Bài viết của Lý Tĩnh Tư, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Giang Tây,Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2022] Tôi là một giáo viên trung học cơ sở 58 tuổi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được hưởng lợi cả tâm lẫn thân kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1997.

Các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị giam giữ nhiều lần vì kiên định đức tin của mình và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi bị ép ly dị chồng, và bị sa thải phi pháp ở nơi làm việc vào năm 2015.

Tôi và hai học viên đã bị bắt giữ tại nhà chúng tôi vào giữa tháng 7 năm 2020. Tôi bị đưa tới một trại tạm giam vào tối hôm sau. Khi tôi bước vào phòng giam, tôi thấy có nhiều tù nhân đang nằm ngủ trên giường gỗ và sàn xi măng. Vì đó là mùa hè, không khí trong buồng giam rất khó chịu. Do đại dịch, nhà tù từ chối chấp nhận những người bị tuyên án từ trại tạm giam. Đó là một phòng giam nhỏ chỉ chứa được khoảng 10 người, nhưng có 24 người chen chúc bên trong. Tôi nghĩ “Dù môi trường khắc nghiệt như thế nào, mình phải đối xử tốt với mọi người, và để họ thực sự cảm nhận và thấy được sự chân thành, tốt bụng và khoan dung của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Nhẩm đọc chín chữ chân ngôn: Một chủ nhà hàng được thả trong 10 ngày

Một ngày đầu tháng 8 năm 2020, một phụ nữ trung tuổi với đôi bàn tay bị bỏng được đưa vào buồng giam, và được xếp ngủ cạnh tôi. Tôi hỏi về trường hợp của cô ấy, và được biết rằng cô ấy đã từng là chủ một nhà hàng. Vì chồng cô ấy thường lấy tiền của cô để đánh bạc, họ thường xuyên cãi lộn và chuẩn bị ly dị. Một tối, khi cô ấy đốt hương muỗi, vô tình cô làm cháy mùng. Người chồng tệ bạc của cô đã nhân cơ hội này để buộc tội cô là cố ý phóng hỏa.

Ban đầu, cô rất suy sụp và sợ hãi. Khi cô nghe những tù nhân khác nói rằng tội phóng hỏa sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, cô nói với tôi rằng cô mất hết hy vọng và dũng khí để đi tiếp cuộc đời của mình. Đối với tình huống của cô ấy, tôi thường dùng các pháp lý của Đại Pháp để khuyên giải cô và giúp cô ấy sống qua ngày. Vì tay cô ấy bị thương do bỏng, cô ấy không thể giặt quần áo. Vì vậy tôi đã giúp cô ấy. Ngoài ra, tôi cũng cố gắng giúp cô ấy bằng những cách khác, để cô ấy cảm thấy được quan tâm.

Sự chân thành và quan tâm của tôi đã làm cô ấy cảm động. Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là Pháp đại đức, với nguyên lý cốt lõi là Chân-Thiện-Nhẫn. Bằng việc chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” người ta sẽ nhận được phúc báo-cô ấy sẽ thấy sự thay đổi. Sau khi nghe thấy như vậy, cô ấy đã rất vui mừng. Cô ấy hứa rằng cô sẽ nhẩm niệm thường xuyên.

Khoảng một tuần sau, không cần thoa bất kỳ loại kem nào mà các vết bỏng của cô đã lành lại rất nhiều. Sau đó cô ấy nói với tôi rằng cô đã nhẩm niệm cửu tự chân ngôn 100 lần mỗi ngày.

Vào khoảng ngày thứ 10, lính canh trực đã gọi tên cô ấy và nói cô thu xếp đồ đạc để về nhà. Vô cùng phấn khích, cô ấy đến gặp tôi: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị! Pháp Luân Công thực sự diệu kỳ!” Tôi nói: “Tại sao chị không nói cho gia đình biết chân tướng về việc Pháp Luân Công bị bức hại như thế nào khi chị về nhà. Xin hãy bảo họ niệm cửu tự chân ngôn thường xuyên, như thế họ cũng nhận được phúc lành.”

Bệnh nhân nghiện ma túy và bị động kinh đã phục hồi

Một ngày cuối tháng 9, Mai (bí danh), một người nghiện ma tùy được đưa vào trại tạm giam. Cô ấy ngủ cạnh tôi. Khi lên cơn nghiện, cô ấy sẽ la hét và đấm đá điên cuồng. Do hành vi của cô ấy, cô ấy bị trưởng phòng giam mắng mỏ.

