Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-02-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 25 năm, và hiện tôi đã 77 tuổi. Tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu một số trải nghiệm tu luyện của mình.

Đọc các bài giảng giúp tôi tăng cường chính niệm

Tôi từng là người mù chữ. Nhưng bây giờ tôi có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân và tất cả các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp). Tôi cũng có thể đọc bài chia sẻ tu luyện của các học viên. Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi đã nhờ chồng đọc Pháp cho tôi nghe và dạy tôi chữ Hán. Tôi cũng nhờ con trai và con gái đọc Pháp cho tôi nghe. Tất cả họ đều được hưởng lợi ích. Chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các con tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chúng ủng hộ tôi mặc dù không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng đã được phúc báo. Con gái tôi hiện đang theo học một trường đại học trọng điểm. Con trai tôi đã lấy bằng tiến sĩ và có một công việc tốt ở một thành phố lớn.

Khi chúng tôi chuyển đến một thành phố mới, tôi đã tham gia một nhóm học Pháp địa phương. Tôi rất quý trọng môi trường tu luyện này. Chúng tôi đọc các bài giảng và thảo luận về kinh nghiệm tu luyện của mình. Việc đó đã giúp tôi rất nhiều. Sau đó, tôi tham gia một nhóm học Pháp khác để có thể đọc sách với các học viên khác hai lần một tuần. Sau đó, chồng tôi bị đột quỵ (tắc nghẽn mạch máu não). Tôi chăm sóc ông trước khi đến nhóm học Pháp trong hai giờ. Khi quay về, tôi mua sắm trên đường đi. Tình huống của chồng tôi không ngăn được tôi tham gia học Pháp.

Khi sức khỏe của chồng tôi xấu đi, chúng tôi chuyển về thành phố cũ. Con trai tôi đã thuê một người giúp việc để chăm sóc cho chồng tôi, vì vậy tôi có nhiều thời gian để đọc Pháp. Tôi đọc các bài chia sẻ của học viên. Họ nói rằng ghi nhớ Pháp sẽ giúp một người đồng hóa với Pháp, vì vậy tôi bắt đầu ghi nhớ các bài giảng.

Hướng nội giúp tôi vượt qua khổ nạn

Tôi đã không sống cùng con trai mình khi lần đầu lên Bắc Kinh. Một ngày nọ, tôi mua bốn cây bắp cải và đi xe ba bánh mang chúng đến căn hộ của con trai. Thang máy không hoạt động. Vì vậy, tôi mang theo bắp cải leo cầu thang lên tầng 14. Thấy tôi đổ mồ hôi và mệt mỏi, con trai tôi mắng: “Ai bảo mẹ mang bắp cải đến đây? Thang máy không hoạt động thì sao mẹ không bỏ mấy cây bắp cải này đi?” Tôi bắt đầu thấy khó chịu đến mức muốn bỏ đi. Thay vì cảm ơn tôi, cháu lại chỉ trích tôi. Tôi đã phản ứng như một người thường. Tôi cảm thấy oan ức đến mức dạ dày bắt đầu quặn lên.

Tôi cố kìm nước mắt khi đi xuống cầu thang để mọi người không nhìn thấy. Tôi nhớ đến bài thơ của Sư phụ:

“Bất ký thường nhân khổ lạc
Nãi tu luyện giả
Bất chấp vu thế gian đắc thất
La Hán dã”
(Khiêu Xuất Tam Giới, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Nhảy ra khỏi tam giới
Không nhớ (để bụng) chuyện sướng khổ của người thường
Chẳng phải là người tu luyện là gì
Không chấp vào việc được mất ngoài thế gian
Cũng là La Hán

Tôi cảm ơn Sư phụ và nói rằng mình đã sai. Bụng tôi ngừng đau. Trên đường đi về, tôi gặp 5 người. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và khuyên họ ghi nhớ chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói rằng nhẩm niệm chín chữ này sẽ được bình an. Tất cả họ đều tiếp nhận.

