Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2022] Tôi bị chính quyền bức hại vài năm trước vì tôi tu luyện không tinh tấn. Vài năm sau đó, tôi ở trong trạng thái tiêu cực, luôn tự trách mình, và không thể thoát khỏi trạng thái đó. Sau đó tôi được Sư phụ cảnh tỉnh và bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân. Sau đó tôi nhận ra rằng các học viên Đại Pháp cần phải cứu người.

Tuy nhiên, tôi có tâm sợ hãi rất mạnh. Tôi muốn cứu người, nhưng thật khó khi giảng chân tướng cho người lạ.

Trong nhiều năm, khi không có việc làm, tôi đã dành nhiều thời gian cho các học viên khác. Tôi đã vô tình lãng quên những người thân của mình, nghĩ rằng mình đã giảng chân tướng cho họ. Tôi không liên lạc nhiều với họ. Sau khi tôi bị bức hại, nhiều người thân của tôi không hiểu tại sao tôi lại tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã chọn cách giảng chân tướng cho họ thấu đáo hơn.

Tôi thiết lập lại các mối quan hệ với người thân của mình, chú ý đến nhu cầu của họ và giúp họ khi họ cần, bằng tiền hoặc công sức. Khi một người họ hàng bị ốm và không ai có thể chăm sóc bà, tôi đề nghị giúp đỡ mặc dù mỗi lần tôi phải lái xe hơn 10km để tới chỗ bà. Người thân rất cảm động. Tôi tận dụng những cơ hội này để giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cố gắng tham dự mọi cuộc gặp mặt lớn, như đám cưới, đám tang, cố gắng giúp đỡ bất cứ ai đang nằm viện. Tôi hết lòng chăm sóc và giảng chân tướng cho họ. Bây giờ hầu hết họ hàng của tôi đều có suy nghĩ tích cực về Đại Pháp, một số người thậm chí đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sau đó, tôi bắt đầu kết nối với các đồng nghiệp và bạn học cũ. Tôi tham gia các buổi họp mặt nhiều nhất có thể.

Trong thời gian này, tôi đã có được một nhận thức mới về hình thức tu luyện của Đại Pháp–tu luyện trong xã hội người thường, phù hợp tối đa với người thường. Bề mặt, tôi tiếp xúc và thăm hỏi mọi người giống như người thường vẫn làm. Tôi dùng ngôn ngữ của người thường để giảng chân tướng khi có cơ hội. Tôi đã làm như vậy hơn một năm, và thấy khá hiệu quả.

Tôi là một người có kiến thức rộng, điều đó giúp tôi dễ dàng tiếp chuyện với nhiều kiểu người khác nhau. Hầu hết những người lớn lên trong văn hóa Đảng đều tự cho mình là trung tâm. Vì vậy, tôi đã cố gắng đặt mình vào vị trí của họ. Tôi thường lắng nghe họ trước. Sau khi hiểu được phần nào suy nghĩ của họ, tôi mới chọn chủ đề giảng chân tướng cho phù hợp. Hầu hết mọi người đều thân thiện và chấp nhận những gì tôi nói.

Có lúc tôi nghe mọi người phàn nàn về những học viên khác đã không giảng chân tướng một cách đúng đắn. Trong khi ân cần giải thích cho họ, tôi nhắc nhở mình không mắc phải những sai lầm tương tự.

Bây giờ tôi đã có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng cho mọi người. Tôi có thể tìm thấy những chủ đề phù hợp dễ dàng thảo luận với những người lạ, bất kể giới tính hay tuổi tác của họ. Tôi trò chuyện với mọi người theo cách mà họ có thể hiểu và chấp nhận. Các cuộc nói chuyện rất thân thiện. Không ai bị xúc phạm hoặc báo tôi với chính quyền

Một nữ học viên lớn tuổi trong vùng đã từng trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng. Bà đi lại khó khăn và không thể tự chăm sóc mình. Ngoài các triệu chứng bệnh tật, bà còn gặp rắc rối về tình cảm. Bà có mối quan hệ không tốt với con cái và những người thân khác, điều này đã tạo ra ấn tượng xấu về các học viên Đại Pháp.

