Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2023] Nhìn lại những trải nghiệm tu luyện trong năm vừa qua, tôi nhận thấy bản thân đối với việc tu tâm trừ bỏ chấp trước đã trở thành thói quen thường hằng, nhưng thực ra tôi vẫn chưa nhận thức đủ về việc phóng hạ tự ngã và loại bỏ một số quan niệm người thường. Dưới đây tôi xin trao đổi một chút về trải nghiệm mới đây của tôi về việc trừ bỏ tâm chấp trước.

Sau khi chúng tôi nghỉ hưu, vợ chồng tôi quyết định đến nhà con trai chúng tôi ở một địa khu khác để giúp chăm sóc cháu gái chưa đầy một tuổi. Trước khi rời khỏi nhà, tôi hạ quyết tâm rằng tôi sẽ giữ vững tâm tính, phó xuất nhiều hơn, làm việc nhiều hơn và bớt để ý tới chuyện của người khác. Nhưng tôi đã không nhận ra rằng suy nghĩ đó cũng là chấp trước muốn bảo vệ hình tượng của bản thân và giữ cho gia đình hòa thuận êm thấm. Điều này thoạt nghe không sai, nhưng thực ra chúng là quan niệm của người thường.

Khi tới nhà con trai, gặp sự việc gì không phù hợp với quan niệm, vợ chồng tôi đều nhắc nhở nhau rằng chúng tôi chỉ định đến ở khoảng bốn, năm tháng rồi về, vậy nên không được quản nhiều, cần phải đề cao tâm tính. Do vậy có điều gì không thoải mái chúng tôi cũng không để tâm. Tuy nhiên, trong tu luyện, khi các mâu thuẫn dẫn động tâm chúng ta thì tâm tính mới có thể đề cao lên được. Sao có thể sống hòa hợp trong mọi lúc? Tâm truy cầu mối quan hệ hài hòa đã trở thành sơ hở chính của tôi.

Trừ bỏ tâm tự cao tự đại

Trước khi nghỉ hưu, tôi từng là giáo viên ngành thực phẩm. Việc một số học trò của tôi đã giành được giải thưởng cao nhất trong các cuộc thi quốc gia đã khiến tôi trở nên tự phụ và hình thành thói quen chỉ trích mọi thứ.

Con trai tôi cũng theo ngành thực phẩm. Cháu là một đầu bếp giỏi, nhưng tôi thường bình phẩm tài nấu nướng của cháu, chẳng hạn như: ăn thì ngon đấy, nhưng hơi nhạt, hoặc hơi mặn v.v… Đặc biệt mỗi khi nấu ăn, dáng vẻ tôi đầy tự tin và nói năng với giọng điệu không để cho người khác góp ý.

Con dâu tôi rất thật thà thẳng thắn. Cháu đã nhiều lần lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ thích phê bình, giống như một giáo viên vậy,” và “Làm sao mà mỗi khi làm đồ ăn là mẹ lại biến thành mạnh mẽ thế ạ?.”

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua lời nói của con dâu. Tôi cũng muốn cải chính, muốn trừ bỏ tâm tự phụ và tâm hiển thị, nhưng chúng vẫn tiếp tục xuất hiện. Sư phụ từ bi thấy tôi thực tâm muốn tu bỏ nên đã tạo cơ hội cho tôi. Theo đó, những món ăn tôi nấu càng ngày càng tệ, hoặc là không thành công, hoặc là ăn không ngon lắm. Đôi khi cả nhà phải bỏ món đó đi, rất lãng phí. Tôi vốn muốn khoe tài năng của mình với con trai và con dâu, nhưng thay vào đó tôi liên tục thất bại và mất thể diện. Cuối cùng, tôi ngại ngùng thừa nhận: “Trình độ nấu ăn của mẹ quả là kém quá. Xin lỗi vì đã làm cả nhà thất vọng.”

Từ đó về sau tôi không còn ngạo mạn trong việc nấu nướng nữa, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ chấp trước căn bản này.

Trừ bỏ tâm ủy khuất

Do đại dịch, chuyến về quê của chúng tôi bị lùi lại nửa năm, lại thêm chuyện con trai tôi đổi nhà và phải cách ly nên tôi không giảng chân tướng được nhiều. Trong lòng tôi rất sốt ruột muốn được về nhà, tâm tình không yên, tôi cảm thấy rất thống khổ.

Một lần, thái độ của con trai tôi rất tệ khi cháu nói chuyện với tôi. Tôi không tranh cãi mà nghĩ rằng đó là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Tôi cố gắng hướng nội, nhưng dường như tôi đã bị loại vật chất ủy khuất khống chế. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong tình và dường như không thể thoát ra. Tôi lập tức nhận ra rằng “cảm giác” này không phải là con người thật của tôi, tôi không công nhận nó. Tôi tự nhủ: “Đây không phải là ta. Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta không tuân theo bất kỳ sự an bài nào khác.” Tôi không ngừng niệm câu đó, tuy nhiên, tôi đã không thể ngăn được nước mắt của mình.