Vào dịp Tết Nguyên đán năm 2022, người giúp việc của chúng tôi nói rằng cô ấy không có thời gian để xoa bóp cho chồng tôi vì tôi đã đi vắng ba ngày. Tôi lại cảm thấy oan ức lần nữa. Tôi không ở nhà vì cháu gái tôi kết hôn và tôi phải đến tham dự đám cưới. Vì tôi đi vắng nên cô ấy không cần phải nấu ăn cho tôi. Sao cô ấy có thể nói rằng tôi đã gây rắc rối?

Bụng tôi bắt đầu đau trở lại. Tôi lên xe đạp và nước mắt lăn dài trên mặt. Tôi tự hỏi tại sao mình lại khó chịu. Chẳng phải Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội khi xảy ra mâu thuẫn sao? Khi tôi ngộ ra, cơn đau dạ dày của tôi liền biến mất. Khi trở về nhà, tôi bình tĩnh nói chuyện với người giúp việc như không có chuyện gì xảy ra.

Vượt qua các khảo nghiệm nghiệp bệnh

Một ngày nọ, một bác sĩ đến nhà chúng tôi để châm cứu cho chồng tôi. Anh ấy để ý thấy những vết sưng đỏ trên chân tôi và nói rằng đó là triệu chứng của một cơn đột quỵ. Gia đình tôi có tiền sử mỡ máu cao và tai biến mạch máu não. Tôi cảm thấy sợ. Chân tôi bắt đầu tê cóng và cơ thể tôi đột nhiên cảm thấy lạnh. Tôi nhận ra niệm của mình không chính. Các học viên không có bệnh. Tôi đã phát chính niệm để phủ nhận nó. Tôi học Pháp nhiều hơn. Hai giờ sau tôi cảm thấy bình thường trở lại.

Cách đây vài năm, con gái yêu cầu tôi đi khám sức khỏe và kết quả cho thấy tôi bị đột quỵ. Huyết áp tâm trương của tôi là 160 và huyết áp tâm thu của tôi là 200. Con tôi xin bác sĩ kê đơn thuốc và mua thuốc cho tôi. Tôi đã không uống chúng. Tôi biết đó chỉ là giả tướng và tôi không thừa nhận giả tướng. Tôi vẫn khỏe mạnh và làm ba việc mỗi ngày.

Một hạt sừng (mụn cóc) mọc trên chân tôi và tồn tại suốt 5 năm. Cơn đau dữ dội đến mức tôi khó có thể chịu đựng được. Tôi đắp một ít thuốc lên và nó biến mất. Sau đó, tôi biết mình đã trượt khảo nghiệm này. Về sau, một bệnh khác lại đến. Có thứ gì đó giống như vẩy nến bắt đầu phát triển ở lòng bàn chân của tôi. Nó rất ngứa và tôi cứ phải gãi. Đến mức nó bắt đầu chảy máu và mủ. Lần này tôi không coi nó là bệnh. Tôi biết rằng vì tôi trượt khảo nghiệm lần trước, nên khảo nghiệm lần này lớn hơn.

Tôi hướng nội để xem mình có chấp trước nào không. Tôi tìm ra được nhiều chấp trước. Tôi bị chấp trước vào chồng mình và tôi lo lắng cho ông ấy. Tôi có tâm đố kỵ và hư danh. Tôi phải loại bỏ các chấp trước này. Vì vậy, tôi học Pháp nhiều hơn, luyện công nhiều hơn và dành nhiều thời gian hơn để giảng chân tướng cho mọi người. Tôi đã sớm bình phục.

