Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 30-11-2022] Tôi năm nay 50 tuổi, là một người phụ nữ nông thôn bình dân, đã tu luyện Đại Pháp được 23 năm. Tại đây tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những trải nghiệm mà bản thân trải qua trong tu luyện để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp, đồng thời cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ trên con đường này.

Bước vào tu luyện nhờ một câu nói của chồng

Trước tiên, tôi xin giới thiệu một chút về bản thân. Tôi là người sống hướng nội, không thích nói chuyện nhiều nên mọi người đều nói tôi là người trầm tính. Mặc dù sinh ra ở nông thôn nhưng hoàn cảnh gia đình tương đối khá giả. Tôi được người lớn trong gia đình bao bọc yêu thương nên chưa bao giờ phải làm những công việc đồng áng. Thời thơ ấu và niên thiếu của tôi trôi qua êm đềm và hạnh phúc, khiến bao bạn bè đồng trang lứa phải ghen tỵ.

Từ nhỏ tôi không thích đi học nhưng lại thích đọc sách ngoại văn. Bất luận là cổ thư hay sách hiện đại, tôi đều thích đọc. Tôi cũng thường hay suy nghĩ và mơ mộng. Lý niệm văn hoá truyền thống đã định hình quan điểm của tôi về cuộc sống và hôn nhân. Tôi nghĩ rằng trong một gia đình thì đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm. Tôi sẽ là người trợ giúp chồng và nuôi daỵ con cái lớn khôn. Chồng tôi phải là một người chính trực, tốt bụng, dũng cảm và có trách nhiệm.

Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi không được như mơ ước. Vợ chồng thường xuyên bất đồng ý kiến và mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Chồng tôi không thích tính nhỏ nhen và thất thường của tôi, còn tôi không thích tính lười biếng và vô trách nhiệm của anh ấy. Chúng tôi cãi nhau mỗi khi anh ấy đi uống rượu với “hội bạn chơi bời” hoặc về nhà lúc nửa đêm sau khi đi đánh bạc về.

Ba năm chung sống với chồng mà lòng tôi chất chứa đầy cay đắng và mệt mỏi. Đến một ngày, tôi không thể kiềm chế cơn tức giận thêm nữa nên đã đánh chồng mình. Một lần nọ, chồng tôi về nhà lúc nửa đêm, tôi liền đá anh ấy văng ra khỏi giường. Anh ấy ôm 1 chiếc chăn để mang ra phòng khách ngủ nhưng tôi cũng không cho. Cuối cùng chồng tôi phải nằm ngủ trên mấy bao tải đựng thức ăn gia súc trong chuồng gà.

Một lần khác, sau khi đi uống rượu về, chồng tôi định chui qua cửa sổ để lẻn vào phòng ngủ. Vì thế tôi đã đập hết tất cả cửa sổ trong nhà. Anh ấy cũng thường ngồi tụ tập uống rượu với “hội bạn chơi bời” mà muộn giờ về nhà cho gà vịt ăn trong khi tôi thì không thể làm việc đó vì phải trông con nhỏ. Một lần vì việc này mà tôi dùng mũ cối đánh vào đầu khiến anh ấy bị sưng rất to.

Trong suốt những tháng ngày bế tắc đó, tôi thường tự trách bản thân tại sao lại cưới một người đàn ông như vậy làm chồng. Nhìn thấy hình dạng tiều tuỵ, bơ phờ của mình trong gương, lòng tôi buồn bã tự hỏi con người đầy tự tin, kiêu hãnh ngày xưa đâu rồi. Tôi dự định sẽ ly hôn chồng ngay khi con gái đủ tuổi đi gửi nhà trẻ.

Hôm đó là vào buổi sáng ngày 7 tháng 3 năm 1999, cả nhà chúng tôi ăn sáng cùng nhau, lúc này con gái tôi đã được 2 tuổi rưỡi. Tôi nói: “Em nghe nói chị cả anh đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em cũng muốn tu luyện.” Chồng tôi nhìn tôi một cách khinh thường nói: “Cô làm sao mà tu được!”

