Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Colombia

[MINH HUỆ 13-10-2022] Tôi năm nay 60 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2005 khi còn là một huấn luyện viên yoga. Nhiều năm trước đó tôi đã tìm hiểu về các tôn giáo và tín ngưỡng khác nhau. Trong hành trình tìm kiếm mục đích tồn tại của sinh mệnh, tôi đã học và nghiên cứu chuyên sâu về sức khỏe tâm lý. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tìm được điều mình mong muốn. Khi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từ chối bởi vì lúc đó tôi cảm giác dường như mình đã từ bỏ ý nguyện đó. Tuy nhiên, một người bạn đã thúc giục tôi hãy đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã nhận cuốn sách và đọc phần Luận Ngữ. Ngay khi vừa đọc trang đầu tiên, tôi mỉm cười và nói: “Mình đã tìm được rồi, không phải tìm kiếm ở đâu nữa.” Tôi đọc một lượt cuốn sách và quyết định bước vào tu luyện không chút do dự. Tôi cũng không bao giờ có ý định từ bỏ.

Trong 4 năm đầu tiên, bởi vì tôi đang thất nghiệp và vừa mới ly hôn nên tôi dành 10 đến 14 tiếng mỗi ngày để chuyên tâm đọc sách và các bài giảng của Sư phụ. Đọc xong cuốn này lại tiếp tục đọc cuốn khác. Tôi cũng luyện công mỗi ngày. Một tháng sau, các học viên khác và tôi cùng mở một nhóm học Pháp nhỏ.

Thần tích liên tục triển hiện

Ngay từ thuở niên thiếu, tôi đã bị mắc chứng trầm cảm mãn tính và bệnh đau nửa đầu, có khi bị tới nửa tháng không khỏi. Từ khi tôi còn nhỏ, môi trường trong gia đình rất căng thẳng nên tôi đã hình thành tính cách tự ti. Sức khỏe yếu, lại thêm bị bệnh thiếu máu kinh niên nên tôi lại càng yếu hơn. Dần dần tôi bị mắc chứng lười ăn dẫn đến bị thiếu cân, suy dinh dưỡng.

Khoảng 3 ngày sau khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy giọng nói của ai đó. Một giọng đàn ông nói như đang giải thích với một người khác: “Cách duy nhất để cô ấy tu luyện là chúng ta phải xóa hết những thứ trong quá khứ của cô ấy.” Tôi cảm giác như có gì đó xảy ra trong đầu não của mình. Tôi không thể cử động và sau đó ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhận ra chứng trầm cảm đã biến mất và tôi không còn cảm giác chán chường nữa. Chứng đau nửa đầu cũng thuyên giảm và dần dần biến mất.

Rất nhanh sau đó một phép màu nữa lại xảy đến. Khoảng vài tháng sau, do một lần tôi bị ngã nên bị sa tử cung, đè lên bàng quang khiến tôi cứ 15 phút phải đi tiểu tiện một lần. Vì tôi bị đau rất nghiêm trọng nên đi bộ xa cũng rất khó khăn. Tôi biết cần phải phẫu thuật hoặc cắt bỏ tử cung nhưng tôi chưa sẵn sàng. Việc này đã cản trở tôi tập trung toàn tâm toàn ý học Pháp bởi vì phải dừng lại đi vệ sinh giữa chừng.

Một hôm khi đọc đến đoạn viết về chính Pháp vũ trụ và việc Sư phụ đã tách hệ ngân hà ra khỏi các tinh hệ khác để tránh ô nhiễm đến vũ trụ sau khi chính Pháp xong, khi đứng dậy để đi vệ sinh, tôi nói lớn: “Nếu Sư phụ có thể di chuyển hệ ngân hà tới chỗ khác thì Ngài nhất định có thể di chuyển phần tử cung này quay trở lại vị trí của nó.” Chính bản thân tôi cũng bị sốc vì sáng hôm sau khi thức dậy tôi phát hiện rằng tử cung đã quay trở về vị trí cũ.