Cứu người và hoàn thành thệ ước của mình

Sư phụ yêu cầu chúng ta làm ba việc, vì vậy tôi đã đặt tâm làm vì tôi biết đó là sứ mệnh và thệ ước tiền sử mà tôi đã lập với Sư phụ. Ban đầu, tôi không có bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào. Chồng tôi đã viết thông điệp giảng chân tướng lên thiệp và các áp phích dán. Tôi ra ngoài để treo chúng. Sau đó tôi gặp một học viên địa phương đang vận hành một điểm sản xuất tài liệu. Tôi đã nhận tài liệu và giúp phân phát cho một số học viên khác. Tôi cũng phân phát tài liệu cùng các học viên khác.

Một đêm, ba người chúng tôi đã phân phát hơn 2000 bản tài liệu. Chúng tôi cũng dán một số áp phích. Tôi đã không dừng lại cho đến sáng hôm sau. Đường làng gập ghềnh sỏi đá khiến chân tôi phồng rộp và bầm tím. Khi tôi dán một tấm áp phích có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nó đã phát sáng. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình.

Khi tôi gần làm xong, một thanh niên chặn tôi lại và hỏi tôi đang làm gì. Tôi tự nhủ rằng mình đang làm điều chân chính nhất và không ai có thể can nhiễu tôi. Tôi không sợ. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đang đi thăm họ hàng. Anh ấy hỏi tên của người họ hàng đó là gì. Tôi nói với anh ấy rằng người đó họ Ngô. Anh ta nói rằng không có người nào mang họ Ngô trong làng. Tôi nói rằng anh ấy mới chuyển đến. Anh ta liền bỏ đi. Tôi cảm tạ Sư phụ đã giúp tôi hóa giải khổ nạn này.

Một học viên bị bắt giữ và cô ấy đã nói với cảnh sát tên của tôi. Cảnh sát đã lục soát nhà tôi. Tôi không ở đó nên họ đã bắt giữ chồng tôi. Chồng tôi bị giam giữ trong một trung tâm tẩy não hơn 40 ngày.

Khi tôi trở về, người hàng xóm nói với tôi rằng cảnh sát đã đến nhà tôi. Cô ấy hối thúc tôi nhanh chóng rời đi. Tôi thu dọn vài thứ và lên thành phố. Tôi ở với một học viên khác trong vài ngày rồi lại quyết định chuyển đến nhà của một học viên khác. Ngay khi tôi rời đi, cảnh sát đã đến. Tôi ở với học viên kia trong sáu tháng. Nhà của cô ấy là một điểm sản xuất tài liệu. Tôi đã giúp chăm sóc hai con của cô ấy. Chúng tôi học Pháp và phân phát tài liệu giảng chân tướng cùng nhau. Sau đó, tôi rời đi vì tôi phải chăm sóc cháu trai của mình.

Tôi đã lên Bắc Kinh. Chồng tôi và tôi không quên sứ mệnh của mình. Chồng tôi đã viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” lên trên các tấm thiệp và áp phích dán. Tôi ra ngoài để phân phát chúng. Tôi dán những tấm áp phích trên cầu thang bên trong các tòa nhà dân cư và thậm chí trên cầu thang của tháp Thiên An Môn.

Một ngày nọ, con gái chở tôi và chồng tôi đến Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi đã dán các áp phích trên Tháp Thiên An Môn. Chúng tôi đã phát chính niệm và phân phát các tấm thẻ có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp dọc đường đi. Tôi đã hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nhiều lần bên trong Tháp Thiên An Môn. Lúc đầu, người bảo vệ không nghe thấy tôi. Nhưng khi anh ta nghe ra, anh ta không biết ai hô vì có quá đông người. Tôi đã rời đi một cách an toàn.

Cảm tạ an bài của Sư phụ, tôi đã có thể liên lạc được với các học viên địa phương. Tôi có thể nhận được tài liệu giảng chân tướng cũng như các kinh văn mới công bố của Sư phụ. Một ngày nọ, chúng tôi bắt gặp một biểu ngữ dài hơn 10 mét có những thông điệp phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi trở lại vào đêm hôm đó mang theo một số dụng cụ. Chồng tôi và tôi đã gỡ bỏ biểu ngữ và nhanh chóng mang nó xuống rồi rời đi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một túi rác để bỏ nó vào. Tôi cảm thấy có gì đó dưới chân mình. Tôi nhìn xuống và thấy một túi rác lớn. Tôi cắt tấm biểu ngữ thành nhiều mảnh, cho vào túi và ném vào thùng rác trên đường.