Tôi hỏi: “Làm sao mà không thể tu được?” Anh ấy đáp: “Tôi nghe được rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy về Chân-Thiện-Nhẫn. Chị cả là người rất tốt bụng! Còn cô thì không hợp đâu.” Tôi trả lời với cái giọng đầy thách thức: “Ai nói vậy? Để rồi xem, tối nay tôi sẽ tới đó học.”

Để chứng minh bản thân nói là làm, tôi đi cùng chị dâu tới điểm luyện công gần nhà. Tôi đã luyện cả bài công pháp thứ hai Pháp Luân Trang pháp và đả toạ trong 20 phút. Thậm chí tôi còn say mê học Pháp hơn nữa.

Càng học Pháp tôi lại càng thích học hơn. Tôi hiểu rằng cuối cùng mình đã tìm thấy môn chính pháp tu luyện để phản bổn quy chân. Đó chính là điều tôi hằng tìm kiếm kể từ khi còn là một đứa trẻ. Tôi thực sự cảm ơn chồng mình vì cơ duyên này. Nhờ câu nói của anh ấy mà tôi quyết định bước vào con đường tu luyện Đại Pháp.

Lần đầu tiên được xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) ở nhà một đồng tu, tôi có cảm giác Sư phụ thật thân quen biết bao. Trên đường về nhà, tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh và cảm nhận thế giới này thật bao la và trái tim tôi cũng rộng mở như vậy. Một luồng điện ấm áp chảy xuyên qua trái tim tôi: Cuộc đời này thật tươi đẹp biết bao! Giờ đây tôi đã có Sư phụ rồi! Cuối cùng tôi đã bước trên còn đường phản bổn quy chân.

Hiểu được duyên phận giữa tôi và chồng

Hàng ngày tôi đều đến điểm luyện công để học Pháp và luỵện công. Thuận theo việc học Pháp nhiều hơn, tâm tính tôi cũng đề cao lên theo. Mặc dù chồng tôi vẫn thích gì làm nấy, tôi không còn nghĩ tới chuyện ly hôn hay hành xử thô lỗ với chồng. Bất kể khi nào mâu thuẫn xuất hiện kích động đến nhân tâm, tôi đều nhẩm Pháp của Sư phụ,

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn? Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đúng vậy, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp. Trước đây, tôi chỉ chăm chú nhìn vào những khuyết điểm của chồng mà bỏ qua những đóng góp của anh ấy. Tôi luôn cho rằng mình hoàn hảo và không chịu tiếp thu bất cứ lời góp ý nào. Tôi không muốn bản thân phải chịu khổ, cũng chưa bao giờ đứng vào địa vị của anh ấy để nhìn nhận. Trên thực tế chồng tôi là một người ấm áp và tốt bụng. Anh ấy biết kính trên nhường dưới, vui vẻ chào hỏi người khác ngay khi nhìn thấy họ đến từ xa.

Tôi không còn giữ thái độ lạnh nhạt với chồng và mối quan hệ giữa chúng tôi dần dần trở nên hòa thuận. Đôi khi tôi cũng nóng nảy với chồng nhưng sau đó tôi đã chân thành xin lỗi anh: “Em đã không làm được điều mà người tu luyện cần làm, em thực sự xin lỗi.” Những lúc như thế anh ấy không nói gì nhưng mỉm cười với đôi mắt ánh lên niềm vui. Anh ấy cũng ủng hộ tôi học Pháp và chăm sóc con gái khi tôi có việc ra ngoài.

Khổ nạn trùng trùng

Tôi mới chỉ tu luyện được 4 tháng thì Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại nhắm vào Đại Pháp. Tôi đã cùng các đồng tu khác đi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. 4 ngày sau khi tôi an toàn về tới nhà, chồng tôi nói: “Mấy đêm rồi anh không thể ngủ ngon. Anh thực sự rất lo họ sẽ chĩa súng vào em như những gì đã xảy ra trong vụ thảm sát ngày 4 tháng 6 năm 1989.”

