Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-07-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) 57 tuổi đắc Pháp năm 1999. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tu luyện được 23 năm. Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện cảm động mà tôi đã trải qua để thể hiện lòng từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp.

Tiểu Mai: Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời

Tiểu Mai là em dâu tôi, cô ấy làm việc ở một bệnh viện. Cô ấy cứng đầu và bị đầu độc thâm sâu bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, sau khi qua khỏi một bệnh hiểm nghèo, cô ấy thường xuyên nhẩm niệm cửu tự chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.”

Một hôm sau bữa tối, tôi đến gặp cô ấy. Tôi nhìn thấy đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn nhưng không thấy Tiểu Mai đâu. Cô ấy nói vọng ra từ phòng tắm rằng bụng cô ấy rất đau.

Tôi đang xem con trai của cô ấy làm bài tập về nhà thì đột nhiên cô ấy hét to vói chồng: “Gọi ngay cấp cứu đi, em đang bị triệu chứng dị ứng với penicillin đây.” Chúng tôi chạy thẳng vào phòng tắm và thấy chân tay cô ấy lạnh buốt. Cô ấy ngã xuống sàn và bắt đầu bất tỉnh.

Em trai tôi lắc lắc cô ấy và nói nhỏ vào tai cô ấy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” và cầu xin Sư phụ Lý cứu cô ấy. Tiểu Mai cố gắng duy trì ý thức của mình, và nhẩm lại y hệt như thế. Sau đó, cô ấy nói thêm: “Sư phụ Lý, xin hãy cứu con!”

Con trai cô ấy cũng chạy lại chỗ cô, khóc lóc và nói to hai câu chân ngôn của Đại Pháp. Cháu nói: “Con cầu xin Sư phụ Lý hãy cứu lấy mẹ con.” Em trai tôi trấn an cô ấy và bảo rằng: “Đừng sợ, chị gái anh là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và chị ấy đang giúp chúng ta niệm cửu tự chân ngôn của Đại Pháp đấy.”

Các thành viên trong gia đình vây quanh lấy Tiểu Mai và cũng nhẩm niệm cửu tự chân ngôn. Khi xe cứu thương đến thì Tiểu Mai đã qua khỏi cơn nguy kịch. Các bác sỹ ở bệnh viện không thấy gì bất thường ở cô ấy cả.

Hôm sau Tiểu Mai nói với tôi rằng cô ấy đã suýt chết. Cô ấy sống sót được là nhờ vào niệm cửu tự chân ngôn. Cô ấy nói: “Em thấy rất lạnh và cảm nhận được rằng em đang dần dần xa rời chị. Em dần dần trở lại khi chị niệm cửu tự chân ngôn về phía em và bảo em niệm cùng chị. Bàn tay em lạnh cóng nhưng sau khi chị nắm lấy tay em thì em cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của chị chạy sang tay em–bàn tay của chị ấm lắm.”

Trước kia, chồng và con trai của Tiểu Mai đã được trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp, và khi họ kể với tôi về những điều thần kỳ đã xảy ra thì Tiểu Mai chỉ luôn mỉm cười và nói rằng những điều đó đúng đấy. Tuy nhiên, khi tôi bảo cô ấy niệm cửu tự chân ngôn thì cô ấy chỉ gật đầu lấy lệ.

Tuy nhiên, lần này sau khi cô ấy tự trải nghiệm việc được Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ thì Tiểu Mai thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Em không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với đứa con trai bé bỏng của em nếu em ra đi tối qua. Làm sao gia đình em có thể tồn tại mà không có chị được chứ? Em thực sự cảm tạ Sư phụ Lý đã cứu em. Pháp Luân Đại Pháp thật sự vĩ đại!”

Nghi phạm ở trại tạm giam: Tôi sẽ tặng điều quý báu nhất cho con trai tôi

Năm 2008, tôi bị công an đưa đến trại tạm giam vì điện thoại của một học viên bị theo dõi. Số điện thoại của tôi được lưu trên điện thoại của học viên đó. Trưởng xà lim là một kẻ giết người ở độ tuổi 20. Mặt của cô ấy hơi mũm mĩm, nhưng cô ấy lại tràn đầy năng lượng một cách bất thường. Trong bài viết này, tôi sẽ gọi cô ấy bằng bí danh là Xuân Hoa để bảo vệ danh tính của cô ấy.