Nhiều khi tôi mất ngủ vì cô ấy. Tuy nhiên, tôi không trách cô ấy. Thay vào đó, tôi lấy bánh quy mà tôi đã mua, chuẩn bị một cốc nước, bắt đầu bón cho cô ấy ăn sau khi cô ấy bình tĩnh trở lại. Ban ngày, tôi giảng chân tướng cho cô ấy, nói với cô ấy rằng chân thành niệm chín chữ chân ngôn sẽ mang lại phúc lành cho cô ấy. Tôi cũng kể cho cô ấy câu chuyện về một người nghiện ma tuý đã hoàn toàn từ bỏ ma túy và trở lại cuộc sống bình thường sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nghe thấy như vậy, cô ấy lập tức nói: “Tôi tin chị. Xin hãy chỉ cho tôi cách luyện công. Tôi sẽ tìm chị sau khi trở về nhà và tu luyện cùng với chị. Tôi cũng muốn có một cuộc sống tốt.” Sau đó tôi đã cho cô ấy địa chỉ nhà tôi. Kể từ đó, khi các tù nhân ngồi đó im lặng, cô ấy bắt đầu thầm nhẩm chín chữ chân ngôn. Cô ấy đã không bị tái nghiện kể từ đó.

Vào một ngày tháng 10, có một bệnh nhân động kinh vào tù. Ban đầu khi cô ấy tới, mắt cô ấy trông thật đáng sợ. Khi các bệnh nhân biết rằng cô ấy lên cơn co giật hàng tuần, đồng thời bị đi tiểu không tự chủ, và cô ấy sẽ tự cắn lưỡi mình, tất cả họ đã tránh xa cô ấy. Không ai muốn ngủ gần cô ấy. Linh canh nghĩ rằng tôi là người tốt duy nhất trong số các tù nhân, do đó đã cho cô ấy ngủ bên cạnh tôi.

Tôi không phân biệt đối xử với cô ấy, mà nói chuyện với cô ấy và cho cô ấy đồ ăn. Tôi cũng khen cô ấy thông minh. Cô ấy mở to mắt bối rối, nhìn tôi nghi hoặc và hỏi: “Chị vừa nói gì cơ?” Tôi nhắc lại một cách nghiêm túc. Ánh nhìn đáng sợ trong mắt cô ấy biến mất và được thay thế bằng một nụ cười. Cô ấy nói: “Không ai nói rằng tôi thông minh. Mọi người chỉ chửi rủa tôi, nói tôi ngu. Họ phớt lờ tôi và không thích tôi. Chị là người duy nhất từng nói tôi thông minh. Chị không ghét tôi, hơn nữa còn cho tôi ăn, chị cũng không ngần ngại nằm chung chăn với tôi. Tôi rất cảm động.”

Sau đó cô ấy hỏi tôi: “Chị rất tốt, tại sao chị lại bị giam ở đây?” Tôi đáp: “Tôi tu Phật. Tôi bị giữ ở đây bởi vì tôi bị ngược đãi và bị bức hại.” Sau đó cô ấy nói: “Ồ, chị tu Phật. Thảo nào chị khác với những người khác; chị rất tốt. Ngay cả những người tử tế như chị cũng bị bắt và bị giam ở đây. ĐCSTQ thật là tà ác!”

Tôi nói với cô ấy rằng từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có sức khỏe tốt và không uống bất kỳ loại thuốc hay khám bác sỹ nào trong 20 năm qua. Cô ấy hỏi tôi: “Pháp môn thực sự tốt không? Bệnh của tôi cũng có thể được chữa lành không?” Tôi đáp quả quyết: “Có những người mắc nhiều loại bệnh, thậm chí cả ung thư, đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ cần cô tu luyện, cô sẽ khỏi bệnh!”

Theo thời gian, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công, và việc pháp môn đã phổ truyền như thế nào, cũng như việc Pháp Luân Công bị bức hại tàn ác ra sao. Tôi cũng bảo cô ấy chân thành niệm: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Và cô ấy sẽ được may mắn. Cô ấy bảo tôi rằng cô chưa bao giờ đi học và không biết chữ. Cô ấy không thể nhớ những gì tôi đã nói với cô ấy và nhờ tôi nhẩm lại từng chữ một. Vào ban ngày, khi các tù nhân ngồi im lặng cạnh nhau, tôi mời cô ấy ngồi bên cạnh tôi và dạy cô ấy cửu tự chân ngôn.

Sau khi học xong, cô ấy rất vui. Cô đã nhẩm niệm 100 lần mỗi ngày. Cô ấy không còn tái nghiện nữa. Cô ấy rất hạnh phúc và nói với tôi rằng cô ấy sẽ tìm tôi để học công sau khi cô được thả. Cô ấy cũng đưa cho tôi địa chỉ nhà mình và nhờ tôi dạy cô ấy luyện công. Thấy cô đã được Đại Pháp bảo hộ nhờ chân thành nhẩm niệm cửu tự chân ngôn, trong thâm tâm tôi cảm thấy rất mừng cho cô ấy.

