Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-01-2023] Vào lúc 8 giờ sáng ngày 15 tháng 11 năm 2015 có một chiếc xe cảnh sát dừng trước cơ sở kinh doanh phòng tắm của gia đình tôi. Năm viên cảnh sát xuống xe và đi vào sảnh, lúc đó con trai tôi đang ở trong phòng đun nước ở phía sau.

Cảnh sát đi thẳng lên tầng 2 nhưng không thấy ai nên họ quay lại sảnh chính ở tầng 1. Lúc này con trai tôi vừa về tới đó. Cảnh sát trưởng hỏi cháu: “Có phải gia đình anh gửi đơn kiện Giang Trạch Dân không?” “Đúng vậy!” con trai tôi đáp lại

Sau đó, con trai tôi giải thích cơ sở pháp lý và lý do tại sao chúng tôi khởi kiện, và việc kiện Giang Trạch Dân là quyền lợi hợp pháp của công dân được pháp luật bảo vệ. Con trai tôi nói tiếp: “Hãy cho tôi xem thẻ ngành và giấy khám xét nhà của các anh.” Cảnh sát không biết phải nói gì, một người trong số họ nhấc điện thoại lên gọi cho cấp trên để nhận chỉ đạo.

Khi con trai tôi định bước ra mở cửa đón khách vào thì một cảnh sát lẻn ra đứng sau rồi đẩy cháu ra ngoài trong khi 4 người còn lại vội nhảy ra ngoài rồi cố gắng lôi cháu đi.

Cháu hét lớn vào mấy viên cảnh sát đó, khiến họ sợ hãi quay lưng chạy xa hơn 80 mét. Con trai tôi chạy đuổi theo họ và hô lớn: “Còn dám quay lại! Tôi sẽ báo cáo các anh lên cấp trên!” Họ chạy ra xe rồi vội lái xe bỏ đi.

Tôi đã suy nghĩ về việc này trong một ngày và quyết định đến Cục Kiểm tra Kỷ luật Thành phố, Sở Công an, Công an Quận và đồn cảnh sát địa phương để giảng rõ chân tướng cho họ. Mọi việc diễn ra suôn sẻ ở 3 điểm đầu tiên và tôi nhận được phản hồi thỏa đáng.

Tôi đi đến đồn cảnh sát địa phương 3 lần tuy nhiên vẫn chưa được gặp trực tiếp đồn trưởng. Sau đó tôi viết thư gửi cho ông ấy, trong thư tôi giải thích tại sao cuộc bức hại mà Giang Trạch Dân phát động là vi phạm pháp luật cũng như vi phạm Tuyên bố về Nhân quyền của Liên hợp quốc.

Tôi nhấn mạnh rằng, như Luật Công vụ đã nêu rõ nếu công chức mù quáng thi hành theo mệnh lệnh của cấp trên cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Trong bức thư thứ 3 tôi đã viết thêm câu chuyện dưới đây:

“Có người nói với tôi vào ngày 12 tháng 9 năm 2009, ông Vương, Đội trưởng đội An ninh Quốc gia ở Phòng Công an quận đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan và được đưa vào Bệnh viện Nhân dân.

Tôi biết ông Vương từ đầu năm 2007 bởi vì ông ấy đã đến lục soát nhà tôi và lấy đi máy tính, ô tô và hơn 20.000 tệ tiền mặt. Ông ấy cũng tịch thu giấy phép hành nghề y của con trai cả của tôi khiến cháu không thể tiếp tục làm việc.

Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy 3 lần, lần lâu nhất kéo dài 2 giờ đồng hồ. Tôi nói với ông ấy rằng ai làm gì thì cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, thiện ác hữu báo. Tôi đã nói một cách rất chân thành và thấu tình đạt lý nhưng ông ấy vẫn phớt lờ và tiếp tục bức hại chúng tôi.

Sau khi tôi biết rằng ông Vương đã phải chịu quả báo vì những việc làm xấu của mình, tôi lại quyết định đến bệnh viện thăm và nói với ông rằng khi còn được sống thì hãy sám hối trước Thần Phật về những tội lỗi mình đã tạo ra. Chừng nào ông ấy có thể công nhận ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ thì có thể còn có hy vọng.

Vào ngày hôm sau, ngày 13 tháng 9, Ông Vương bật khóc nức nở ngay khi trông thấy tôi vừa bước vào phòng. Tôi nói: “Tôi đến thăm ông đây!“ Tôi đưa cho ông ấy một cuốn sách chân tướng nhỏ và thúc giục ông ấy đọc sách. Ông ấy không thể cầm được nước mắt nói: “Quá muộn rồi, quá muộn rồi, vậy là xong cả rồi!”

Vào lúc này có một cảnh sát chìm đang trông chừng ông Vương đến quát vào mặt tôi: ‘Bà là ai? Tên là gì? Mau đi ra ngoài!: Tôi nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận của anh ấy, giới thiệu tên của tôi và rời đi.

Tôi trở về nhà vào lúc 9 giờ sáng hôm sau và trông thấy 9 cảnh sát đang đứng trong sân với chồng và con gái tôi. Một viên cảnh sát vóc dáng cao lớn hỏi tôi: “Ngày hôm qua chị đã đi đâu?” “Tôi tới Bệnh viện Nhân dân,” tôi bình tĩnh đáp lại. Anh ấy hỏi tới đó để làm gì thì tôi bảo tôi đến thăm ông Vương.

“Sao chị biết ông ấy đang ở Bệnh viện Nhân dân? Ai nói cho chị biết?” Tôi đáp: “Tôi sẽ không nói cho anh đâu.”