Chồng tôi đã phải hứng chịu rất nhiều áp lực mỗi lần tôi bị bức hại, nhưng anh không phàn nàn một lời nào bởi vì anh hiểu Pháp Luân Đại Pháp tốt, đây là chính Pháp, Đại Pháp đã cải biến tôi và mang tới cho chúng tôi một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Cuộc sống chẳng bao giờ thuận buồm xuôi gió. Năm 2002 chồng tôi bị thương trong lúc làm việc và chịu đau đớn vì chỏm xương đùi bị hoại tử. Anh ấy bị mất khả năng lao động. Đối với một gia đình nông thôn phải thắt lưng buộc bụng mà sống thì việc người chồng mất khả năng lao động giống như một cái xà nhà bị sập xuống vậy. Nỗi đau thể xác cộng thêm thống khổ về tinh thần khiến chồng tôi rượu chè bê tha đến mức nhiều khi bất tỉnh nhân sự. Tôi thuyết phục anh bỏ rượu nhưng anh khăng khăng nói rằng uống rượu giúp giảm đau chân và cảm thấy an lòng. Tôi đã thử nhiều lần nhưng đều không thành.

Gánh nặng gia đình đè nặng lên đôi vai tôi. Đó thực sự là một trọng trách nặng nề vì tôi vốn không phải người khoẻ mạnh. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tôi sẽ không thể nào chịu đựng được như vậy. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi thường hay bị cảm lạnh, cảm cúm, lúc nào cũng phải dùng thuốc cảm . Hồi ở cữ sau sinh tôi bị trúng gió nên hậu quả là sau này thường bị đau lưng.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể tôi đã trở nên vô bệnh, thông qua học Pháp mà hiểu được đạo lý làm người. Tôi ngộ được rằng sinh, lão, bệnh, tử đều có nhân duyên của nó. Người ta mắc bệnh là vì để hoàn trả nghiệp lực đã mắc nợ từ những kiếp trước và chịu khổ là để tiêu nghiệp.

Không gục ngã trước áp lực to lớn

Tôi không thể ra ngoài tìm việc làm vì phải chăm lo cho chồng con ở nhà, vì vậy tôi đã vay một khoản tiền để xây 1 cái nhà kho lớn. Mỗi ngày tôi tự nhắc nhở bản thân phải bảo trì tâm thái từ bi và tường hoà, tuân theo nguyên lý của Đại Pháp để thức tỉnh chồng, chăm sóc gia đình chu đáo, nuôi dạy con gái. Một ngày trên đường đi làm về trên đôi chân mệt nhoài, tôi nhìn thấy 5-6 người đang khiêng chồng tôi về nhà. Tôi vội vã chạy về nhà mới biết rằng anh ấy uống quá chén ở đám cưới của người ta đến mức tiểu tiện ra quần nên họ phải đưa về nhà. Khi họ đi hết, tôi kéo anh vào giường rồi thay quần áo cho anh.

Nước mắt tuôn trào, tôi chán ghét anh ấy sao lại biến thành tệ hại như vậy. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, cảm thấy mất mặt, nhất là những người đưa anh ấy về đều là những người có địa vị trong làng, trong đó có cả trưởng thôn. Trong tâm tôi thầm hỏi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, nghiệp duyên của con và chồng con là như thế nào vậy?”

Đêm hôm đó trong lúc đả toạ tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng: Một cậu bé và 1 cô bé mặc cổ trang đang hạ xuống từ trên trời. Cô bé khoảng 7-8 tuổi còn cậu bé khoảng 4-5 tuổi. Mặt cô bé trông có vẻ nghiêm nghị còn cậu bé nắm lấy ống tay áo của chị uất ức nói: “Chị, chị đã không chăm sóc em tốt!” Nước mắt chảy dài trên gương mặt, tôi biết mình chính là cô bé đó còn cậu bé kia chính là chồng tôi hiện tại. Tôi tự nhủ trong tâm: “Em trai à, chị sẽ chăm sóc tốt cho em và đưa em trở về gia viên nơi thiên thượng!”

Sư phụ từ bi bảo hộ trong cơn hoạn nạn

Vào ngày 10 tháng 5 năm 2016, khi tôi đang học Pháp ở nhà một đồng tu, một nhóm cảnh sát mặc thường phục xông vào nhà và bắt cóc chúng tôi đưa đến một trại tạm giam. Ngay khi vừa tới nơi tâm tôi đã trùng xuống. Trước đó tôi đã bị bắt hai lần nhưng đều bị đưa đến phòng giam giữ hành chính và tôi đã về nhà trong vòng 1 tháng. Tôi sợ lần này không còn đơn giản như thế nữa.