Xuân Hoa trở nên rất hưng phấn ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi. Cô ấy hỏi tên tôi và tự hào nói: “Cháu biết là cô sẽ đến mà. Hôm nay lúc ngủ trưa, cháu có ác mộng thấy một người đàn ông đầu vuông tiến lại chỗ cháu và hỏi xem cô đã tới chưa. Cháu không rõ vì lúc đấy cháu không nghe rõ tên của cô.” Nghe thấy vậy tôi biết cô gái này có công năng đặc dị. Cô ấy hỏi tôi điều gì khiến tôi bị vào trại tạm giam. Lúc đó tôi thực sự không biết là vì sao nhưng tôi nói với cô ấy rằng có thể tôi bị bắt là do tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với cô ấy chân tướng về Pháp Luân Công, và cô ấy đồng ý với những gì tôi nói.

Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi biết rằng chồng cô ấy là một kẻ vô lại sống với một người phụ nữ khác và có con với cô ta. Cô ấy giết chồng mình rồi tự tử, nhưng không thành. Qua cuộc nói chuyện tôi biết rằng cô ấy không muốn sống nữa. Điều duy nhất khiến cô ấy không thể từ bỏ trong cõi đời này là đứa con trai 7 tuổi của mình.

Tôi liên tục phát chính niệm, luyện công và nhẩm Pháp. Xuân Hoa rất quan tâm đến những việc tôi đang làm. Vào sáng ngày thứ hai ở trại tạm giam, khi tôi mở mắt ra sau khi phát chính niệm, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi khoanh chân ở trên giường tầng, nở nụ cười trên môi, bắt chước làm thủ ấn liên hoa. Tôi ngăn cô ấy lại khi tôi thấy cô ấy không nghiêm túc. Tuy nhiên, cô ấy nghiêm túc nói với tôi: “Cháu sẽ luyện Pháp Luân Công. Tư thế này thật đẹp. Trông như là tư thế của một vị bồ tát vậy.”

Cô ấy nói: “Đêm qua khi cháu tỉnh cơn mơ, cháu có thể nhìn thấy rất rõ là cô đang ngồi đả tọa, và có một luồng ánh sáng như băng gạc màu trắng cuốn lấy bàn tay của cô.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi đang phát chính niệm để diệt trừ tà ác, chứ không phải đang ngồi đả tọa. Tôi bảo cô ấy rằng cô ấy không cần làm như vậy, tất cả những gì cô ấy cần làm là niệm hai câu chân ngôn Đại Pháp, và học các bài công pháp với tôi. Cô ấy vui vẻ nói: “Điều này rất hữu ích. Đêm qua chồng cháu xuất hiện trong mơ và không dám lại gần cháu.” Cô ây rất vui trong hai ngày liền.

Vào ngày thứ ba, Xuân Hoa thấy rằng tôi không hiểu điều cô ấy nói, nên cô ấy nói thẳng với tôi rằng chồng cô ấy trước kia đã từng xuất hiện trong mơ hàng đêm. Mới đầu cô ấy rất vui, nhưng ngay sau đó thì sức khỏe của cô ấy đi xuống. Cô ấy biết rằng anh ta ở đó để lấy mạng sống của mình, nhưng cô ấy không làm gì được, và tâm sắc dục của cô ấy trở nên mạnh hơn. Nghe thấy điều này, tôi vô cùng kinh ngạc và bảo với cô ấy rằng người và ma không nên làm như vậy. Tôi dặn cô ấy luôn nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” và Sư phụ Lý sẽ bảo hộ cô ấy.

Xuân Hoa có căn cơ khá tốt và đọc nhẩm Hồng Ngâm với tôi hàng ngày, và hát các bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Pháp Luân Thánh Vương,” “Đắc độ” và các bài hát khác do đệ tử Đại Pháp sáng tác. Trước kia, cô ấy rất muốn chết và đã cố tự vẫn vài lần. Cô ấy đã được đưa đi cấp cứu. Cô ấy cũng cố tự vẫn ở vài trại tạm giam mà cô ấy bị đưa đến. Giờ đây, cô ấy đã từ bỏ ý định tự vẫn. Xuân Hoa chỉ mới được đi học một hoặc hai năm, nhưng cô ấy thông minh và học các Hán tự bằng cách chơi trên điện thoại. Cô ấy xin Giám đốc trại tạm giam một quyển vở và một cây bút, nói rằng cô ấy muốn học, và muốn tôi dạy cho cô ấy viết nhật ký. Vị Giám đốc rất vui khi nghe thấy điều đó, nghĩ rằng việc này sẽ làm phân tán ý định tự vẫn của cô ấy. Ngoài những gì cô ấy xin, Xuân Hoa còn nhận được một cái bảng đen to và một ít phấn để tập viết.