Sau đó tôi quay người bước từ sân ra ngoài đường để cảnh sát đi theo tôi ra đường chính vì thế người trong làng có thể thấy cảnh sát đang bức hại tôi. Tôi biết cảnh sát sẽ đến nhà tôi sau khi tôi rời khỏi Bệnh viện vậy nên trong đầu tôi đã dự tính 1 kế hoạch.

Khi tôi đi được chừng 40 mét thì họ bắt được tôi. Tôi hô lớn đến mức khản cả giọng 5 lần câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ trước khi bị bắt lên xe cảnh sát.

Tôi ngồi đối diện với 3 cảnh sát tại đồn cảnh sát. Bên trái tôi có một cảnh sát cầm một máy quay nhỏ, chính giữa là viên cảnh lớn cao lớn và một người nữa khoảng 40 tuổi ngồi phía bên phải. Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng và hỏi người ở giữa lúc này đang nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Sao các anh im lặng thế?’

Anh ấy không biết phải nói sao nên tôi nói tiếp: “Tôi đã nghỉ hưu sau khi làm việc ở Bệnh viện Nhân dân, và tôi cũng có thể vào bất kỳ phòng bệnh hoặc văn phòng làm việc nào. Tôi đã phạm tội gì khi đến thăm ông Vương?” Cảnh sát hỏi tôi tại sao lại đến thăm ông Vương. Tôi nói: “Tôi muốn cứu ông ấy.” Anh ấy cười khẩy mỉa mai: “Sao cơ? Chị muốn cứu ông ta à? Với tình trạng sức khỏe của ông ấy thì ngay đến bác sĩ còn bó tay vô phương cứu chữa.”

Tôi nói: “Đúng, tôi không thể cứu ông ấy nhưng Phật Pháp vĩ đại không gì là không thể! Thật không may là các anh lại đuổi tôi ra ngoài khiến tôi không còn cơ hội để nói với ông Vương làm thế nào có thể giúp ông ấy.”

Một lần nữa căn phòng lại tiếp tục chìm vào im lặng, tôi nói tiếp: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Viên cảnh sát cao lớn đột nhiên đứng phắt dậy chỉ vào mặt tôi: “Chị đang nguyền rủa tôi đấy!”

“Tôi không nguyền rủa anh, tôi chỉ nói sự thật, đó là Chân lý của Thần Phật. Nếu anh vô tội mà tôi lại vu khống điều xấu cho anh thì tôi sẽ chịu quả báo; nếu anh có tội thì tôi cũng chẳng cần phải nguyền rủa anh vì Trời sẽ trừng trị.” Không khi lại tiếp tục trở nên im lặng.

“Quy luật của vũ trụ là thiện ác hữu báo, không có ai là ngoại lệ.” Lúc này viên cảnh sát bên trái nói: “Tôi đang ghi hình chị đấy!” Tôi đáp: “Tôi biết điều đó. Cảm ơn cậu!” Sau đó tôi đưa ra quan điểm của mình về lý do tại sao ông Vương đang chịu quả báo từ góc nhìn về luân thường đạo lý và luật pháp.

Tôi còn nói thêm rằng tôi hy vọng ba người cảnh sát hôm đó sẽ rút ra bài học từ ông Vương và không hành xử giống như ông ấy vì lợi ích của gia đình và tương lai của họ. Tôi hy vọng họ sẽ hiểu đầy đủ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và đọc Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản) để đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Lúc này, người cảnh sát cao lớn lịch sự nói, ‘Bây giờ chị có thể về nhà’ và ân cần đề nghị lái xe đưa tôi về. Trong xe, anh ấy đưa cho tôi một chai nước và nói: ‘Nói chuyện lâu như vậy chắc chị khát nước lắm.” Tôi nhận lấy và uống cạn chai nước.

Khi bước xuống xe cảnh sát vào nhà, tôi nói với 3 người họ: “Hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, các anh sẽ đắc phúc báo.”

Nhiều người ở Phòng công an huyện đã xem toàn bộ video về sự việc này. Một người tên Chu hỏi tôi làm thế nào tôi có thể nói hay như vậy. Tôi nói rằng mình chỉ đang nói đúng sự thật thôi.

Điều đặc biệt đáng nói là vào sáng ngày 11 tháng 11 năm 2011, một người phụ trách tại Phòng Cảnh sát Quận, trưởng đồn Công an địa phương và ba cảnh sát khác đã đến nhà tôi để bày tỏ thái độ thiện chí của họ. Tôi đoán họ đến để xem tôi là người như thế nào sau khi xem xong video về vụ việc.

Hôm đó chồng con tôi đều có mặt ở nhà, tôi bảo con gái bày một đĩa đồ ăn đặc sản của vùng chúng tôi, món củ cải xanh, và một bình trà để mời họ. Để thêm phần ấn tượng, tôi đã hát một bài hát giảng chân tướng mà tôi vừa mới sáng tác cho họ nghe.

Khi tôi cất tiếng hát: “Trời diệt Trung Cộng; thảm họa sắp đến. Thoái Đảng, Đoàn, Đội bảo bình an,” người cảnh sát từ Phòng cảnh sát Quận ngồi đối diện tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi hiểu rằng đó là do 1 phần vật chất xấu trong thân thể ở không gian khác của anh ấy đã được tiêu trừ. Tôi cảm thấy rất vui.

Khi tiễn họ ra cửa, tất cả đều nói sau này sẽ lại đến thăm tôi.

Kể từ khi tôi gửi những bức thư đó, cảnh sát không còn đến nhà tôi quấy rối nữa. Khi tình cờ gặp nhau vài lần trên phố, chúng tôi vui vẻ vẫy tay chào nhau.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/17/453488.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/4/207540.html

Đăng ngày 25-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share