Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2022] “Trầm cảm” là một căn bệnh tinh thần phổ biến trong xã hội hiện đại. Ngay cả những người trông bình thường và có tính cách vui vẻ cũng mắc phải căn bệnh này. Những ai không mắc thì khó mà hiểu được trạng thái bệnh. Khi có người thân hoặc bạn bè bị trầm cảm, chúng ta thường cảm thấy bất lực và không biết phải giúp đỡ hay an ủi thế nào. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm cá nhân của mình, hy vọng rằng nhiều người sẽ có thể giúp đỡ người thân của mình khi gặp phải tình huống tương tự.

Tôi là người vùng Đông Bắc Trung Quốc. Tháng 9 năm 1998, tôi và chồng chuyển đến Thượng Hải sinh sống và mở doanh nghiệp. Khi mới đến nơi đô thị phồn hoa sầm uất này, chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn và áp lực. Nhờ khỏe mạnh, thông minh và may mắn, chúng tôi đã trụ lại được nơi đây.

Tôi sinh con gái vào năm 2000. Vốn là người bi quan từ nhỏ, tôi đã mắc chứng trầm cảm sau sinh. Tôi thường xuyên bị mất ngủ. Cảm giác cô đơn và tuyệt vọng luôn thường trực trong tâm trí tôi. Áp lực thường xuyên khiến tôi bị khó thở. Tôi luôn nghĩ đến cái chết để giải thoát, có ý định tự tử. Nhưng nghĩ phải bỏ lại con gái một mình nên tôi không thể.

Năm 2006, tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ khiến tôi phải vào viện gặp bác sĩ chuyên khoa. Tôi được chẩn đoán mắc chứng “trầm cảm nặng”. Bác sĩ kê một số toa thuốc trầm cảm. Cơ chế hoạt động của thuốc trầm cảm mạnh đã trói buộc đầu óc tôi. Mỗi khi tôi ngồi xuống một lúc, thì toàn bộ cơ thể và khuôn mặt của tôi trở nên thờ ơ, vô cảm và lãnh đạm. Thuốc cũng làm suy giảm nội tiết tố trong cơ thể tôi. Nhìn đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt hốc hác của mình trong gương, tôi chỉ biết than thở: “Sống làm chi cho khổ!”

Một ngày nọ, tôi đang nằm trên giường sau khi cho con gái ngủ thì chợt nhớ ra rằng, tài sản của tôi còn có cuốn sách ‘Chuyển Pháp Luân’. Trong tâm tôi liền xuất hiện mong muốn tu luyện rất mạnh mẽ và tôi bật khóc và cầu xin: “Sư phụ, xin Ngài cho con gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp!”

Ngày hôm sau, tôi đi chợ mua rau và lang thang đến một quầy rau không quen để mua gừng. Ở đó có một bác lớn tuổi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp! Vui mừng khôn xiết, tôi ngay lập tức nói chuyện với người học viên này, và nói với bác về hoàn cảnh của tôi, đồng thời bày tỏ nguyện vọng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người phụ nữ đó đã cho tôi số điện thoại, và ngay ngày hôm sau bà gửi cho tôi một bộ kinh văn mới nhất của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Sáng hôm đó, sau khi đưa con gái đến trường mẫu giáo, tôi bắt đầu đọc các bài giảng của Sư phụ. Có lần đọc được bài viết rằng Sư phụ đã uống một lượng tương đương với một bát thuốc độc để tiêu nghiệp cho một học viên bị nghẽn mạch máu não, tôi cảm động đến rơi nước mắt. Sư phụ từ bi đã vì các học viên Đại Pháp mà hy sinh to lớn và chịu nhiều đau khổ.

Mặc dù trước đó tôi đã biết về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vẫn chưa bước vào tu luyện. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vẫn hiện hữu trong tâm tôi. Thỉnh thoảng tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra đọc, và đây là cuốn sách duy nhất tôi mang theo khi chúng tôi chuyển nhà từ quê đến Thượng Hải. Bất chấp tất cả, Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi và thậm chí còn an bài cho tôi tìm được một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên ngừng uống thuốc chống trầm cảm mới phải. Tuy nhiên, tờ hướng dẫn sử dụng thuốc cũng cảnh báo không nên dừng thuốc đột ngột, vì điều này có thể gây ra các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Sau một hồi do dự, tâm tôi trở nên cứng rắn và kiên quyết với bản thân. Tôi vứt toàn bộ số thuốc còn lại vào nhà vệ sinh, xả nước và tự nhủ: “Mình quyết tâm tu luyện!”

Sau khi ngừng thuốc chống trầm cảm, mặc dù tôi bị buồn nôn và mờ mắt, nhưng đầu óc và suy nghĩ của tôi trở nên sắc bén và rõ ràng hơn. Tôi còn cảm thấy liên tục muốn khóc mà không thể giải thích được vì sao. Bác học viên lớn tuổi đó đã khuyên tôi phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác. Ngay khi tôi bắt đầu phát chính niệm, một điều kỳ diệu đã đến. Trái tim tôi bỗng chốc ngập tràn niềm vui. Tôi bắt đầu mỉm cười trong nước mắt, cùng lúc cảm giác chán nản của tôi cũng tiêu dần.

Với sự gia trì của Sư phụ, tôi không bị triệu chứng tâm thần phân liệt, vốn là phản ứng phụ của việc ngừng uống thuốc. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thể trạng yếu và thiếu nghị lực. Đáng lẽ có thể đi bộ, thì tôi phải đi xe đạp ra phố mua đồ. Một hôm đi chợ về, tôi dựng xe đạp ở bãi xe và bắt đầu đi bộ về nhà. Khi quay đầu lại, tôi thấy bốn con ma màu đen đang theo sau tôi. Chúng đen trũi từ đầu đến chân, mặt có cằm nhọn, cổ và cánh tay thì gầy guộc, vừa đi vừa nhảy cóc. Có hai con ma cao ba mét, còn hai con còn lại cao khoảng hai mét. Khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào chúng, chúng liền chạy trốn.

Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là ảo giác. Nhưng quay lại lần nữa, tôi thấy tất cả chúng đang ngồi xổm xuống. Khi ra khỏi nhà xe, liếc nhìn lại phía sau, tôi thấy những con ma đó đang sợ hãi ở đằng sau. Chúng bắt đầu đi theo tôi từ xa. Khi đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, tuy là người hơi nhút nhát, nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tâm tôi rất bình tĩnh. Tôi chợt nhận ra rằng cái gọi là “bệnh trầm cảm” của tôi là do những con ma này gây ra đây. Sư phụ từ bi đã nhắc nhở tôi rằng đừng nhìn bệnh tật của mình từ quan điểm của người thường và khoa học hiện đại. Trạng thái tinh thần này của tôi cơ bản là do những bóng ma đen này gây ra, và có thể là nghiệp lực tích lũy từ những kiếp trước của bản thân.

Kể từ đó, tôi tinh tấn học Pháp, luyện công và duy trì chính niệm của mình để loại bỏ những con ma kia được hiệu quả hơn. Dần dần, chứng mất ngủ của tôi cũng biến mất, tôi bắt đầu biết cười và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuối cùng tôi đã vượt qua được chứng trầm cảm này.

Trong xã hội hiện đại đầy hỗn loạn và phức tạp ngày hôm nay, ngày càng có nhiều người mắc chứng trầm cảm, một căn bệnh kỳ lạ, khó hiểu và vô cùng khó chữa. Tôi hy vọng kinh nghiệm cá nhân của mình có thể giúp những người khác đang đối mặt với vấn đề tương tự.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/17/446509.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/4/204591.html

Đăng ngày 19-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share