[MINH HUỆ 17-10-2011] Một vài ngày trước hai học viên Pháp Luân Công nói với tôi rằng nếu tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nếu tôi thoái ĐCSTQ, hoặc nếu tôi bảo vệ các học viên, tôi sẽ được phúc báo. Thực sự, tôi đã luôn ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công và hiểu rằng những gì ĐCSTQ đang làm là xấu xa. Tôi đã thoái khỏi ĐCSTQ không do dự. Đồng thời, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã được Pháp Luân Công ban phúc bởi vì tôi đã bảo vệ các học viên trong quá khứ.
Mùa hè năm 2001. Một ngày vào buổi trưa, tôi đang đọc tài liệu tại công trường thì có hai phụ nữ vội vã đi vào, mỗi người mang theo một cái túi. Ngay sau đó hai công an xuất hiện. Họ hỏi rằng tôi có nhìn thấy hai người phụ nữ dừng lại tại đây không. Tôi nói, “Vô lý! Đây là một công trường, và phụ nữ không được phép vào”. Họ đứng đó khoảng một lúc rồi rời đi.
Tôi đoán hai người đó là học viên Pháp Luân Công, bởi vì tôi đã nhìn thấy các học viên ra ngoài dán các tài liệu Pháp Luân Công cả ngày lẫn đêm, mùa đông cũng như mùa hè. Họ thường xuyên bị bắt và bị đánh đập.
Ở Trung Quốc hiện nay, tôi ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công nhất. Họ buông bỏ những lo lắng về cuộc sống của họ để giữ vững đức tin của mình. Họ mạo hiểm đi đến Quảng trường Thiên An Môn để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Họ lên tiếng, và thế giới ngưỡng mộ họ. Tôi cảm thấy xấu hổ – tôi là một người đàn ông và nên làm nhiều hơn để bảo vệ họ. Tôi chỉ đơn giản là làm theo lương tâm của mình để có thể bảo vệ họ được an toàn. Sau đó tôi đã hỏi họ, và người phụ nữ thừa nhận họ là các học viên Pháp Luân Công. Tôi để họ ở lại đó một lúc, đi ra ngoài để đảm bảo rằng không ai đáng ngờ đang quanh quẩn gần đó, và sau đó chỉ cho họ một hướng đi an toàn.
Không lâu sau đó, tôi trở về nhà từ công trường. Tôi lái chiếc xe đạp của mình và đi lấy một ít thịt cho bữa tối. Tôi có một miếng thịt lợn lớn còn sống ở ghế sau và một vài kg thịt heo đã nấu chín trong giỏ phía trước. Ở tại lối vào làng, tôi đụng phải một chiếc xe tải lớn chở than đá. Trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, cả tôi và chiếc xe đạp đã nằm dưới gầm xe tải.
Vợ cháu trai của tôi vừa mới đạp xe đi ngang qua đó. Cô ấy bị sốc khi nhìn thấy tôi ở dưới chiếc xe tải đến nỗi cô hét lên, té khỏi xe đạp, và ngất đi. Tôi thậm chí không biết làm thế nào mà tôi lại nằm dưới chiếc xe tải. Tôi đi phía dưới chiếc xe tải bên này và ra ngoài ở phía bên kia. Tôi nhanh chóng đỡ cô ấy ngồi dậy và cố gắng đánh thức cô ấy. Sau một lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy tôi, và hét lên, “Bác là người hay ma?” Tôi nói, “Vô lý! Ma không dám nói chuyện với cháu vào ban ngày đâu!” Sau khi được thuyết phục, cô bắt đầu khóc nức lên. Xe tải rời đi và tôi đã không bị thương, ngoại trừ vài vết trầy trên tai của tôi.
Đó là Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi. Tôi tin rằng Pháp Luân Công có khả năng này và có sức mạnh siêu nhiên.
Tôi cảm ơn Sư Phụ Lý Hồng Chí. Tôi ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công. Mỗi một cá nhân đều tốt bụng, ngay chính, và lương thiện. Từ họ tôi có thể nhìn thấy hy vọng cho tương lai của Trung Quốc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/17/大难不死-贵人相救-247942.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/5/129214.html
Đăng ngày: 21– 11– 2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.