Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ
[MINH HUỆ 01-09-2022] Tôi ra khỏi nhà lúc 9 giờ tối thứ Bảy, ngày 10 tháng 4 năm 2009, để lấy quần áo từ tiệm giặt là bên kia đường. Mặc dù đèn dành cho người đi bộ đã bật sáng nhưng một chiếc SUV màu đen vẫn không dừng lại và tông vào phía người bên trái tôi. Tôi bất tỉnh khi bị đâm.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên xe cấp cứu. Đầu óc tôi minh mẫn, nhưng chân và ngực thì đau, và tôi có thể cảm thấy một cục u lớn trên đầu. Tôi đã liên lạc với gia đình. Khi con trai tôi đến và lên xe cứu thương, tài xế đã lái xe đến bệnh viện. Tôi liên tục nhẩm đọc chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.”
Tôi được đưa vào phòng cấp cứu chụp X quang và chụp CT não để đảm bảo tôi không bị xuất huyết. Tôi tiếp tục nhẩm đọc cửu tự chân ngôn và tự nhủ: “Mình sẽ ổn thôi vì Sư phụ luôn ở bên cạnh và bảo vệ minh.”
Sau đó tôi được đưa vào phòng chờ kết quả. Một lúc lâu sau, bác sỹ và một y tá đến. Họ nói với tôi thông qua một phần mềm ứng dụng dịch thuật rằng họ không thấy có xuất huyết não hay gãy xương. Bác sỹ nhìn vào bàn chân phải của tôi, nói thêm rằng chỗ sưng tấy khiến hình chụp X quang không rõ liệu nó có bị gãy hay không, và ông ấy đề nghị tôi bó bột.
Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ ổn mà không cần bó bột. Bác sỹ yêu cầu tôi ký vào giấy tờ và cho tôi xuất viện. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã cứu mạng tôi!
Ngày thứ 2
Khi con trai tôi đưa tôi về nhà, đó là buổi sáng Chủ Nhật. Đó là một ngày âm u có sương mù dày đặc. Cháu phải đỡ tôi ra khỏi taxi và từ từ bước lên cầu thang.
Con trai đưa cho tôi đôi dép to của cháu, bởi vì toàn bộ bàn chân và mắt cá chân của tôi bị sưng trầm trọng, và tôi không thể đứng vững. Con trai tôi dùng xe đẩy để đưa tôi tới giường và bảo tôi hãy nghỉ ngơi, nhưng tôi thấy rất khó khăn. Mặc dù tôi đã nằm xuống được, nhưng tôi không thể xoay người hoặc nằm thẳng, vì nó gây đau ngực khó thở.
Nằm nghiêng sang bên phải là lựa chọn duy nhất của tôi, nhưng cả chân phải và cục bướu trên đầu bên phải của tôi đều bị đau và tôi không thể ngủ được. Tôi nhẩm niệm cửu tự chân ngôn và dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng nhanh chóng tỉnh giấc vì cơn đau. Niệm đầu tiên của tôi là đứng dậy và luyện tĩnh công, nhưng ngồi thẳng thì rất đau. Tôi bị sưng từ bàn chân đến bắp chân, và thậm chí không thể ngồi song bàn. Tôi quyết định ngồi với chân vắt lỏng, vì tôi cần luyện công.
Tôi bật nhạc luyện công và bắt đầu luyện tĩnh công. Hết sức cố gắng chịu đựng, tôi đã hoàn thành một tiếng ngồi luyện tĩnh công. Tôi phát chính niệm vào buổi trưa trong 30 phút cũng ở tư thế đó. Vào buổi chiều, tôi cố gắng luyện bài công pháp thứ hai. Tôi chầm chậm đứng lên, nhưng ngay khi tôi để một chút trọng lực dồn lên chân phải, cơn đau không thể chịu nổi. Tôi lập tức nhớ rằng Sư phụ đang quản tôi. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi. Lúc này, tôi cố gắng đứng trên chân trái để duy trì cân bằng và bắt đầu luyện công. Khi tôi giơ tay đến vị trí thứ ba “Đầu đỉnh bão luân,” xương sườn ở bên ngực trái càng đau hơn. Tôi cắn răng và cố gắng hoàn thành bài công pháp thứ hai trong 30 phút.