Sau đó, tôi đã có thể đọc Pháp hàng giờ liên tục mà không phải đi vệ sinh giữa chừng. Tôi đã khóc trong sự biết ơn vô cùng trước sự từ bi của Sư phụ. Tôi cũng đã trải nghiệm được rất nhiều thần tích khác.

Trách nhiệm của tôi khi làm một điều phối viên của Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp

Vào năm 2016 tôi được bổ nhiệm làm người phụ trách Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp Colombia vì người điều phối trước đó đã lớn tuổi và muốn bước xuống để nhường vị trí này cho người khác. Trước tiên, tôi không nhận lời vì cảm thấy các đồng tu khác trong nhóm có năng lực tốt hơn mình. Tôi chưa bao giờ dự định sẽ đảm nhận trách nhiệm này.

Nhưng tôi nhận ra lý do thực sự là tôi cho rằng mình hoàn toàn không có khả năng đảm nhận vai trò đó. Trước đây tôi chưa từng đảm nhận vị trí lãnh đạo ở bất kỳ nơi nào khác, vì vậy tôi không đủ tự tin để quyết định, không muốn gánh trách nhiệm đó, tôi cũng có tâm lo sợ thất bại.

Tôi đã giải thích và xin người điều phối viên trong vùng tìm người khác nhưng cô ấy nói: “Sư phụ muốn chị phụ trách việc này.” Tôi đã không nói được gì, tôi thầm nói trong tâm với Sư phụ: “Nếu Sư phụ đã muốn, vậy con xin nhận.”

Mấy năm qua, trong khi làm công việc này, tôi vẫn luôn coi đó là nhiệm vụ mà Sư phụ giao phó, cam tâm tình nguyện làm. Lẽ ra nhận được một vinh dự lớn như vậy thì tôi phải vui vẻ và biết ơn nhưng tôi lại không làm được như vậy. Sau đó tôi nhận ra mình vẫn chưa nhận thức được một cách sâu sắc sứ mệnh của bản thân.

Thuận theo việc liên tục học Pháp, tôi đã ngộ được tầm quan trọng của việc trợ Sư chính Pháp. Tôi ngộ được rằng những việc tôi muốn làm trong người thường chẳng có gì quan trọng cả. Tôi đến đây không phải để sống như người thường. Sứ mệnh lớn lao và quan trọng hơn là dẫn dắt một nhóm các học viên, đó mới thực sự là sứ mệnh chân chính.

Thời khắc tôi ngộ được điều này là khi tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ. Tôi quyết định đảm nhận trách nhiệm này, cam kết toàn tâm hoàn thành nhiệm vụ mà không còn bất cứ phàn nàn hay hối tiếc trong tâm. Lúc đó, mọi sự khó chịu trong tâm bỗng biến mất. Tôi biết rằng mình và các đồng tu ở đất nước này cũng là một phần trong tất cả các đệ tử mà Sư phụ dẫn dắt, dung nhập trong sự nghiệp vĩ đại chính Pháp vũ trụ của Sư phụ.

Khôi phục trí nhớ

Sau khi đắc Pháp tu luyện mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi thậm chí còn không bị mắc cảm lạnh thông thường. Bạn bè và gia đình tôi đều rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, tôi bắt đầu trải nghiệm một sự thay đổi khác. Tôi luôn là một người đọc tốt và chuyên tâm tu luyện bản thân. Tôi cũng có thể ngộ tốt khi đọc sách. Khi bước sang tuổi 50, một vài việc xảy đến khiến trong một thời gian tôi đã không biết phải làm thế nào.

Đầu tiên là trí nhớ của tôi bắt đầu có vấn đề. Tôi thường quên những việc nhỏ. Có lúc tôi quên những lời đã hứa, tâm trí trở nên trống rỗng và không thể tập trung khi học Pháp hay nhớ được những gì đã đọc. Khả năng học và ghi nhớ thông tin bị giảm sút.

