu quả. Trong hơn 20 năm, hầu như năm nào tôi cũng nhập viện, chưa nói đến tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền. Tôi bị biến dạng, viêm và sưng khớp. Những ngày âm u và mưa gió là những ngày khó khăn nhất. Tôi trở nên “tàn phế” và không thể mang vác bất cứ thứ gì, và tôi không thể chạm vào nước lạnh. Tôi mới chỉ ngoài 40 tuổi, nhưng bị dày vò bởi bệnh tật.

“Tình cờ, tôi nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi đã đọc nó thâu đêm, và một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi đã khỏi căn bệnh đau lưng dưới và đau khớp. Từ đó tôi không còn phải chịu đựng căn bệnh thấp khớp, và thực sự cảm nhận được sự tuyệt vời của trạng thái vô bệnh. Ba ngày sau, tôi, một người nghiện thuốc lá nặng, người đã hút 2 đến 3 bao thuốc lá mỗi ngày, đã bỏ được thuốc lá. Là một người nghiện rượu đến mức bị vợ liên tục dọa “ly hôn” nhằm ép tôi bỏ rượu, tôi đã nhanh chóng bỏ được rượu. Họ hàng, đồng nghiệp và bạn bè tôi đều ngạc nhiên trước những thay đổi của tôi! Lợi ích lớn nhất là tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, và tâm oán hận của tôi với những người đã gây đau khổ cho tôi cũng được giải tỏa. Nói tóm lại, tôi đã cảm nhận, nhìn thấy và trải nghiệm mọi thứ được nói đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

“Con gái tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cháu khỏi căn bệnh đau đầu do động kinh. Vợ tôi, ở tuổi mãn kinh, bị đau bụng kinh và kinh nguyệt không đều trong nhiều thập kỷ, nay đã phục hồi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tại điểm luyện công địa phương của tôi, tôi đã chứng kiến mọi người bị ung thư phổi, ung thư da, ung thư vú, lupus ban đỏ, và suy thận mãn tính khỏi bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có được cuộc sống mới.

“Là một bác sỹ, tôi biết rằng những căn bệnh này không thể khỏi hoàn toàn bằng thuốc. Nó cho thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là khoa học siêu thường. Hơn nữa, các học viên Pháp Luân Đại Pháp chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Các học viên không bao giờ viện đến bạo lực, mà tự hướng nội bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn. Họ cố gắng để trở thành người tốt. Sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận hơn, và bây giờ chúng tôi thực sự cảm nhận được hạnh phúc và niềm vui của cuộc sống! Tôi thực sự không hiểu được tại sao chính phủ lại đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, khi mà pháp môn dạy Chân-Thiện-Nhân, rèn luyện thân tâm và mang lại lợi ích cho xã hội.”

Vị nhân viên chính phủ kia cố gắng thuyết phục tôi, nói: “Anh là lãnh đạo ở nơi làm việc, và là Đảng viên. Bây giờ, chính phủ không cho phép môn này (Pháp Luân Đại Pháp) được luyện tập, vì vậy anh nên tuân theo yêu cầu.”

“Tôi không còn là Đảng viên”-tôi đáp lại: “Tôi đã thoái Đảng. Trước đây, tôi đã thề chiến đấu vì chế độ cộng sản đến hết đời. Tuy nhiên, tôi thấy rằng ĐCSTQ không làm những gì nó cần phải làm. Những gì nó từng phản đối thì bây giờ nó ủng hộ, những gì nó ủng hộ trong quá khứ thì nay nó lại phản đối. Nó thậm chí còn bức hại các thành viên của nó.”

“Tôi đã tham gia hai cuộc chiến. Tôi đã chứng kiến những anh hùng bị đối xử như kẻ phản bội, và những trí thức không được tin tưởng. Trong một cuộc chiến, một vùng lãnh thổ đã cướp đi hàng trăm sinh mạng người lính trong đơn vị của tôi sau đó đã bị phân định là lãnh thổ nước ngoài. Đúng sai là gì, các anh có thể nói không? Về Pháp Luân Đại Pháp, trong quá khứ, chính phủ nói là tốt. Truyền thông đưa tin rằng vợ của 7 vị thành viên trong Ban thường vụ ĐCSTQ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cả 7 vị thành viên trong Ban thường vụ đều đã đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi điều tra, Chủ tịch Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc đã báo cáo với Ủy ban Trung ương: ‘Pháp Luân Đại Pháp mang lại lợi ích đo đất nước và người dân, và không gây hại gì cả.’ Cuộc đàn áp có hợp lý không? Các anh hãy nói cho tôi, nó có hợp pháp không?”