Sau đó tôi bắt đầu hướng nội. Khi còn nhỏ, tôi luôn sợ bị đau. Có lẽ sự việc này là cơ hội để tôi buông bỏ chấp trước này. Tôi cũng thấy mình dễ dàng bị phân tâm khi phát chính niệm, do đó để lại các nhân tố tà ác trong trường không gian của mình. Tôi dành thời gian còn lại trong ngày để học Pháp và phát chính niệm.
Sư phụ giảng:
“Kỳ thực chư vị đừng tưởng đụng một cái chư vị chả sao cả; nhưng [thực tế] chư vị đã quả thật chết đi một chư vị, là cái chư vị cấu thành từ nghiệp lực. Hơn nữa trên thân thể có các tư tưởng cấu thành từ nghiệp lực bất hảo, có [các] tâm, có tứ chi, đã đụng chết rồi, thế nhưng nó toàn do nghiệp lực cấu thành. Chúng tôi đã làm cho chư vị một chuyện tốt lớn nhường ấy, đã trừ bỏ nghiệp lực lớn đến thế, dùng nó để đền mạng; không ai làm chuyện này đâu. Chính vì chư vị có thể tu luyện, chúng tôi mới làm như vậy; đợi khi chư vị biết được, chư vị cũng không có cách nào cảm ơn tôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc 1997–Giảng Pháp tại buổi tọa đàm ở New York)
Tôi không thể ngăn dòng nước mắt lăn dài trên má. “Sư phụ, không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của con vì sự cứu độ từ bi của Ngài.”
Nằm trên giường đêm đó, mọi thứ đã xảy ra dường như là một giấc mơ. Tôi nghĩ rằng vụ tai nạn xe hơi đáng lẽ sẽ lấy đi mạng sống của tôi. Nếu không có sự bảo vệ của Sư phụ, hậu quả có thể không tưởng tượng được. Nếu tôi là một người thường, tôi có lẽ đã chết, bị liệt, hoặc đột quỵ. Tuy nhiên là một học viên Đại Pháp với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi chỉ bị thương nhẹ. Tôi hiểu rằng lần này, Sư phụ đã gánh món nợ lớn thay tôi trong khi tôi chỉ chịu một chút tối thiểu.
Khi cơn đau không thể chịu nổi và tôi không thể ngủ được, tôi đã nhẩm thuộc Pháp. Tôi muốn trân trọng từng giây phút trong cuộc đời mình, như Sư phụ đã giảng:
“Nhưng mà từng phút từng giây của sinh mệnh chư vị đều nằm trong tu luyện ”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Ngày thứ 3
Ngay khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi phát chính niệm trong 30 phút và sau đó quyết định luyện tĩnh công. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng ngồi đơn bàn ngày hôm đó. Việc đặt chân lên gây ra cơn đau tê tái, vì vậy mất vài phút để dần dần đặt chân lên. Tôi bắt đầu luyện công với nhạc, nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là cơn đau ngày càng tăng. Khi tôi thực sự không thể chịu đựng nổi, tôi bắt đầu nhẩm trong tâm
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tiếp tục niệm cho đến khi người đẫm mồ hôi. Khi 50 phút trôi qua, cơn đau dịu đi, như thể tôi được bao bọc bởi một làn sóng năng lượng ấm áp. “Cảm ơn Sư phụ đã tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực cho con.” Tôi không thể ngăn nước mắt chảy dài trên mặt. Đó là cách mà tôi đã cố gắng để luyện tĩnh công trong một giờ ngày hôm đó.