Vài ngày sau, thấy cô ấy không vui lắm, cũng không để ý đến tôi, tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra. Trưa hôm sau, cô ấy đột ngột lên cơn co giật. Vài người đã cố gắng giúp cô ấy nhưng không được. Quá hoảng sợ, bảo vệ đã nhấn nút khẩn cấp. Chỉ sau khi bác sỹ đến và tiêm cho cô ấy, cô mới bình tĩnh lại và dần trở lại bình thường.

Sau khi mọi người rời đi, tôi lấy khăn lau mặt và tay cho cô ấy, rồi hỏi có phải cô ấy đã dừng niệm cửu tự chân ngôn không. Cô ấy vừa gật đầu vừa khóc nức nở. Tôi hỏi cô ấy lý do tại sao. Cô ấy đáp, nói rằng trưởng phòng giam bảo cô ấy đã có người báo cô ấy và đe dọa sẽ báo với bảo vệ phụ trách nếu cô ấy không dừng lẩm nhẩm. Vì không muốn chịu trách nhiệm, trưởng buồng giam đã không cho cô ấy nhẩm niệm nữa.

Tôi nói với cô ấy: “Cô biết điều này là tốt, tại sao cô lại nghe lời người khác? Cuộc sống của cô nằm trong tay cô. Sư phụ của chúng tôi chỉ nhìn vào tâm của cô. Nếu cô thầm niệm trong đầu thì sẽ không ai chú ý đến.”

Kể từ đó, cô ấy lắng nghe tôi và niệm trong tâm mỗi ngày. Cô ấy không còn lên cơn co giật nữa. Năm tháng sau, cô ấy được thả.

Một nghi phạm vụ án kinh tế đã hoàn toàn bị Đại Pháp thuyết phục

Cô Ngụy, một nghi phạm vụ án kinh tế, đã bị đưa tới phòng giam vào một ngày tháng 8 năm 2021. Cô ấy rất giàu có, kiêu kỳ và hống hách. Cô ấy từ chốĩ làm những gì mà trường buồng giam bảo cô làm. Khi trưởng phòng giam thấy cô ấy chống đối và ngang ngược trước mọi người, trưởng phòng giam đã khiển trách cô Ngụy và định trừng phạt cô ấy. Cảm thấy nhục nhã, một cách bồng bột, cô Ngụy đã cố gắng tự tử. Một số tù nhân đã cố gắng khuyên nhủ cô, nhưng cô quá buồn để lắng nghe bất cứ ai.

Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và nói với cô ấy về tiền duyên giữa mọi người và nguyên lý “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Tôi kể cho cô nghe một vài câu chuyện về việc tu luyện Nhẫn và về lợi ích của việc không tranh giành. Tôi cũng dạy cô ấy nhẩm niệm và hiểu những gì được viết trong Chuyển Pháp Luân về Nhẫn. Ngày hôm sau, cô ấy nói với tôi rằng cô cảm thấy tốt hơn nhiều và không còn muốn tự tử. Sau đó tôi tiếp tục giảng chân tướng cho cô ấy, nói với cô ấy rằng bằng cách thường xuyên niệm cửu tự chân ngôn, cô ấy có thể được đảm bảo an toàn cho mình và nhận được phúc lành.

Cô ấy nói với tôi rằng cô rất giàu và tin vào Phật. Cô ấy đã chi hơn bốn triệu nhân dân tệ để xây dựng một miếu nhỏ ở vùng núi gần đó. Cô cũng dành rất nhiều tiền để đóng góp cho phúc lợi công cộng. Cô nghĩ rằng tôi rất tốt và mời tôi đến thăm miếu của cô ấy sau khi cả hai chúng tôi được thả. Tôi lịch sự từ chôi và nói với cô ấy rằng tôi tu lyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng chia sẻ với cô ấy một số nội dung trong Chuyển Pháp Luân. Khi tôi thấy cô ấy chăm chú lắng nghe tôi nói, tôi hỏi cô ấy “Chị có thể ngộ ra nội hàm của nó không?” Cô ấy trầm ngâm trả lời: “Chị tu Đại Pháp, tôi tu tiểu đạo. Tôi cũng có thể học Đại Pháp được không?” Sau khi hỏi địa chỉ của tôi, cô ấy nói rằng cô ấy muốn tìm tôi để học các bài công pháp sau khi cô ấy được thả.