Vì học Pháp ít, lúc đó tôi không thể nhớ bất cứ đoạn Pháp nào nên đã khẩn cầu Sư phụ giúp đỡ. Trưởng phòng giam sắp xếp cho một đồng tu ngủ bên cạnh tôi. Khi đồng tu dạy tôi tất cả những đoạn Pháp mà cô ấy có thể nhớ, trưởng buồng giam dường như mới sực tỉnh lại: Sao mình lại sắp xếp cho 2 người này ở cùng nhau nhỉ? Trong lúc bị tạm giam phi pháp, bao nhiêu nhân tâm đã nổi lên, tôi lo ngại con gái đang học ở Sơn Đông sẽ sớm về nhà nghỉ hè dịp này. Tôi tưởng tượng ra dáng vẻ đau lòng của cháu, trong đầu sinh ra bao suy nghĩ hỗn độn: con bé về nhà mà không thấy mẹ thì sẽ đau buồn thế nào? Làm thế nào con bé hoàn thành 2 năm đại học còn lại đây? Ai sẽ trả học phí nếu như tôi không ở nhà? Con gái và chồng tôi sẽ sống như thế nào? Còn sức khoẻ của chồng tôi nữa… Tâm trí tôi chất chứa bao suy nghĩ đủ loại.

Đêm hôm đó tôi có một giấc mơ rất rõ ràng. Ở phía Nam, trong một dãy chung cư có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước. Không gian rất yên tĩnh và đó chính là ngôi nhà con gái tôi sống trong tương lai. Khi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng Sư phụ vẫn luôn chăm sóc cho con gái và đã an bài một tương lai tốt đẹp cho cháu.

Hoá ra khi tôi trở về nhà thì lúc này cháu đã đang làm việc ở miền Nam. Cháu mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh và trên màn hình điện thoại có một bức ảnh giống hệt như cảnh tượng trong mơ tôi đã nhìn thấy!

Trong lúc bị tạm giam phi pháp, tôi từ chối “chuyển hoá” mặc dù bị các tù nhân khác đánh đập dã man vì họ được lính canh xúi giục làm như vậy. Họ lột quần áo ngoài, cởi giày và tất rồi xô tôi ngã xuống sàn bê tông. Mặt tôi bầm tím và sưng tấy, trên đầu có vài cục u to bằng quả trứng gà, nhưng tôi không cảm thấy đau lắm.

Họ kéo tôi tới nhà tắm, ghìm tôi xuống sàn nhà ướt nhẹp rồi đổ hết chậu nước lạnh này đến chậu nước lạnh khác lên đầu tôi. Ở phía Bắc tháng 3 thời tiết vẫn lạnh, còn lớp quần áo mỏng bị ngâm trong nước lạnh. Một tù nhân nói, dừng lại thôi, cô ta sắp ngất rồi.

Họ nhét một miếng giẻ vào miệng tôi rồi kéo lê tôi về buồng giam. Tôi run rẩy khắp người và không thể nói. Một tù nhân vừa mở cửa sổ vừa tát vào mặt tôi: “Vẫn còn cứng đầu à? Nếu cô không viết giấy tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công thì sẽ cho cô chết cóng!”

Tôi ngồi trên nền ngay phía dưới cửa sổ nhưng tôi lại thấy có làn gió ấm thổi xung quanh; thực sự rất ấm áp! Tôi bật khóc xúc động, tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên bảo hộ cho tôi!

Rất nhiều tù nhân nói với tôi: “Chồng cô sẽ không đợi vợ trở về đâu.” Chồng tôi lúc này sức khoẻ không những tốt hơn lúc trước nhiều mà còn làm 1 việc đến cả trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, anh ấy thậm chí còn cùng bố tôi thuê xe taxi đến nhà tù thăm vợ! Trước mặt lính canh trong tù, anh ấy hỏi tôi: “Anh nghe nói em đã bị người ta đánh đập. Anh sẽ kiện họ.” Tôi đã rất xúc động trước sự chính trực của anh ấy.