Viên cảnh sát không nói nên lời. Khi rời đi, anh ấy nói: “Nếu anh nghĩ nó tốt, vậy thì hãy luyện tốt ở nhà.”

Những người am hiểu chân tướng đều đắc phúc báo

Năm 2000, vợ chồng tôi tới tỉnh ủy để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Còn chưa kịp nói gì, chúng tôi đã bị bắt và bị giam giữ trong một tháng. Sau khi tôi rời khỏi trại tạm giam, vợ tôi bị cơ quan đưa tới một trại tạm giam khác. Tôi bị cơ quan giam giữ trong một căn phòng, và mất tự do trong hơn 280 ngày.

Để phản đối cuộc bức hại này, vợ chồng tôi đã xin thôi việc và rời khỏi nhà. Sau đó con gái tôi cũng bị buộc phải rời khỏi nhà, do cảnh sát liên tục sách nhiễu. Cảnh sát ban hành lệnh bắt giữ, chặn đường, và tìm kiếm chúng tôi khắp nơi. Sau khi họ tìm thấy chúng tôi, gia đình chúng tôi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức bởi vì chúng tôi từ chối từ bỏ niềm tin của mình.

Trong khi đi trốn, chúng tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ nhiều bạn bè, đồng đội trong quân ngũ, và những người tốt, gồm cả cảnh sát, công tố viên và nhân viên chính phủ. Tất cả họ đều nói giống nhau rằng: “Chúng tôi biết rằng anh chị rất tốt. Chúng tôi không sợ bị liên lụy, vì vậy anh chị có thể ở lại nhà tôi bao lâu cũng được.” Tuy nhiên chúng tôi không muốn gây khó khăn cho họ, vì vậy chúng tôi thường rời đi.

Chúng tôi đã dùng tiền hỗ trợ từ bạn bè để mua điện thoại di động, máy tính, máy in, và các thiết bị khác. Với sự giúp đỡ của họ, chúng tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu, và làm những gì chúng tôi nên làm để cứu người.

Nhiều bạn bè được phúc báo vì những suy nghĩ và hành động tốt của họ. Một người bạn là quản lý của một công ty. Trong một khoảng thời gian, anh ấy đã thu xếp nơi ăn chốn ở cho chúng tôi, và cũng nhờ bạn bè của anh ấy giúp đỡ chúng tôi. Anh ấy được phúc báo nhờ việc làm tốt của mình. Khi đang lái xe xuống dốc với tốc độ nhanh, một con vật nhỏ đột ngột xuất hiện phía trước anh ấy. Cố gắng để tránh đâm vào nó, chiếc xe đã bị trượt và lật nhào. Mọi người trong xe vẫn ổn, và anh ấy chỉ bị một vài vết xước trên tay. Chiếc ô tô vẫn nguyên vẹn, không một vết xước nào.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, một cựu giáo viên trung học cơ sở của tôi đã nhận được một “lá thư gửi các giáo viên và bạn cùng lớp” của chúng tôi. Cô ấy đã biết rất rõ về chân tướng cuộc bức hại và cảm thông với chúng tôi. Khi vợ tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức, người giáo viên này không sợ hãi và đến thăm vợ tôi với sự giúp đỡ của học sinh cũ của cô ấy là một cảnh sát.

Gia đình của người giáo viên này gọi cho chúng tôi vào năm 2011, nói rằng cô ấý bị chẩn đoán mắc u ác tính ở tử cung, và vì bệnh cao huyết áp, bệnh mạch vành, tiểu đường nên tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng. Có nhiều biến chứng, do đó các bác sỹ địa phương đã mời các chuyên gia từ nơi khác tới để tư vấn và chuẩn bi cho phẫu thuật vào ngày hôm sau.

Vợ chồng tôi nhanh chóng tới bệnh viện. Vợ tôi tới phòng cấp cứu và nói với cô giáo viên: “Miễn là chị thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ chị sẽ ổn thôi.” Cô ấy cũng đưa cho người giáo viên này một bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Vợ tôi nói với chồng, con trái và con dâu của người giáo viên này: “Chúng tôi không giúp được nhiều. Điều duy nhất chúng tôi có thể nói với các vị là nếu các vị chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ các vị sẽ được Thần Phật bảo vệ.”

Sau cuộc phẫu thuật, bác sỹ đưa ảnh chụp khối u cho gia đình xem. “Nhìn nó đây, khối u cắt đi là khối u ác tính. Gia đình nên chuẩn bị cho hóa trị.” Tuy nhiên, ba ngày sau đó, bác sỹ nhận được báo cáo bệnh lý và nói với gia đình: “Thật kỳ lạ! Làm sao khối u đó có thể trở nên lành tính được!” Người giáo viên đó nhanh chóng phục hồi với tốc độ mà các bác sỹ và y tá không ngờ tới, và được xuất viện. Người giáo viên này sau đó đã nói với vợ tôi rằng cô ấy đã nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay trong suốt ca phẫu thuật.