Trong hai tuần chúng tôi ở cùng nhau, tôi đã dạy cô ấy đọc thuộc bài “Tố nhân” và bài “Đạo Trung” trong Hồng Ngâm, và các bài “Cảnh giới” và “Pháp Chính” trong Tinh tấn yếu chỉ. Trong vòng hai tuần, cô ấy đã trải qua những biến đổi to lớn cả về tinh thần và thể chất. Làn da của cô ấy trở nên mỏng mịn, và cô ấy trở nên bình ổn. Cô ấy đã trút bỏ được tâm oán ghét và xin lỗi trưởng phòng giam.

Trưởng phòng giam hô lớn: “Pháp Luân Công là tốt! Pháp Luân Công là tốt!”

Trưởng phòng giam hiện tại được chuyển tới phòng giam này vào tháng 4 năm 2021. Cô ấy thường xuyên la mắng và trừng phạt các tù nhân, khiến mọi người đều cảm thấy rất bất an, thận trọng và sợ hãi khi nói chuyện. Không khí trong phòng giam rất buồn bã và căng thẳng.

Khi cô Ngụy mâu thuẫn với trưởng phòng giam và chống đối bằng cách cố gắng tự tử, trưởng phòng giam đã rất căng thẳng và lo sợ việc bị trả thù hoặc bị cách chức. Mãi sau khi cô Ngụy xin lỗi, cô ấy mới nguôi ngoai. Cô ấy hiểu rằng tôi đã dùng các nguyên lý của Đại pháp để giải khai những oán hận và thù hằn của cô Ngụy, do đó giải quyết được mâu thuẫn gay gắt giữa họ và làm dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng giam. Kể từ đó, cô ấy bắt đầu bảo vệ Đại Pháp trong mọi việc cô ấy làm.

Một ngày nọ, Trưởng phòng giam nói với các tù nhân rằng tôi là người thực sự tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói: “Tôi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn nêu ra trong sách Đại Pháp.” Trưởng phòng giam tò mò hỏi một cách: “Điều gì được viết trong sách vậy?”

Sư phụ Lý đã giảng:

“Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ, thì như thế vẫn chưa được.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói: “Đôi khi tôi trông có vẻ không buồn, nhưng tôi vẫn thấy bất công.” Cô ấy nói: “Cảnh giới thật là cao! Đây là quyển sách loại gì vậy? Sau khi tôi ra ngoài, tôi phải xem nó.”

Một ngày nọ, Trưởng phòng giam bị ốm nằm trên giường. Lúc đó, có hai tù nhân đang ngồi trò chuyện trên giường. Một người đưa ra những bình luận tiêu cực về Pháp Luân Công. Trưởng phòng giam mới đột nhiên quay lại và lớn tiếng mắng họ: “Đừng nói nữa, vớ vẩn! Pháp Luân Công là tốt! Pháp Luân Công thật tốt! Cô hãy xin lỗi dì Pháp Luân Công đi.” Sau đó cả hai người họ đều đỏ mặt và nói với tôi: “Dì, đó là lỗi của chúng con. Xin hãy tha thứ cho chúng con.” Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy mọi người làm việc tốt. Đó là đạo đức, và dạy con người làm người tốt bằng cách tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Xin đừng nghe lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Đó là tà Đảng thực sự đang phá hoại đất nước và con người chúng ta. Chẳng phải nó là nguyên nhân khiến các cháu mất đi ước thúc đạo đức sao? Và việc các cháu bị cầm tù khi còn trẻ như vậy? Xin hãy ghi nhớ cửu tự chân ngôn. Khi đó, các cháu sẽ nhận được may mắn.”

Sau đó, tôi nói với Trưởng phòng giam: “Cảm ơn cô! Làm tốt lắm. Để tôi nói cho cô biết… Sau khi cô niệm xong cửu tự chân ngôn 100 lần, cô sẽ khỏi ốm.” Cô ấy liên tục gật đầu “Tôi tin chị. Tôi sẽ niệm!”

Sau một năm hai tháng bị giam giữ phi pháp, vào đêm trước ngày tôi được trả tự do, Trưởng phòng giam đã lấy đồ ăn nhẹ mà cô ấy mua để chia cho mọi người. Cô ấy tổ chức một bữa tiệc chia tay và để tôi là người đầu tiên nói lời chia tay. Với cảm xúc đan xen, tôi nhìn quanh mọi người trong phòng giam và nhắc nhở họ: “Xin hãy nhớ cửu tự chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháp. Cảm ơn các bạn!” Vào lúc đó, Trưởng phòng giam đã hô to: “Tất cả hãy giơ tay lên nào! Hãy hô lớn theo tôi: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Ngay lập tức, tiếng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” vang vọng trong không trung và toàn bộ khu vực giam giữ phạm nhân nữ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/5/450988.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/11/207284.html

Đăng ngày 01-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share