Việc này càng ngày càng nghiêm trọng khiến tôi bắt đầu thấy lo lắng. Trong gia đình tôi có vài người mắc bệnh Alzheimer và có vài người anh em họ cũng nói rằng trí nhớ họ có vấn đề và đang phải điều trị. Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi tôi có vài lần mất trí nhớ tạm thời và đôi khi suy nghĩ của tôi bị đứt đoạn. Tôi không thể kiểm soát và không biết phải làm thế nào để giải quyết chuyện này. Tôi cảm giác mình phải tự mình xử lý việc này, không chia sẻ với các đồng tu khác vì không muốn họ phải lo lắng cho tôi.

Khi tôi hướng nội, tôi ngộ được rằng mình đã có tâm chấp trước. Tôi từng cho rằng việc trau dồi tri thức trong người thường rất quan trọng. Đối với tôi mà nói việc ai đó không chú ý học tập để trở nên thông minh hơn khi có rất nhiều điều kiện để học là việc không thể chấp nhận được. Tôi quyết định vứt bỏ nhân tâm này và nhờ đó tôi cảm thấy từ bi với mọi người hơn.

Tuy nhiên, trí nhớ của tôi dường như vẫn chưa được cải thiện hơn. Tôi cầu xin Sư phụ điểm ngộ để có thể vượt qua quan nạn lần này.

Một ngày nọ một câu Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Tu luyện Đại Pháp kỳ thực cái gì cũng có thể tu xuất lai, học viên cần gì đều sẽ có, vì đây là Pháp căn bản của vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Tôi nói với Sư phụ rằng mình cần khôi phục lại năng lực tinh thần của mình để hoàn thành công việc điều phối viên của Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp. Nếu bị mất trí nhớ tôi không thể thực hiện sứ mệnh của bản thân chứ chưa kể đến việc dẫn dắt một nhóm người tu luyện.

Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Miễn là chư vị tu luyện, khi mà chư vị dốc lòng quyết tâm tu luyện, [thì] những gì của chư vị bị tản mất sẽ [được] bồi bổ đầy đủ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giảng như vậy, tôi hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp, điều này khiến tôi vững tâm trở lại.

Hằng ngày tôi bắt đầu phát chính niệm vào buổi sáng và tối. Tôi phát chính niệm hướng đến tâm trí mình, thanh lý, khôi phục và hoàn thiện tất cả những gì tôi cần để làm các việc Đại Pháp. Tôi hoàn toàn phủ nhận tất cả an bài của cựu thế lực. Trong một khoảng thời gian, mỗi ngày tôi cứ cách một tiếng tôi lại nhẩm khẩu quyết phát chính niệm một lần trong 5 phút.

Thần tích đã xuất hiện, quan nạn lần này đã biến mất. Dần dần tôi đã khôi phục lại trí nhớ và sự tập trung, và chỉ sau vài tháng tôi đã hoàn toàn hồi phục lại tất cả những gì đã quên.

Điều tuyệt vời nhất là tôi cũng đã phát triển các kỹ năng khác mà tôi luôn nghĩ là lợi thế của giới trẻ ví dụ như thông thạo Internet, sử dụng một số chương trình phức tạp để chỉnh sửa video và âm thanh, quản lý một số nền tảng tiếp thị kỹ thuật số và mạng xã hội cho dự án giảng chân tướng. Sư phụ đã ban cho tôi nhiều hơn cả những gì tôi mong muốn. Tôi cũng có thể hướng dẫn lại cho các đồng tu trong vùng.

Tôi sẽ luôn tinh tấn tu luyện bản thân vì tôi ý thức được rằng ngộ tính của mình không cao lắm. Nhưng tôi cũng biết rằng Sư phụ sẽ luôn cung cấp cho tôi bất cứ những gì tôi cần. Tôi sẽ tiếp tục đặt sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp ở vị trí số 1 vì không có việc gì quan trọng hơn điều đó cả.

Đệ tử vô cùng biết ơn Sư phụ.

Xin các đồng tu vui lòng chỉ ra những gì trên đây không phù hợp với Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/13/450740.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/16/204330.html

Đăng ngày 25-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share