Trước đây, tôi thường đến văn phòng để tham gia học Pháp nhóm lúc 7h40’ sáng vào các ngày trong tuần. Vì tôi không thể đến đó, tôi quyết định học tại nhà. Tôi bắt đầu học bài giảng thứ Tám trong Chuyển Pháp Luân lúc 7h40’ sáng và bắt đầu làm việc sau khi học Pháp. Tôi nhắn cho quản lý của mình: “Tôi không thể đến văn phòng trong vài ngày vì đang tiêu nghiệp. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ phải làm việc tại nhà.” Tôi không thể để vết thương nhỏ này ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của mình. Tôi là trợ lý bán hàng và coi vai trò của mình quan trọng như chiếc lá xanh đối với một bông hoa-là bệ đỡ để hỗ trợ người khác. Tôi sẽ nỗ lực hết sức mình để làm tốt công việc. Vào buổi chiều, tôi gọi cho đồng nghiệp để thảo luận công việc, nhưng cô ấy nói rằng cô không thể nói rằng tôi đang được tiêu nghiệp.
Ngoài việc bán hàng, tôi cũng làm công việc soát lỗi cho một chương trình TV khác. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên tạm nghỉ công việc hiệu đính không, vì nó thường mất nhiều giờ để làm một chương trình kéo dài trong một tiếng. Tuy nhiên tôi nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này, vì cảm thấy không đúng khi làm tăng khối lượng công việc của người khác, vì vậy tôi tiếp tục làm việc như thường lệ.
Vào bữa trưa, khi các đồng nghiệp ở văn phòng luyện công cùng nhau, tôi luyện công tại nhà. Mặc dù cử động khó khăn do cơn đau ghê gớm, nhưng tôi vẫn hoàn thành bốn bài công pháp đứng. Khi con trai tôi đến và thấy tôi đang đứng, cháu đã rất căng thẳng và nói: “Mẹ đừng đứng nữa. Mẹ có thể nằm xuống luyện công.” Tôi nói: “Ổn thôi con trai. Luyện công là cách tốt nhất để mẹ phục hồi.”
Sư phụ giảng:
“Tôi không chỉ là vì chư vị, tôi vì tất cả các sinh mệnh mà thao tận cái tâm, tôi vì tất cả các sinh mệnh mà gần như hao tận mọi thứ của tôi.”
“Chư vị nhất định phải tu cho tốt, đừng lỡ mất cơ duyên.”
(Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ 1998)
Trong khi tôi đang đọc, nước mắt lăn dài và trong tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn. Tôi thầm thưa với Sư phụ: “Sư phụ, con sẽ nghe theo Ngài và tu luyện tinh tấn!”
Ngày thứ 4
Sau khi vượt qua thử thách hoàn thành các bài công Pháp, thử thách tiếp theo là bước đi. Tôi muốn đi làm nhưng chân phải vẫn sưng to. Hai đồng tu đến thăm tôi. Họ giúp tôi đứng dậy và cố gắng giúp tôi bước đi một chút, nhưng chân phải của tôi quá đau không thể chạm xuống đất. Với sự giúp đỡ cẩn thận của họ, tôi đã bước được một bước rất nhỏ bằng chân trái và sau đó là bằng chân phải. Khoảng cách từ phòng ngủ của tôi đến phòng khách chỉ khoảng năm đến sáu mét, nhưng bước đi với khoảng cách đó cũng khiến tôi mất rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, đó cũng là một bước đột phá lớn. Đêm đó, tôi đứng hơn một tiếng luyện bài công pháp thứ ba. Sau đó, ngực của tôi bớt đau hơn và tôi đã có thể bước xuống sàn bằng chân phải được đặt rất cẩn thận. Mặc dù nó là một quá trình dần dần, nhưng tôi có thể cảm thấ y rằng mọi thứ đang tốt hơn.
Tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ở văn phòng. Ngày hôm đó, tôi đã giúp một khách hàng có được một quảng cáo gấp phát trên TV vào ngày hôm sau và chăm sóc cho một hợp đồng khẩn cấp khác.
