Bài viết của một phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-04-2023] Bà Mạnh Khánh Khiết, một giáo viên tiểu học về hưu ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, đã thụ án 3 năm trong trại cưỡng bức lao động và 6 năm tù vì không từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công. Bà đã bị đình chỉ lương hưu kể từ khi được ra tù vào năm 2018.

Dưới đây là lá thư của bà Mạnh gửi đến các cơ quan chính phủ, hối thúc các viên chức khôi phục lương hưu cho bà.

***

Tên tôi là Mạnh Khánh Khiến, năm nay 70 tuổi. Tôi bắt đầu công tác giảng dạy của mình vào tháng 10 năm 1977. Tôi dạy tại Trường Tiểu học Liên kết Đại học Nông nghiệp Thẩm Dương từ năm 1998 cho đến khi tôi về hưu vào ngày 1 tháng 4 năm 2008.

Khi còn trẻ, tôi toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp giảng dạy của mình. Vì tôi là một giáo viên xuất sắc, các lãnh đạo nhà trường luôn sắp xếp cho tôi dạy học sinh lớp 5 (lứa học sinh chuẩn bị tốt nghiệp và phải thi vào trường trung học cơ sở) hoặc các em học sinh ngỗ nghịch khó dạy. Vì tôi làm việc rất chăm chỉ, tôi gặp nhiều vấn đề sức khỏe từ đầu đến chân, bao gồm bệnh dạ dày, bệnh tim, cao huyết áp, và thấp khớp ở chân trái. Đôi khi tôi sẽ đột nhiên bị chóng mặt khi đang viết trên bảng nhưng vẫn phải dạy đến hết giờ học. Đó là một khoảng thời gian vô cùng thống khổ đối với tôi.

Vào cuối năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần và cảm thấy toàn thân vô bệnh như thể được thoát thai hoán cốt. Trước kia, tôi làm việc chăm chỉ để thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng giờ đây, tôi thật sự quan tâm đến học sinh của mình và hy vọng tất cả các em có thể có được một tương lai tươi sáng. Nhiều phụ huynh đã cảm ơn tôi vì giúp đỡ con họ đạt điểm cao trong các kỳ thi. Tôi từng một lần đưa bảy học sinh đến một cuộc thi toán cấp quận và sáu em trong số đó đã đạt top 6 học sinh xuất sắc nhất trong số các thí sinh.

Một năm nọ có một lớp khối 5 mà không giáo viên nào muốn nhận vì có nhiều học sinh có thành tích học tập không tốt và việc thi vượt cấp là rất khó. Lãnh đạo nhà trường phân công cho tôi làm giáo viên chủ nhiệm lớp đó. Tôi đã dạy cho các em áp dụng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công và dùng hành động của chính mình để là tác động tới các em. Hầu hết các em đều làm bài tốt trong các kỳ thi vào trường trung học.

Một học sinh lớp 4 có dáng người cao và khỏe luôn thích đánh nhau với các học sinh khác. Tôi thường trò chuyện và lắng nghe em ấy, xem em ấy như con của mình. Tôi khuyên em ấy hãy lui một bước và không hành động bốc đồng. Hành vi của em ấy đã dần thay đổi, em ấy không chỉ ngừng đánh nhau mà còn tình nguyện giúp dọn dẹp phòng học. Hiện tại em ấy đã chuyển ra nước ngoài và tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp. Mỗi lần cha của em gặp tôi, ông ấy luôn cảm ơn tôi vì đã giúp con trai ông thay đổi.

Vì tôi có mối quan hệ gần gũi với các học sinh, các em đều có thiện cảm và tôn trọng tôi. Nếu tôi phải nghỉ vài ngày, học sinh sẽ nói với tôi rằng các em rất nhớ tôi.

Có vô số học viên (trong đó có tôi) đã bị bắt hoặc giam giữ kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Vì tôi đã viết một lá thư gửi các lãnh đạo trường học về cuộc bức hại vào năm 2002, tôi đã bị bắt và giam hơn 2 tháng ở trong một trung tâm tẩy não. Vào mùa xuân năm 2003, tôi lại bị bắt giữ một lần nữa vì cho một học viên Pháp Luân Công khác thuê căn hộ của mình. Lần này, tôi đã bị giam giữ hơn 1 tháng.

Năm 2005, tôi bị kết án 3 năm trong trại cưỡng bức lao động vì phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công.

Cũng vì lan tỏa thông tin về cuộc bức hại, ngày 15 tháng 4 năm 2012, tôi đã bị kết án 6 năm tù ở Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh. Việc này xảy ra chỉ 10 ngày sau khi con gái tôi sinh con, là lúc mà cháu cần sự giúp đỡ của tôi nhất.

Vì giữ vững đức tin, tôi đã bị giam giữ hơn 3.300 ngày. Nỗi thống khổ về tinh thần và thể chất là không thể diễn tả bằng lời. Tôi chỉ có thể nói là tôi may mắn vì mình đã sống sót.

Năm 2018, trong khoảng thời gian tôi được ra tù thì tiền lương hưu của tôi đã bị đình chỉ. Hiện tại tôi vẫn hoàn toàn không có thu nhập vì lương hưu vẫn chưa được phục hồi.

Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình. Nếu tôi bị bức hại và trở nên vô gia cư vì sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, vậy thì đất nước này có còn công lý nữa chăng?

Bản quyền các tác phẩm đăng trên Minh Huệ Net thuộc sở hữu của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu tác phẩm (“Theo bài viết của Minh Huệ Net, …”), sau đó ghi chú đường dẫn đến bản gốc của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại với mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/10/458662.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/9/208435.html

Đăng ngày 15-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share