Cứu người ở tòa án

Gia đình chúng tôi bị bắt và bị kết án tù lần nữa vào năm 2012. Tại phòng xử án có các quan chức Phòng 610 và công an. Khi tôi tự bào chữa, tôi đã chỉ ra rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp không có cơ sở pháp lý. Tại tòa, tôi kể lại lời thú nhận của một tử tù khi nghe nói về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và muốn trở thành một người tốt. Anh ấy yêu cầu tôi đưa cho thẩm phán một lá thư viết rằng: “Nếu tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn, tôi đã không dấn thân vào con đường phạm tội.”

Cuối cùng, tôi nói với họ về những lời của Sư phụ:

“nếu như trong đầu não con người có mang theo tư tưởng chống đối Đại Pháp, thì một khi đợt tà ác này qua đi, thì nhân loại sẽ bắt đầu [cuộc] đào thải lớn, có thể làm những người có duyên đắc Pháp, hoặc làm nhiều con người vô tội hơn nữa bị đào thải” (Thư gửi-Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nói với họ rằng chỉ có hai loại người có thể sống sót khi thảm họa tới. Thứ nhất, những người đã thoái Đảng, bởi vì Trời sẽ diệt ĐCSTQ. Và thứ hai, những người nhận ra nguyên lý Chân–Thiện-Nhẫn. Tôi nói với họ hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và những suy nghĩ tích cực sẽ mang lại cho họ và gia đình họ một tương lai tuyệt vời!

Khi tôi nói điều này, cả phòng xử án im phăng phắc. Tôi tin rằng mọi người đều đã nghe thấy những lời khuyên chân thành của các đệ tử Đại Pháp. Khi đến lượt tự bào chữa, vợ tôi nói: “Mọi người và mọi sinh mệnh trên thế gian này, bao gồm cả những ai liên quan đến cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đều là đối tượng cứu độ của các học viên Đại Pháp. Tôi không có ác cảm hay hận thù với bất kỳ ai tham gia vào cuộc bức hại. Tôi chỉ hy vọng rằng các bạn có thể hiểu ra sự thật sớm nhất có thể, và bớt làm việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, điều này sẽ mang lại hy vọng cho các bạn trong tương lai.”

Mọi người chúng tôi gặp đều là những sinh mệnh cần được cứu

Khi bắt đầu cuộc bức hại, chúng tôi chịu áp lực và sách nhiễu mọi bề. Họ đến chỗ chúng tôi vào tất cả các ngày và ngày lễ nhạy cảm. Trong số họ có Giám đốc Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh, Trưởng Phòng An ninh Nội địa, Trưởng Phòng 610, các nhân viên từ văn phòng tư pháp, Văn phòng quản lý tổng hợp, các quan chức của đồn cảnh sát, và các quan chức cộng đồng, v.v…

Sư phụ đã giảng:

“tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Con người trên thế gian hôm nay, cũng là người thân của chúng ta, đều là những sinh mệnh đến vì Đại Pháp của vũ trụ. Chúng tôi sẽ coi họ là những sinh mệnh cần được cứu, và nói với họ sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và sự đối xử bất công mà gia đình chúng tôi đã hứng chịu vì chúng tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều cảnh sát, quan chức cộng đồng và các nhân viên đã hiểu sự thật và thoái các tổ chức của ĐCSTQ.

Một năm, vào ngày 25 tháng 4, một Phó Quản lý cộng đồng và một nhân viên đã tới nhà tôi để “chia buồn.” Tôi nói: “Tôi biết các anh sẽ đến hôm nay.”

Vị Phó Giám đốc hỏi tôi: “Cuộc thỉnh nguyện 25 tháng 4 này rốt cuộc là về cái gì vậy?”

Tôi trả lời: “Anh thậm chí còn không biết về ‘Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4’! Điều đó có nghĩa là anh thậm chí không biết anh ở đây để làm gì.” Vì vậy, tôi đã nói với anh ấy về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh tại Văn phòng Hội đồng Nhà nước vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Kết thúc, tôi nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp tin vào chính phủ, và muốn nói với chính phủ về những bất công mà họ phải chịu đựng, theo quy định của pháp luật. Họ chỉ thỉnh nguyện cho một môi trường tu luyện bình thường. Vấn đề đã được giải quyết đúng đắn hợp lý dưới sự can thiệp cá nhân của Thủ tướng. Tuy nhiên, Giang Trạch Dân (cựu Tổng bí thư ĐCSTQ), vì đố kỵ với Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, đã vu khống vụ việc này như là một sự kiện chính trị nhằm tiêu diệt môn tu luyện.”