Tôi cắn răng tiếp tục kiên trì: “Ta nhất định không cần ngươi, người không thể lèo lái được ta, ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, con trai đến là để giúp ta đề cao, ta cần cảm ơn con trai. Đây là việc tốt.” Chẳng mấy chốc, tôi không còn cảm thấy ủy khuất nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã tiêu trừ nó cho tôi ở một không gian khác.

Cảm giác tương tự cũng xuất hiện trở lại một vài lần sau đó, nhưng tôi đều vượt qua một cách nhanh chóng. Cuối cùng, vật chất phụ diện này không bao giờ trở lại nữa.

Hồi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi, đặc biệt là cha tôi, rất không ưa tôi. Ông thường la mắng tôi ngay cả khi tôi không làm gì sai. Tôi đã nhiều lần rời bàn ăn trong nước mắt. Khi tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình, tôi nhận ra rằng tâm ủy khuất đã được hình thành từ đó. Nhờ có Sư phụ, cuối cùng chấp trước ẩn sâu này của tôi đã tan biến.

Hoàn toàn buông bỏ quan niệm gia đình hòa thuận

Ở nhà con trai càng lâu, mối quan hệ của tôi với con trai và con dâu càng trở nên tồi tệ. Chúng tôi không tranh luận công khai, nhưng tôi đã phàn nàn về chúng với chồng mình. Một ngày nọ, khi đang phàn nàn, tôi đã dừng ngay lại khi nhận ra mình nên hướng nội tìm. Tôi đã kịp thời phát hiện những niệm đầu bất hảo và loại bỏ chúng. Tôi còn cảm thấy bản thân rất nghiêm khắc đối đãi, rất tinh tấn, nhưng tôi cũng luôn cảm thấy mình chưa trừ bỏ triệt để, chưa kiền tịnh. Trong lòng tôi khó chịu và luôn muốn về nhà.

Một ngày nọ, tôi ngồi trong phòng khách một mình và nghĩ: “Trong mấy tháng đầu tiên, mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ. Con trai và con dâu mỗi tuần đều học một bài giảng Pháp với chúng tôi. Cả gia đình chúng tôi rất hòa thuận. Hiện giờ sao lại thành thế này? Tôi muốn chung sống hòa hợp với con trai và con dâu và cũng tin rằng tôi có thể làm tốt, sao giờ lại ra nông nỗi này?. Thưa Sư phụ, rốt cuộc là con đã sai ở đâu vậy ạ?

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu tôi: “Chịu đựng chẳng phải là điều tốt sao? Lý ở thế gian là phản đảo với lý tu luyện!”

Phải rồi! Tôi nên nhìn mọi thứ khác đi. Quan niệm vừa chuyển, tôi cảm thấy thông tỏ thoải mái hơn. Tôi nhận ra rằng hóa ra tôi đã ôm giữ những quan niệm người thường. Tôi là một người tu luyện, là đệ tử Đại Pháp đang đi trên con đường thành Thần, cần dùng phản lý của người thường để nhìn nhận vấn đề. Cảm thấy không thoải mái là điều tốt, chịu khổ cũng là điều tốt. Tu luyện chính là thay đổi quan niệm.

Tôi tĩnh tâm suy nghĩ, rốt cuộc điều gì đã thực sự khiến tôi khó chịu? Trong quá trình trừ bỏ tâm ủy khuất và các tâm chấp trước khác, mâu thuẫn phát sinh là để khuấy động nhân tâm, để tôi nhận ra rồi trừ bỏ đi. Nhưng sau khi trừ bỏ được rồi, tôi lại lo lắng về việc mất đi mối quan hệ hòa ái với gia đình và cái tâm đó càng ngày càng nặng. Đó là lý do tại sao tôi ngày càng trở nên khó chịu.

Hóa ra, tâm cầu có được gia đình hài hòa, tốt đẹp là cái tâm thâm căn cố đế đã khống chế tôi vài chục năm qua. Tôi nhận ra rằng chấp trước này cũng chính là động lực ban đầu thúc đẩy tôi tu luyện và trở thành một người tốt hơn. Tôi phải loại bỏ quan niệm này, tu luyện và đề cao một cách vô điều kiện.

Hồi tưởng lại quá trình tu luyện oan tâm thấu cốt của tôi tại nhà của con trai, tôi cảm nhận được rõ rằng an bài của Sư phụ chính là an bài tốt nhất. Trong hoàn cảnh đó, rất nhiều tâm chấp trước của tôi đã được phơi bày, tôi cũng đã trừ bỏ được rất nhiều nhân tâm, giúp tôi chuyển biến quan niệm người thường.

Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ! Đệ tử quyết tâm tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc và theo Sư phụ về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/2/457250.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/15/208077.html

Đăng ngày 19-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share