Tôi viết “Pháp Chính Càn Khôn” lên một cánh cửa ở sân trại tạm giam và “Từ bi năng dung thiên địa xuân” và “Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II) lên khung cửa đó. Cô ấy nhẩm những câu đó hàng ngày. Một hôm, tôi thấy cô ấy viết rất gọn gàng câu “Từ bi năng dung thiên địa xuân” và “Chính niệm khả cứu thế trung nhân” lên hai dòng đầu tiên của cuốn sổ nhật ký của cô ấy. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi cô ấy: “Sao cô lại dám viết hai câu này vào cuốn nhật ký vậy?” Cô ấy nói một cách hãnh diện: “Xem này, cháu viết hai câu thơ vào giữa hai bài nhật ký của cháu, nhưng các chữ to hơn một chút, nên những kẻ xấu sẽ không để ý. Cháu sẽ gặp con trai cháu sau khi bị kết án tù, và cháu sẽ tặng con trai cháu cuốn nhật ký này và nó sẽ học Đại Pháp. Cháu muốn tặng con trai cháu điều quý giá nhất!”

Xuân Hoa liên tục được phúc báo nhờ tín tâm của cô ấy vào Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm cô ấy bảo tôi rằng cảnh sát địa phương đã liên lạc với mẹ chồng cô ấy và cuối cùng đồng ý cho phép con trai cô ấy nghỉ hè ở nhà mẹ đẻ cô, nên mẹ cô ấy có thể đưa cậu ấy đến trại tạm giam. Đội trưởng đội hình sự là bạn của anh trai cô ấy và anh ấy sẽ thi thoảng đến thăm cô vì gia đình cô vẫn lo lắng rằng cô ấy có thể tự vẫn. Xuân Hoa nói với người đội trưởng rằng cô ấy rất khỏe, viết nhật ký hằng ngày. Cô ấy thậm chí còn đọc thuộc lòng cho anh ta nghe bài “Tố nhân” trong Hồng Ngâm. Xuân Hoa nói với anh ta rằng cô ấy là bạn của một học viên Pháp Luân Công, và vị đội trưởng nói rằng anh ta cảm thấy yên tâm.

Xuân Hoa nói với tôi rằng cảnh sát địa phương biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Một tuần trước khi tôi rời trại tạm giam, Xuân Hoa bảo tôi rằng luật sư của cô ấy nói án tù của cô ấy ước tính là 8 đến 14 năm, mà có thể còn giảm nữa nếu biểu hiện của cô ấy tốt. Điều này tốt hơn nhiều so với Xuân Hoa tưởng tượng. Cô ấy liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo” và cô ấy gần như niệm cả ở trong giấc ngủ. Khi tôi rời đi, Xuân Hoa nắm lấy tay tôi và không nỡ để tôi đi. Các cán bộ trại tạm giam đã có cái nhìn tích cực về Pháp Luân Công sau khi họ chứng kiến sự thay đổi ở Xuân Hoa.

Sỹ quan cảnh sát: Không có gì quan trọng hơn Pháp Luân Công

Để giải cứu một học viên bị cầm tù, nhiều học viên ở địa phương chúng tôi đã thuê một chiếc ô tô và lái đến một vùng núi xa xôi để giảng chân tướng cho những người đã cung cấp bằng chứng giả dẫn đến việc học viên đó bị cầm tù. Do chấp trước của chúng tôi, gia đình đó đã báo chúng tôi lên công an. Một cảnh sát đã đến lúc 4 giờ chiều và ép chúng tôi theo anh ta đến văn phòng bằng xe của chúng tôi. Chúng tôi giảng chân tướng cho anh ta và đồng ý lái xe đến văn phòng ủy ban nhân dân huyện.

Về sau chúng tôi được biết rằng vị công an đó đã báo lên đồn cảnh sát của huyện và đồn cảnh sát đó báo lên sở cảnh sát quận, nên chúng tôi đã bị giam giữ. Vì đó là cuối tuần nên chỉ có một vị công an làm nhiệm vụ ở đồn cảnh sát và một người phụ nữ làm nhiệm vụ ở huyện. Chúng tôi nghe rằng vị công an đang làm nhiệm vụ đã nhờ người phụ nữ đó trông chừng chúng tôi, nói rằng tất cả chúng tôi là phụ nữ nên bất tiện cho anh ta. Nhưng người phụ nữ đó đã từ chối, nói rằng đó chẳng phải việc của cô ấy. Gia đình của vị học viên bị giam giữ đã thuê luật sư cho chúng tôi, nên chúng tôi ngồi đàng hoàng trong đồn công an mà phát chính niệm.

