Bài của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-03-2023] Tôi là một đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1996. Nhìn lại hơn 20 năm tu luyện của mình, trải qua bao lần vấp ngã, tôi đã bước qua dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi sẽ chia sẻ thể hội tu luyện của tôi trong thời gian vừa qua cùng các đồng tu!

Một lần, ở địa phương của tôi có một đồng tu vô tội bị giam giữ phi pháp, và các đồng tu từ những địa khu khác đã tích cực giúp chúng tôi giải cứu đồng tu đó. Chúng tôi đến văn phòng của các đồng tu ở những nơi khác để thảo luận về các vấn đề cụ thể. Có học viên A hiểu luật, miệng nói đầy những lời mang năng lượng tiêu cực, đa số là những lời mà người thường nói, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, thật không thể tin được, tôi không thể hiểu anh ấy. Lúc đó muốn không mất lòng thì nên nói ít lại, có học viên B đi cùng, hãy để cô ấy trả lời! Nhưng đã đến giờ ăn, mọi người cùng nhau ăn xung quanh bàn trà, đồng tu đó ngồi dang rộng hai chân ở giữa ghế sô pha, dùng sự kiêu ngạo để áp đảo người khác; nó diễn tả sự kiêu căng và ngạo mạn, trông có vẻ độc đoán.

Trong số các đồng tu ở đây, anh ấy là người trẻ nhất, nhưng anh ấy đã khiển trách đồng tu C, người đã ngoài 70 tuổi, và sau đó nói vài câu không khách khí với với đồng tu B. Cả hai vị đồng tu này đều có tâm thái bình hòa nên không có chuyện gì xảy ra. Trong suốt bữa ăn hầu như chỉ có đồng tu A nói, đa phần là những tữ ngữ khó nghe, lúc đó tôi cảm thấy hơi khó tiếp thụ, nghĩ trong tâm: Thật là một lần mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đồng tu như vậy!

Lúc đó tâm lý tôi không vui nên cố gắng nhẫn không nói. Vì tính nóng nảy của tôi, kém kiên nhẫn, dễ nổi nóng khi sự việc xảy ra, thích tranh đấu khi bất bình, biết rằng đó là ma tính, luôn chú trọng về phương diện này để thực tu, đừng để các yếu tố văn hóa Đảng khởi tác dụng, nhưng tình huống này đến quá đột ngột, người này còn chưa nói về tôi, tôi sắp không thể chịu đựng được nữa.

Tôi tự dặn lòng mình phải có tâm thái thanh tĩnh và đặt công phu vào việc thực hành chữ Nhẫn, vì vậy tôi chỉ cúi đầu và ăn mà không phát ra một lời nào. Cứ như vậy, cuối cùng tôi cũng hoàn thành bữa ăn, một lúc sau tôi thấy không thoải mái xung quanh dạ dày, lấy tay sờ vào, phát hiện có một cục to bằng quả trứng gà đã phình ra.

Học viên A này vì một đồng vô tội bị bắt giam, cảm thấy tiếc nuối và khổ tâm, dùng tâm người thường để đối đãi, anh ấy cứ nói chuyện bi quan và không có chính niệm. Trước khi rời đi, tôi đã an ủi anh ấy và nói: “Mọi thứ đều có Sư phụ an bài, đứng trên Pháp để suy nghĩ vấn đề, tăng cường chính niệm của bạn” Anh ấy chân thành gật đầu nói: “Vâng, vâng.”

Trên đường về nhà, tôi hỏi học viên B về tình huống tu luyện của học viên A. Câu hỏi khó liễu giải: “Tại sao mọi người thiên vị anh ấy nhiều như vậy?” Học viên B nói: “Kỳ thực, anh ấy có nhiều lợi thế. Anh ấy có thể liên hệ được với luật sư, luật sư cơ bản có thể xử lý được các vụ việc theo yêu cầu bản án của chúng tôi. Trước mỗi lần liên lạc với luật sư, đều phải chuẩn bị đến nửa đêm, anh ấy thấy đồng tu bị kết án nặng thế, tình huống cấp bách nên mới có biểu hiện như vậy”. Tôi bội phục sự khoan dung và thiện ý liễu giải người khác của đồng tu, tôi cảm thấy rằng mình có một lỗ hổng trong tu luyện.

