Bài viết của Khải Hàng, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2023] Trên đường đi làm ca tối vào tháng 12 năm 1995, tôi tình cờ gặp một người quen, cô ấy nhờ tôi chuyển sách cho một đồng nghiệp. Vì công việc của tôi là bảo trì và sửa chữa thiết bị nên sau khi nhận ca, tôi tiến hành kiểm tra thiết bị trong xưởng, nếu mọi thiết bị đều hoạt động bình thường, tôi sẽ khá rảnh rỗi.

Tôi rất thích đọc sách, nên đã hỏi mượn cuốn sách kia trước khi chuyển cho đồng nghiệp. “Chị cứ cầm lấy mà đọc,” chị đồng nghiệp nói. “Cuốn sách đó là dành cho cha tôi. Một thời gian nữa tôi mới về thăm ông nên chị cứ đọc trước đi.”

Tôi mở túi ra và thấy bên trong có một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự hỏi không hiểu nội dung cuốn sách thế nào. Khi bắt đầu đọc, tôi thấy đây là cuốn sách mình không thể bỏ qua vì trong này có rất nhiều điều không thể đọc được ở những cuốn sách khác.

Tôi biết được rằng con người chúng ta đều rớt từ tầng cao xuống đây, do không đáp ứng được tiêu chuẩn của tầng thứ cao, nên đã rớt xuống từng tầng từng tầng và cuối cùng rớt xuống tầng của người thường. Tôi biết được rằng nguyên lý của vũ trụ này là “Chân-Thiện-Nhẫn” và rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe, cũng như biết được con đường giúp một người tu luyện lên tầng thứ cao, thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Tôi học được rằng trở về với bản chất tiên thiên của sinh mệnh là mục đích thực sự của việc làm người.

Tôi cảm thấy rất chấn động, tôi đọc với tốc độ chậm vì không muốn bỏ lỡ một từ nào. Tuần đó, tôi đã đọc được hai lượt cuốn sách này, nhưng dường như tôi không thể nhớ hết được nội dung—vì nội hàm của cuốn sách thật bác đại tinh thâm. Tôi thực sự muốn có một cuốn Chuyển Pháp Luân cho riêng mình để có thể đọc bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi đã tìm gặp người quen và nhờ cô ấy mua giúp một cuốn. Cô ấy đã đồng ý. Mãi sau này tôi mới biết rằng mẹ cô ấy là một phụ đạo viên và đã tham dự một trong các khóa giảng chín ngày của Sư phụ.

Nhà máy của chúng tôi là một doanh nghiệp nhà nước với hơn 1.000 nhân viên. Vào tháng 3 năm 1996, công đoàn nhà máy đã tổ chức khóa học Pháp Luân Đại Pháp cho những người yêu thích khí công. Tôi đã đăng ký và tham gia. Sau khóa học chín ngày, quan niệm của chúng tôi đã có sự chuyển biến lớn lao. Chúng tôi cùng nhau luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối, thảo luận về những gì đã đọc và chia sẻ kinh nghiệm sau khi học xong. Chúng tôi đối chiếu những gì đã ngộ được để xem còn điều gì làm chưa tốt và cần cải thiện ở đâu. Nhiều người trong chúng tôi đã nhận ra những hành vi không chiểu theo Pháp và đã từng bước đề cao. Tất cả chúng tôi đều từ bỏ một số thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu, nhai trầu, chơi cờ bạc. Sức khỏe của chúng tôi cũng nhanh chóng được cải thiện.

Vào thời điểm đó, ngày càng có nhiều người hơn trong nhà máy của chúng tôi tham gia các khóa học của Pháp Luân Đại Pháp, giúp họ có được cuộc sống tinh thần tốt đẹp. Mọi người nhận thấy tâm tính và tiêu chuẩn đạo đức của những người học Pháp Luân Đại Pháp đề cao một cách nhanh chóng. Pháp Luân Đại Pháp giống như một dòng suối trong vắt, gột rửa những dơ bẩn trong tâm hồn mọi người. Một số người đã đem trả lại những vật dụng mà họ mang từ nhà máy về nhà. Trước đây, họ làm việc lười nhác, nhưng sau đó không còn đi muộn về sớm nữa. Khi ấy, Pháp Luân Đại Pháp là chủ đề được chia sẻ nhiều nhất trong nhà máy. Vợ chồng chung sống với nhau hòa thuận. Những người bị bệnh đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng được cải thiện.

Thời gian đó, các hộ gia đình trong tòa nhà chung cư của chúng tôi đều được lắp đặt công tơ điện và nhiều người đã chỉnh công tơ điện để cắt giảm tiền điện. Nghĩa là vào cuối tháng, có một số nhà hầu như không nhảy số điện trên công tơ, còn một số nhà thì số công tơ điện rất ít, đủ các loại vấn đề nảy sinh. Một số người cởi mở cho rằng: “Trộm điện không xấu, mạnh ai nấy làm. Nếu không, tôi sẽ mất tiền.” Bí mật này đã bị phát hiện. Ban quản lý nhà máy biết chuyện, nhưng họ không làm gì cả. Đôi khi họ giả vờ kiểm tra, nhưng cuối cùng không có gì thay đổi.