Trước khi đi ngủ, tôi đọc một bài trên Minh Huệ có tựa đề “Phục hồi sau khi gãy cột sống nghiêm trọng.” Thật đáng kinh ngạc khi với sự giúp đỡ của Sư phụ, một học viên có thể phục hồi sau khi bị gãy xương sống nghiêm trọng mà không cần phẫu thuật hay tiêu tốn một đồng chi phí y tế nào. Tôi nghĩ không ngẫu nhiên mà tôi đọc được bài này. Cảm ơn Sư phụ đã cho con chính niệm mạnh mẽ để vượt qua khổ nạn này.
Ngày thứ 5
Tôi đã cố gắng để luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ đồng hồ. Vào buổi trưa, tôi đứng bằng chân trái và cố gắng chuyển trọng lượng sang bên phải mặc cho chân sưng. Khi cả hai cánh tay đang chầm chậm đưa lên trên đầu, tôi cảm thấy Pháp Luân đang quay. Cơ thể tôi ấm áp và được bao bọc bởi năng lượng to lớn. Dần dần, chân phải của tôi có thể đỡ được trọng lượng lớn hơn, và cơn đau ở ngực đã thuyên giảm thêm.
Con trai tôi tới siêu thị sau bữa tối. Dùng một cái ghế, tôi chậm rãi đi vào nhà vệ sinh. Tôi nghĩ: “Sao không tắm nhỉ?” Mặc dù chậm chạp, tôi đã cố gắng tắm được và tôi cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Khi con trai tôi quay về, cháu không thể tin nổi là tôi đã tự mình đi tắm.
Tuy nhiên, con trai tôi vẫn lo lắng và muốn tôi đến bệnh viện chụp X quang lần nữa. Tôi nói là không cần, vì nhờ tu luyện, mọi việc đều sẽ ổn thôi. Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 22 năm và chưa bao giờ phải đi viện. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi nói với con trai: “Tai nạn xe hơi này cho thấy uy lực kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Nó nghiêm trọng, nhưng mẹ không đau nhiều và đang phục hồi nhanh chóng. Sư phụ đã bảo vệ mẹ và mẹ đã trả xong một món nợ mạng.”
Tôi tin rằng việc sưng và đau sẽ nhanh chóng biến mất, như thế cuối cùng tôi có thể đi làm trở lại. Tuy nhiên đã qua nhiều ngày sau, mọi thứ vẫn không tiến triển. Tôi nghĩ rằng tôi hẳn có vấn đề về tâm tính, do vậy tôi bắt đầu hướng nội. Tôi thấy bản thân luôn nhìn vào chân một cách vô thức, xem xem liệu nó có phục hồi không. Tôi đã không tự nhận ra rằng tôi đang trở nên rất chấp trước, do vậy dĩ nhiên chỗ sưng sẽ chậm lành vì cựu thế lực đã lợi dụng tôi.
Sau khi tôi phát hiện ra chấp trước này, tôi quyết định buông bỏ hoàn toàn. Tôi phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác đã ngăn cản tôi đi làm và cứu chúng sinh. Tôi cũng kết nối với cái chân của mình, nói: “Chân ơi, bạn là một phần của cơ thể tôi và đến vì Pháp. Xin hãy nhanh chóng tiêu sưng và sớm phục hồi, để chúng ta có thể trợ Sư chính Pháp.”
Tôi tập trung vào làm tốt việc của mình, đọc sách Đại Pháp, luyện công, và phát chính niệm, không chú ý đến cơn đau. Tôi muốn bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi, và làm tốt ba việc. Tôi trở lại làm việc ba tuần sau đó.
Vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng này hóa ra lại là một việc tốt, vì tôi không chỉ được chứng kiến uy lực kỳ diệu của Đại Pháp, mà còn thanh trừ nhiều chấp trước, và chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ.
Tôi mãi mãi biết ơn ân cứu độ của Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/2022/9/1/446779.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/18/203922.html
Đăng ngày 24-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.