Tôi cũng nói với họ việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ sẽ mang đến cho họ sự an toàn và sức khỏe. Vị Phó Quản lý vui vẻ thoái ĐCSTQ. Một nhân viên khác đã thoái Đoàn thanh niên.

Một năm nọ, vào ngày 13 tháng 5, ngày sinh nhật của Sư phụ Lý và Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, hai cảnh sát đã hiểu chân tướng và đã thoái ĐCSTQ, đã đến để chúc mừng sinh nhật Sư phụ! Họ mang đến bánh sinh nhật và trái cây.

Bệnh bạch cầu được chữa khỏi nhờ niệm cửu tự chân ngôn

Trong thời gian ở trong các trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức và nhà tù, tôi đã kiên trì làm tốt ba việc, giảng chân tướng và giúp cứu người. Kết quả là, nhiều lính canh, tù nhân, và hàng trăm người khác đã biết chân tướng và thoái các tổ chức của ĐCSTQ, trong khi một số người thậm chí muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một số người đã từ bỏ những thói quen xấu và nói rằng họ muốn trở thành một người mới. Một số người đã thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nhận được phúc lành.

Một lính canh trong trại tạm giam phục trách buồng giam của tôi đã thoái Đoàn thanh niên. Anh ấy rất quan tâm đến tôi. Ngoài việc cho phép tôi tự do luyện công và học Pháp, anh ấy còn yêu cầu tôi giảng hàng ngày cho những người bị giam giữ khác về các nguyên tắc làm một người tốt.

Môi trường trong buồng giam của tôi rất tốt. Có ít xô xát, và mọi người hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau. Một dân anh chị bị giam giữ vì làm bị thương những người đánh nhau, đã đánh nhau với những người khác trong phòng giam. Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi thái độ sau khi tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Khi những người khác đánh anh ấy, anh ấy đã không đánh lại. Người lính canh phụ trách nói với tôi đầy xúc động: “Tôi thực sự ngưỡng mộ anh vì đã tạo ra một thay đổi lớn như vậy.” Anh ấy cũng nói với tôi: “Tôi cũng sẽ học cách nhẫn chịu.”

Tôi đáp lại: “Đó không phải tự tôi. Tất cả là nhờ vào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

Tôi đã từng nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp trong giờ nghỉ giải lao. Một tù nhân đang lắng nghe. Anh ấy đã phải nhập viện vào ngày hôm đó, và sau đó tôi nghe nói rằng anh bị “máu trắng.” Sau khoảng 1 tháng, anh ấy ra viện, khỏi bệnh máu trắng và tràn đầy năng lượng hơn.

Một ngày nọ, anh ấy hỏi tôi: “Khi tôi mới đến vào ngày hôm đó, tôi nghe anh nói rằng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ có thể mang lại sức khỏe và sự an toàn, vì vậy tôi đã làm theo. Tuy nhiên tôi chỉ niệm Pháp Luân Đại Pháp, Chân-Thiện-Nhẫn, mà không có từ ‘hảo’. Như thế có ảnh hưởng gì không?”

Tôi vui vẻ nói với anh ấy: “Anh đã khỏi bệnh bạch cầu chưa? Mặc dù anh không nói từ ‘hảo’, nhưng Thần chỉ nhìn tâm của con người. Nếu tâm anh tốt và anh tin vào Thần, Sư phụ Lý sẽ giúp anh.”

Anh ấy hào hứng trả lời: “Khi tôi về nhà, tôi chắc chắn sẽ nói cho cả gia đình cùng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy nhanh chóng được tại ngoại và sau đó được hưởng án treo.

Không hối tiếc

Tôi thật may mắn đắc được Đại Pháp. Đại Pháp đã khiến tôi thực sự hiểu được ý nghĩa của cuộc sống-trở về với chân ngã vốn có của mình. Trong 22 năm qua, mặc dù chúng tôi đã chịu nhiều tai họa, gia đình chúng tôi bị bắt, nhà bị lục soát, và chúng tôi bị bắt giam, bị nhốt trong trại lao động cưỡng bức, hai lần bị kết án tù, chúng tôi không hề hối tiếc.

Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và bước đi trên con đường Thần Thánh. Mặc dù chúng tôi mất hầu hết mọi thứ ở cuộc sống bình thường trong cuộc đàn áp, chúng tôi biết rõ trong tâm rằng những gì chúng tôi đã mất chỉ là chấp trước vào danh, lợi và tình. Tuy nhiên, những gì chúng tôi đạt được là giác ngộ tâm linh, và danh hiệu-đệ tử Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/16/451754.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/2/208331.html

Đăng ngày 27-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share