Về việc ai nên chăm sóc nữ học viên lớn tuổi này, một số học viên trong vùng đã nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của những người con đã trưởng thành của bà. Sau khi biết thêm về gia cảnh của bà, tôi nghĩ các học viên nên thay phiên nhau giúp đỡ bà. Con gái của người học viên lớn tuổi đã kết hôn và sống ở một thành phố khác, thực tế, cô con gái đang mắc bệnh nan y. Tôi nghe nói rằng khi con bà bị ốm cách đây vài năm, mẹ của cô ấy đã bảo cô ấy học Đại Pháp và không đến bệnh viện. Cô ấy suýt chết. Kết quả là cả gia đình cô con gái oán hận mẹ cô và thậm chí oán hận Đại Pháp. Con trai của người học viên cũng sống ở xa, anh ấy thực sự không thích mẹ.

Khi người học viên lớn tuổi có tâm trạng tồi tệ, đôi khi bà gọi điện cho từng học viên khác trong vùng, phàn nàn rằng mình không còn muốn sống nữa. Đó không chỉ là vấn đề liệu bà có thể tiếp tục tu luyện hay không, mà nó còn có thể có tác động tiêu cực lớn đến suy nghĩ của mọi người về Đại Pháp.

Tôi đã thử nhiều cách để giúp đỡ người học viên lớn tuổi và gia đình bà. Một lần tôi đưa bà về nhà mình tám ngày, lần thứ hai hơn một tháng, bất chấp sự phiền hà và áp lực từ mọi phía. Tôi đã có vài cuộc trò chuyện với con gái của bà. Cuối cùng, cô con gái đã hiểu mẹ mình hơn và có cái nhìn tích cực hơn về Đại Pháp. Cô thậm chí còn bắt đầu đọc sách Đại Pháp.

Khi hai vợ chồng con trai của học viên này đến nhà tôi, định đưa mẹ đi cùng, tôi đề cập tới những khó khăn mà họ gặp phải và đề nghị giữ mẹ họ ở nhà mình. Sau cuộc trò chuyện, họ đã hiểu ra chân tướng về Đại Pháp. Họ nói rằng có nhìn thấy thì mới tin, và bây giờ họ đã chứng kiến cách các học viên Đại Pháp đối xử với người khác. Người con trai hứa rằng sau này sẽ hiếu thảo với mẹ và đối xử tốt với em gái.

Toàn bộ sự việc đã được giải quyết ổn thỏa. Tôi đã được nhắc nhở rằng việc tu luyện của chúng ta quan trọng như thế nào.

Khi thấy các đồng tu gặp những trở ngại nghiêm trọng trong tu luyện, tôi thường nhớ lại rằng mình đã gặp những trải nghiệm tương tự, nên tôi hiểu hoàn cảnh của họ khó khăn như thế nào. Vì vậy, tôi muốn giúp đỡ. Đôi khi các đồng tu không có chỗ ở, nên tôi đã mời họ ở cùng với mình. Chúng tôi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm cùng nhau. Trong khi giúp đỡ người khác, đây cũng là những cơ hội tốt để tôi đề cao bản thân.

Một số đồng tu nói rằng rất khó để mời các học viên khác đang cần trợ giúp tới nhà của mình, đặc biệt nếu các học viên đó bị “ốm nặng”. Một học viên nói với tôi rằng cô ấy đã cho các học viên khác ở lại nhà mình ba lần, nhưng giữa họ đã xảy ra xung đột. Cô cảm thấy mình không được đánh giá cao vì những nỗ lực của mình.

Cá nhân tôi ngộ ra rằng miễn là mình thực sự tín Sư tín Pháp, xem mình là một người tu luyện, đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân, thì mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.

Trong thời gian xảy ra đại dịch, tôi buộc mình phải học thuộc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và luyện tất cả các bài công pháp hai lần mỗi ngày. Tôi nhận ra rằng với việc tăng cường học Pháp và luyện công, tôi đã có thêm niềm tin vào việc cứu người. Tôi sẽ tu luyện ngày càng tinh tấn hơn!

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã cho con cơ hội để tiếp tục tu luyện!

Xin cảm ơn các đồng tu trong vùng đã từ bi phối hợp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ kết tập các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/14/449523.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/11/206125.html

Đăng ngày 03-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share