Chồng tôi xuất hiện những triệu chứng nghiêm trọng của bệnh đột quỵ và không thể tự chăm sóc bản thân. Chúng tôi đã chuyển đến một thành phố khác. Chúng tôi gặp một học viên địa phương có điểm luyện công gần nhà mình, và chúng tôi đã tham gia học Pháp nhóm. Một hôm tuyết rơi dày đặc rồi tan chảy. Con đường lầy lội và rất khó đi. Điểm học Pháp hơi xa. Nhưng tôi trân trọng cơ hội được chia sẻ cùng các học viên.

Khi tôi đi trong bùn và tuyết, một chiếc ô-tô màu đen chạy ngang qua và dừng lại gần tôi. Người lái xe hỏi tôi đang đi đâu. Anh ấy đề nghị cho tôi đi nhờ vì rất khó đi. Lúc đầu tôi từ chối vì không muốn làm phiền anh. Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy điều này có thể do Sư phụ đã an bài. Tôi nên giảng chân tướng cho anh. Vì vậy, tôi đã đồng ý lên xe của anh. Tôi cảm ơn anh vì lòng tốt và sau đó giảng chân tướng cho anh. Anh đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã tặng anh một tấm bùa hộ mệnh và khuyên anh ghi nhớ hai câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy cảm ơn tôi vì đã cho anh biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đến nhóm học Pháp đúng giờ. Các học viên khác nghĩ rằng tôi sẽ không đến do tuyết rơi dày. Tôi kể với họ về kinh nghiệm của mình. Họ rất phấn khởi và càng tin chắc rằng miễn là chúng ta ở trong Pháp, Sư phụ sẽ an bài những điều tốt nhất cho mình. Chúng tôi đã cảm ơn Sư phụ vì sự khích lệ của Ngài.

Trên đường về nhà, một chiếc xe ô-tô màu đỏ dừng lại bên cạnh tôi và người lái xe mời tôi đi cùng. Tôi cảm ơn anh ấy, và sau đó giảng chân tướng cho anh. Anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cảm ơn Sư phụ rất nhiều.

Khi tôi lên xe buýt, cánh cửa đóng làm kẹt một chân của tôi. Tôi đã không tức giận. Sau khi tôi xuống xe buýt, một chiếc xe tải dừng lại gần tôi. Người lái xe hỏi tôi đang đi đâu và mời tôi đi cùng. Tôi thấy người lái xe rất tốt bụng và tôi đã giảng chân tướng cho anh. Anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã tặng anh một số tài liệu giảng chân tướng.

Khi một chiếc xe taxi đến, tôi đã lên xe. Tài xế hỏi tôi đang đi đâu. Tôi nói với cô ấy địa chỉ của mình và sau đó giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy Pháp Luân Đại Pháp là gì và tôi đã được hưởng lợi ích như thế nào khi tu luyện. Cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đã giảng chân tướng cho bất cứ ai tôi gặp. Tôi giảng chân tướng cho tất cả những người thợ sửa chữa đến nhà tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho người giúp việc của chúng tôi và cô ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nói với cô ấy về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tính của cô tiến bộ nhiều, và mối quan hệ giữa cô với chồng và mẹ chồng cô cũng được cải thiện.

Tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người gần như mỗi ngày. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn và học Pháp nhiều hơn để hoàn thành thệ nguyện cứu độ chúng sinh, theo Sư phụ trở về ngôi nhà ban đầu của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/14/441193.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/21/207758.html

Đăng ngày 18-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share