Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-03-2023] Tôi đã cùng đồng tu đạp xe đến một ngôi làng hẻo lánh để giới thiệu về Pháp Luân Công và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại pháp môn này. Bởi vì không quen đường nên chúng tôi chỉ còn cách đi theo đại lộ và dừng lại ở một nơi sầm uất gần một cửa hàng. Một số người bên trong cửa hàng đang chơi bài và một vài người phụ nữ trẻ ngồi bên ngoài trò chuyện. Phía bên kia đường 4 cụ già đang chơi bài, xung quanh có vài người đang xem. Chúng tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi để cứu những người hữu duyên này. Sau đó, mỗi người đi một hướng.
Tôi đến gặp những người đang chơi bài và nói xin chào. Khi tôi lấy một số tờ rơi và đĩa DVD ra khỏi túi, một trong số họ xua tay và quát: “Đi đi. Chúng tôi không muốn nhận những thứ đó. Đừng có chen ngang vào đây. Đừng hòng lừa chúng tôi.“ Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác ở các không gian khác đã cản trở họ nghe chân tướng. Tôi mỉm cười và nói: “Thưa ông, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi ở đây để mang đến cho ông điều tốt lành.”
Ông ấy ngắt lời tôi: “Chị nói gì vậy? Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?” Tôi trả lời: “Đúng vậy”, ông ấy liền đặt các quân bài của mình xuống và nói: “Hãy cho tôi càng nhiều tài liệu càng tốt. Tôi đang tìm kiếm Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng ngày hôm nay tôi cũng tìm thấy rồi!”
Mọi người rất ngạc nhiên. Ông ấy nói tiếp: “Vài năm trước, tôi đã đến Hồng Kông và ở với con gái tôi một thời gian. Tôi thấy nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp luyện công ở đó. Người dân và các quan chức chính phủ Hồng Kông cũng ủng hộ Pháp môn này. Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Bất cứ điều gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền đều là xấu xa và giả dối. Nếu ĐCSTQ không cho phép mọi người xem hoặc đọc thứ gì đó, tôi chắc chắn sẽ xem hoặc đọc nó.”
Ông ấy nhận tài liệu và đĩa DVD mà tôi đưa, sau đó những người khác cũng hỏi xin. Tôi đã giảng chân tướng trong khi phát tài liệu cho họ. Tôi cũng đề nghị họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Một lần khác, tôi cùng vài học viên đến một ngôi làng miền núi xa xôi để phát tài liệu chân tướng và nói chuyện với mọi người. Các hộ dân nằm rải rác cách xa nhau. Sau khi đến một vài ngôi nhà ở đó, tôi nhìn thấy một ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi cách đó khoảng 200 mét. Bên ngoài có phơi quần áo, nghĩa là có người sống ở đó. Tôi đắn đo không biết có nên tới đó không vì khi ấy trời đã xế chiều và tôi còn phải về nấu cơm cho gia đình. Tôi chỉ còn hai cuốn tài liệu nhỏ trong túi và có thể phát chúng trên đường về nhà.
Ngay sau đó, Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“… hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi đã được Sư phụ điểm hóa rằng không nên bỏ qua bất kỳ người hữu duyên nào. Địa khu của chúng tôi không có nhiều học viên và không dễ để tới nơi này. Chúng tôi không biết khi nào sẽ trở lại đây nên đều nhất trí rằng không được bỏ lỡ cơ hội này.
Chúng tôi gặp một người phụ nữ khoảng 50 tuổi. Không cười không nói, bà ấy nghi ngờ nhìn chúng tôi sau khi cho chúng tôi vào nhà. Bà ấy quay lưng lại và định đi sang phòng khác. Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đã hiểu lầm chúng tôi. Tôi bất động tâm và mỉm cười nói: “Chúng tôi là các học viên Pháp Luân Công, có mặt ở đây để mang đến cho bà tin tốt lành.” Tôi đưa cho bà ấy một cuốn tài liệu nhỏ.
Bà ấy cười lớn nhìn và ngắt lời tôi. Bà ấy đề nghị tôi nhắc lại điều tôi vừa nói. Bà ấy có vẻ thích thú khi cầm lấy cuốn sách nhỏ và mang vài chiếc ghế ra, mời chúng tôi ngồi và nói: “Một ngày nọ, khi tôi đang đi mua đồ, tôi nhận được một nhân dân tệ, trên đó có ghi thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn thấy ba chữ ‘Chân-Thiện-Nhẫn’, tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi vẫn luôn tìm kiếm Pháp Luân Đại Pháp. Vậy mà vừa rồi tôi đã nghĩ các chị là những kẻ lừa đảo.”
Tôi trấn an bà ấy rằng cũng nên thận trọng vì con người ngày nay không còn tuân theo các giá trị truyền thống nữa. Chúng tôi giảng chân tướng và bà ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Bà ấy mời chúng tôi uống trà, ăn kẹo và hoa quả.
Bà ấy cảm ơn chúng tôi nhiều lần khi chúng tôi rời đi. Chúng tôi bảo bà đừng cảm ơn chúng tôi vì chính Sư phụ Lý đã động viên chúng tôi đến gặp bà, vì vậy bà nên cảm ơn Ngài. Bà ấy nói sẽ làm như vậy.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/30/458171.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/11/208027.html
Đăng ngày 13-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.