Còn tôi, tôi cũng theo trào lưu này, chỉnh công tơ điện và chỉ phải trả vài tệ mỗi tháng. Nhưng do luôn cố gắng tiết kiệm điện nên tôi cảm thấy mình vẫn tốt hơn những người khác. Tuy nhiên, sau khi học các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi mất ngủ trong nhiều đêm – tôi cảm thấy có lỗi. Tôi cảm thấy rằng mình đã làm sai và không đạt tiêu chuẩn của một học viên. Sau khi thảo luận cùng nhau, các học viên chúng tôi quyết định cần phải sống tốt hơn. Vì vậy, một số người trong chúng tôi đã đến phòng hành chính và yêu cầu thanh toán tiền điện và sửa đồng hồ điện. Về phần tôi, tôi rất xấu hổ không trả được nợ, nhưng tôi đã chỉnh lại công tơ về trạng thái bình thường, không ăn cắp điện nữa.

Việc ăn cắp điện giống như một chiếc mồi để thử tâm tôi. Là một thợ điện, tôi muốn có một công tơ vạn năng của riêng mình. Vào thời điểm đó, không ai muốn bỏ tiền ra mua một chiếc và tìm mọi cách để có được nó. Tôi sắp về hưu nên cũng muốn kiếm một cái để dùng cho tiện.

Vào một ngày cuối tuần, tôi định mang chiếc công tơ nhà máy phát cho nhóm đem về nhà dùng. Đáng lẽ thứ 2 tuần sau tôi sẽ mang nó về, nhưng tới hôm đó, nhiều tủ đồ dùng cá nhân đã bị cạy tung. Trên thực tế, những chiếc tủ này thường xuyên bị cạy và đồ bên trong thường bị đánh cắp. Chúng tôi đã báo cáo với cấp trên, nhưng họ không thể giải quyết và chúng tôi cũng đều quen với điều này. Tôi bị mất một số dụng cụ thông thường và một cái thanh bằng đồng. Sau đó, tôi nói rằng chiếc công tơ vạn năng của tôi cũng không cánh mà bay. Mọi người đều tin nên tôi đã lấy nó làm của riêng.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng điều này là sai và không đạt tiêu chuẩn của một học viên. Chúng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính. Tôi sẽ mất biết bao nhiêu đức và chất chồng thêm bao nhiêu nghiệp đây? Vì vậy, tôi quyết định trả lại chiếc công tơ, nhưng tôi vẫn thấy có chút xấu hổ, e rằng sẽ bị cả nhóm cười chê nên tôi đã trì hoãn việc trả lại sau vài ngày.

Trong thời gian trì hoãn, khi tôi đang học Bài giảng thứ tư trong cuốn Chuyển Pháp Luân thì chợt nhận ra tại sao mình lại giữ chiếc công tơ đó. Tôi đưa nó cho người giám sát và kể lại mọi chuyện. Do nhiều người trong nhà máy đang học Pháp Luân Đại Pháp, nên càng ngày càng có nhiều người làm việc tốt hơn. Người giám sát nói: “Thật tuyệt vời khi bạn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy đưa lại chiếc công tơ vạn năng cho tôi và nói: “Anh hãy giữ lấy nó. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh giữ nó.“ Tôi đã làm việc chăm chỉ và không chút kêu ca. Tôi luôn sẵn sàng làm việc quá giờ bất kể ngày đêm. Tôi chưa bao giờ phàn nàn nếu không được trả tiền làm ngoài giờ. Ai gặp vướng mắc không thể giải quyết được trong công việc đều muốn gọi điện cho tôi, vậy nên đến tuổi nghỉ hưu, mới được nghỉ ba ngày thì giám đốc phân xưởng đã yêu cầu tôi quay lại làm việc. Tôi đã làm việc thêm ba năm nữa. Sau đó, vì nhiều lý do trong đó có việc quản lý nhà máy không hiệu quả, cần phải cắt giảm số lượng nhân viên nên tôi đã nghỉ việc cùng họ.

Tôi chỉ đưa ra hai ví dụ nhỏ về tiêu chuẩn đạo đức của tôi đã cải thiện như thế nào khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó, có hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp trên khắp cả nước, và họ đều tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Thực sự ở khắp nơi trên cả nước đều xuất hiện những người tốt, như một dòng suối trong lành, đối với quốc gia, xã hội, gia đình đều là trăm điều lợi và không có điều hại nào.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/4/455073.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/11/208024.html

Đăng ngày 11-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share