Tại lần khác khi tôi gặp lại học viên A, tôi thấy rằng anh ấy giao tiếp rất tốt với luật sư, ngôn từ nghiêm túc, thể hiện đúng phong thái của một đệ tử Đại Pháp, và luật sư rất tôn trọng anh ấy. Tôi thấy học viên A cũng thuận mắt, tấm lòng thuần tịnh của anh ấy trong việc giúp đỡ các đồng tu gặp nạn. Hóa ra những biểu hiện trước đây của anh ấy đã khiến tôi đề cao.

Sư phụ nhìn thấy tâm mong muốn đề cao của tôi, và muốn loại bỏ những quan niệm và tâm tính không phù hợp với Pháp, Ngài đã dùng biểu hiện của đồng tu A để cho tôi thấy những thiếu sót của bản thân và tu luyện để loại bỏ nó, thăng hoa cảnh giới tư tưởng, giúp tôi vứt bỏ những vật chất bất hảo.

Nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi đã kiên trì từ năm 2006 đến nay, mọi người đang vững bước trên con đường chứng thực Pháp và cứu người, tĩnh lặng phối hợp, khi có sự việc xảy ra đều có thể tự hướng nội tìm, dù có mâu thuẫn, dùng Pháp để tự quy chính, mọi thứ xấu rất nhanh biến mất.

Nhưng tu luyện không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Đồng tu D bị mê đọc tiểu thuyết của người thường, dần dần không đến học Pháp, phóng túng tu luyện, bị cựu thế lực khống chế, trong thân thể xuất hiện nghiệp bệnh nặng, mọi người đều rất lo lắng và thường tìm cô ấy học Pháp và thảo luận chia sẻ. Hết lần này lần khác mời cô ấy tham gia học Pháp nhóm, liên tục thời gian ba, bốn năm, bây giờ tình trạng thân thể của cô ấy đã được cải thiện tốt và về cơ bản cô ấy đã phục hồi. Nhưng trạng thái của cô ấy lúc tốt lúc xấu, gần đây khôi phục lại được, tôi cũng cố gắng hết sức để giúp cô ấy. Nhưng thời gian trôi qua, thỉnh thoảng biểu hiện bất hảo của cô ấy đã chạm vào quan niệm của tôi, dần dần tôi mất tín tâm với cô ấy, tôi đã mất đi sự kiên nhẫn trước đây và có thành kiến ​​với cô ấy trong tâm.

Một lần, chúng tôi hẹn nhau cùng làm công việc Đại Pháp vào lúc 1:50 trưa, còn hẹn với các đồng tu khác đợi ở điểm dừng tiếp theo lúc 2:00. Tôi lái xe đến chân tòa nhà đúng giờ đợi cô ấy. Đến 2 giờ 50 đồng tu D vẫn chưa xuất hiện, bởi vì cô ấy có thói quen trì hoãn, đa số đều đến muộn hơn vài phút so với thời gian đã hẹn. Nhưng lần này đã quá muộn, tôi nghĩ cô ấy sẽ không quên một lần nữa, bởi vì điều này đã phát sinh trước đây. Tôi vội bấm chuông cửa, cô ấy ngái ngủ đi ra nói: “Tôi quên mất, đợi tôi thay quần áo vài phút”.

Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, tôi không vui, sắc mặt có chút nặng nề, tôi nín nhịn để không trách cô ấy, nhưng có một chút tức giận, cô ấy cũng xuất hiện rồi, suốt đường đi chúng tôi không nói chuyện với nhau, đến điểm dừng tiếp theo các đồng tu đang phải đứng đợi. Chúng tôi đã đến đích và hoàn thành xuất sắc công việc Đại Pháp của mình. Không lâu sau, sau một buổi học Pháp nhóm tập thể, chúng tôi đã giao lưu kinh nghiệm và thảo luận nhiều điều. Học viên D đã nói điều gì đó mà tôi không muốn nghe. Nó hơi hời hợt, khiến tôi cảm thấy không dựa trên Pháp, chấp trước của tôi lại xuất hiện trở lại, để tránh nói những lời không hay vì cảm xúc của mình, tôi đã đứng dậy và rời khỏi điểm học Pháp.

Sau khi trở về, tôi đã bị tâm người thường dẫn động, trong đầu tôi chứa đầy những thiếu sót của các đồng tu, hết chuyện này đến chuyện khác, tôi cảm thấy đồng tu D thật là thái quá, và hành vi của cô ấy đã nhiều lần chạm đến ranh giới sức chịu đựng của tôi. Trong tâm cảm giác tràn đầy sự khó chịu, nó nhanh chóng bộc lộ ra, và tôi không thể bao dung cô ấy nữa. Trong mấy ngày đó, chỉ nghĩ đến đồng tu D là khiến tôi khó chịu, tôi nghĩ: Chúng ta đã phối hợp rất tốt với nhau trong nhiều năm như vậy, hiện tại sao lại như thế này? Hãy nghĩ lại: Hãy bình tĩnh! Hãy học Pháp thật tốt, ngộ ra nó, và nhanh chóng nhìn lại chính mình để xem tu luyện của mình đang bị mắc kẹt ở đâu.

Tôi không ngừng tự tìm chính mình, tôi vẫn còn tình nhất định dành cho đồng tu, nhưng tôi không đủ từ bi, tôi đã không dùng tâm khoan dung hồng đại với đồng tu, cô ấy vẫn đang trong khó nạn và cần sự giúp đỡ của chúng tôi . Thay vào đó, tôi đặt cái gọi là cảm xúc và điểm mấu chốt giới hạn của mình lên hàng đầu. Trong một buổi học Pháp nhóm, điểm hóa của Sư phụ đã thức tỉnh tôi:

“Không được nhìn nhận rằng [vậy là] có mâu thuẫn rồi, có ý kiến rồi, không muốn hợp tác với học viên nữa. Cần phải biết rằng mọi người đều là từ trạng thái ấy mà vượt qua, hơn nữa mỗi cá nhân thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trạng thái đó, cần phải biết rộng lượng với người khác, thông cảm với người khác, cần phải biết hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều có thể cùng nhau làm tốt việc chứng thực Pháp của đệ tử Đại Pháp, đó mới là điều nên làm.” — Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004

Tôi đã ngộ ra, tâm tôi đột nhiên khai sáng. Sự bất mãn của tôi với các đồng tu tiêu tan, và tôi cảm thấy rất thoải mái.

Điều tiếp theo thực sự là một sự chuyển biến khi chúng tôi phối hợp trở lại, đồng tu D đã sớm đợi tôi ở tầng dưới, trạng thái rất tốt, chúng tôi đã nói chuyện không dứt trong xe, và mọi chuyện đã trở về giống như trước đây.

Tôi thể hội được rằng khi gặp phải mâu thuẫn, bất mãn, hay những khó nạn khác, cần dùng suy nghĩ của người tu luyện để đối diện, tăng cường học Pháp và hướng nội tự tìm vô điều kiện, Sư Phụ sẽ triển hiện cho bạn cần minh bạch các Pháp lý ở tầng thứ mà bạn cần hiểu, cùng với tu thân thì sẽ đề cao và thăng hoa trong tu luyện. Đây cũng là cảm ngộ của tôi về việc thế nào là đồng hóa với Pháp.

Thể hội cá nhân, có điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ chính.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Dịch từ bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/24/458070.html.
Đăng ngày 13-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share