Khi trời tối, vị đồn phó đã đến cùng với một vài cán bộ khác. Chúng tôi đưa cho họ một số văn bản pháp lý để chứng minh rằng chúng tôi vô tội, bao gồm Hiến pháp, Luật Hình sự, tài liệu số 39 năm 2000 cho thấy rằng Pháp Luân Công không nằm trong số 14 tà giáo mà chính phủ nêu ra. Những tài liệu này là do các luật sư chuẩn bị khi họ biện hộ cho các học viên Pháp Luân Công ở các phiên tòa khác nhau và các lời khai bào chữa của gia đình các học viên bị bức hại. Đồng thời, chúng tôi giảng chân tướng cho họ và phát chính niệm. Đồn cảnh sát tràn ngập không khí bình hòa.

Trong cuộc trò chuyện, những cán bộ này đã hiểu được chân tướng. Họ bảo chúng tôi đợi, rằng công an từ đội an ninh nội địa quận đang đến. Khoảng 8 giờ tối thì họ đến trong khi tôi đang ngồi trên ghế sofa và phát chính niệm. Đội trưởng đội an ninh nội địa vừa vào đến đồn đã quát tôi: “Lại là bà à!” Anh ta hùng hổ hỏi tên và số điện thoại của chúng tôi, và nói rằng anh ta muốn lục soát xe ô tô của chúng tôi để xem có tài liệu Pháp Luân Công không.

Tôi nói: “Các anh, đội an ninh quốc gia, biết rất rõ thông tin của chúng tôi, vì các anh đã theo dõi chúng tôi trong một thời gian dài.” Các học viên khác giơ tài liệu lên và nói: “Tất cả chỗ tài liệu chúng tôi mang theo đều ở đây.” Như đã làm trước đây, chúng tôi đưa tài liệu cho các cảnh sát vừa đến và mỗi người đều có một bộ tài liệu liên quan đến vụ án. Chúng tôi bảo họ rằng chúng tôi ở đó để tìm hiểu sự thật về người học viên bị bức hại. Chúng tôi cũng bảo với họ rằng các công tố viên và những người thi hành luật đã vi phạm luật pháp, và chúng tôi đã thuê luật sư để biện hộ cho học viên bị bức hại đó. Vị đội trưởng không nhận tài liệu, nhưng ông ấy nói bằng giọng bình tĩnh rằng họ đến chỉ để giúp đỡ và ông ấy không hề xem đây như là một án hình sự. Đó là vì sao tất cả bọn họ đều mặc thường phục, chứ không phải là đồng phục công an. Nhưng ông ấy vẫn phải ghi lại số lượng tài liệu mà chúng tôi mang theo.

Chúng tôi liên tục giảng chân tướng cho họ và họ đã lắng nghe. Họ trả lại tài liệu. Khi chúng tôi chuẩn bị lái xe về thì người đội trưởng phát hiện ra chúng tôi không thạo đường. Ông ấy nói rằng đường núi rất nguy hiểm khi trời tối, và nếu có chuyện không hay xảy ra thì quả là tệ. Ông ấy bảo lái xe của ông ấy đi trước xe ô tô của chúng tôi trong khi đó ông ấy và một cảnh sát khác thì lái xe của chúng tôi.

Khi chúng tôi đi, sương bắt đầu dày lên và bao phủ toàn vùng núi. Chúng tôi biết rằng thị lực của ông đội trưởng không tốt lắm, nhưng chúng tôi vẫn để ông ấy giúp. Lòng tốt của ông ấy khiến chúng tôi cảm động và chúng tôi biểu thị lòng biết ơn đối với ông ấy. Trên đường về, chúng tôi trò chuyện như bạn bè. Sau khi người đội trưởng hỏi chúng tôi một vài câu hỏi về Pháp Luân Công mà ông ấy không hiểu, ông ấy đã chân thành nói rằng: “Chúng tôi biết tâm tính cao đẹp của các học viên Pháp Luân Công, và rằng Pháp Luân Công ở đây là để cứu người.”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/14/445326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/3/206015.html

Đăng ngày 03-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share