Khi tôi được trả tự do và trở về nhà, con gái tôi kể về chuyện tìm việc làm của cháu: “Mẹ ơi, mẹ biết không? Mọi chuyện đều rất trôi chảy! Bất cứ nơi nào con đến cũng có người giúp đỡ con.” Tôi nói: “Con có tin đó chính là Sư phụ đang giúp con đó không?” Con gái tôi gật đầu khẳng định.

Ngôi nhà của một học viên Đại Pháp cần phải sạch sẽ gọn gàng. Sau đại dịch năm 2020 tôi muốn sửa sang lại căn nhà một chút vì dẫu sao nó cũng đã rất cũ rồi nhưng lại không có đủ tiền. Con gái tôi được tăng lương hàng tháng 2000 tệ. Cháu nói: “Mẹ cứ sửa nhà đi, con sẽ gửi tiền cho mẹ.”

Rất nhiều người thất nghiệp vì dịch bệnh nhưng con gái tôi, một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học đã được nhận mức lương hàng tháng 8.000 tệ, đây chẳng phải là ân điển của Đại Pháp hay sao?

Nhìn lại con đường hơn 20 năm tu luyện của mình, tôi sẽ không thể nào vượt qua nếu không có Sư phụ từ bi bảo hộ. Uy đức của Sư phụ đã cải biến tôi từ một người hướng nội, nhút nhát, tính khí thất thường và ích kỷ trở thành một học viên Đại Pháp vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ. Đại Pháp còn ban cho tôi một gia đình hạnh phúc nữa. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Kiên tín vào Đại Pháp, sức khoẻ của mẹ chồng tôi đã thay đổi

Mẹ chồng sống cùng chúng tôi và cũng được thụ ích từ Đại Pháp. Mẹ chồng tôi đã 79 tuổi và hồi nhỏ và không được đi học. Chứng kiến con gái cả của mình trở nên khoẻ mạnh hơn sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từ thâm tâm bà có đức tin mạnh mẽ vào Đại Pháp.

Hàng ngày bà chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sức khoẻ bà tốt lên từng ngày. Bà không bao giờ tháo tấm bùa hộ mệnh quanh cổ và xem nó như một bảo vật quý giá.

Trước đây bà rất ốm yếu và không thể ăn uống được gì suốt cả dịp lễ Tết, suốt ngày phải nằm dài trên giường. Nghiêm trọng nhất là bà bị đau dây thần kinh tam thoa hay còn được gọi là “cơn đau khủng khiếp nhất trên thế giới.” Khi cơn đau đến, bà đau đến mức đập đầu vào tường, tự tát vào mặt mình, gần xa trong làng ai cũng biết bà mắc chứng bệnh này. Bà cũng đã uống rất nhiều loại thuốc nhưng không có tiến triển gì.

Thế nhưng kể từ khi bà đeo bùa hộ mệnh Đại Pháp và nhẩm niệm chín chữ vàng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” thì bệnh tật đã biến mất mà không cần dùng đến 1 viên thuốc nào. Bây giờ da dẻ của bà hồng hào, người nhẹ nhàng, làm việc nhà tháo vát không kém gì tôi.

Hằng ngày bà đốt hương khấu đầu trước Pháp tượng của Sư phụ và dâng hoa quả cho Ngài vào ngày 1 và 15 hàng tháng. Bà cũng kể chuyện một cách đầu tự hào với gia đình và bạn bè rằng, “Sư phụ đã giúp tôi chữa khỏi mọi bệnh tật. Sư phụ thật tốt với tôi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!” Bây giờ bà đang nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ!

Trong hơn 20 năm tu luyện đã qua, gia đình tôi đã được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp, bao nhiêu lời nói cũng không đủ để bày tỏ lòng thành kính đối với Sư phụ. Gia đình 5 người chúng con xin khấu đầu cảm tạ Sư phụ! Mong cho thế nhân cảm nhận được uy đức và vẻ đẹp của Đại Pháp, hiểu được chân tướng và đắc cứu! Tôi muốn lan truyền vẻ đẹp và sự huy hoàng của Đại Pháp tới tất cả chúng sinh!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/30/445168.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/26/207058.html

Đăng ngày 24-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share