Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2022] Năm 2020 với tôi mà nói là một năm đặc biệt, là năm tôi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trở thành đệ tử Đại Pháp và bắt đầu một cuộc đời mới. Tôi đã thay đổi từ một người theo tư tưởng hiện đại đầy biến dị thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn.

Đánh mất bản tính và lãng phí thời gian

Trong ký ức của tôi, tôi lớn lên cùng với bà ngoại, lũ trẻ trong thôn đều nói tôi là một đứa trẻ hoang ngoài ý muốn. Tôi cũng thường xuyên bị trẻ con quanh nhà chế nhạo và bắt nạt, khiến tôi ngay từ nhỏ đã luôn cảm thấy tự ti.

Cha mẹ tôi sống ở Liêu Ninh, còn nhà bà ngoại tôi ở tận Hắc Long Giang, cách đó hàng ngàn dặm. Vậy tại sao tôi lại lớn lên cùng với bà ngoại?

Tất cả bắt đầu từ việc cha tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi kể rằng ông từng làm việc tại một công trường xây dựng, nghiện rượu nặng và tính tình nóng nảy. Tuy nhiên, từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cha tôi đã bỏ rượu và cải thiện tính cách của mình.

Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tốt dạy mọi người đề cao tâm tính, nhưng Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì tật đố đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Chỉ vì kiên định với đức tin, cha tôi đã nhiều lần bị đưa vào các trại lao động cưỡng bức, không còn cách nào khác, mẹ tôi đành phải đưa tôi đến sống với bà ngoại.

Vài năm sau, cha tôi được trả tự do, cuối cùng tôi đã có thể trở lại sống cùng cha mẹ sau bao tháng ngày mong đợi, nhưng tôi cũng phải đương đầu với môi trường sống mới đầy bỡ ngỡ.

Hoàn cảnh ở trường đã thay đổi tôi, và các bạn cùng lớp cũng ảnh hưởng đến tôi. Tôi trở nên nghiện trò chơi điện tử và thường chơi suốt cả ngày. Do vậy, tôi không thể theo kịp bài vở ở trường, và kết quả học tập của tôi sa sút nghiêm trọng.

Giáo viên của tôi liên tục nhắc nhở tôi, và các bạn cùng lớp chế nhạo tôi. Điều đó trở thành áp lực lớn mỗi ngày khiến tôi trở nên suy sụp. Tôi đã chọn cách chạy trốn, thoát khỏi thế giới đáng sợ và nhàm chán này. Tôi đã uống rất nhiều thuốc để cố gắng kết thúc cuộc đời mình, nhưng bất thành.

Sau khi rời ghế nhà trường, tôi bắt đầu đi làm. Đó là một cuộc sống trống rỗng và vô nghĩa. Một ngày của tôi không có gì ngoài việc đi làm và thức khuya để chơi điện tử, cứ lặp đi lặp lại như thế. Tôi còn có thói quen xấu nữa là xem các nội dung khiêu dâm, làm đầu óc tôi không được minh mẫn.

Trong công việc, tôi không cố gắng, rất hiếm khi tôi được thưởng. Để tránh phải làm việc, tôi thường trốn trong nhà vệ sinh để chơi game, một hai giờ sau mới đi ra.

Theo đó, tôi trở nên vô cùng cáu kỉnh. Tôi thường la mắng bố mẹ và phát sinh mâu thuẫn với đồng nghiệp. Dưới ảnh hưởng của chế độ cộng sản, mọi người quanh tôi đều như thế cả nên không có gì lạ. Một số đồng nghiệp thậm chí còn khoe về việc họ đã đe dọa chính cha mẹ mình như thế nào, khoe việc họ tới các hộp đêm để tiêu khiển ra sao. Thậm chí có người còn coi chuyện đi hộp đêm là việc chắc chắn phải làm, có người còn vay tiền khắp nơi để mua một gói “bạch phiến”. Trong hoàn cảnh Trung Quốc Đại lục ngày nay, đấu tranh vì lợi ích cá nhân là điều bình thường. Mọi người đã quen với việc đánh nhau trên đường phố, ma túy và mại dâm, quả thực đã đến mức bất chấp thủ đoạn, cười kẻ nghèo chứ không cười phường kỹ nữ.

Tẩy tịnh và tái sinh

Giữa cuộc sống vô nghĩa và tẻ nhạt như vậy, tôi thường tự hỏi mục đích sống của mình là gì. Tôi khao khát cuộc sống của một người tu luyện, điều mà tôi đã từng nghe kể từ khi còn nhỏ. Tôi bắt đầu đọc kinh Phật, kinh sách Đạo giáo và Kinh thánh, tất cả đều nói về sự thần thông quảng đại của các vị Thần Phật, nhưng không có cuốn nào đề cập đến việc làm thế nào để tu thành bậc Giác Giả.

Mẹ tôi để ý thấy tôi đọc sách tôn giáo nên đưa cho tôi một số tài liệu giảng chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã nhận chúng. Mẹ tôi còn mở các chương trình phát thanh Minh Huệ cho tôi nghe và giới thiệu một số bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện, điều này càng thuyết phục tôi hơn, rằng Thần Phật thực sự tồn tại.

Tôi vô cùng xúc động khi xem video các học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây đến Quảng trường Thiên An Môn và hiên ngang đứng lên bảo vệ đức tin của họ. Tôi cảm thấy rằng mỗi học viên đến Quảng trường Thiên An Môn để lên tiếng cho Đại Pháp đều giống như những tín đồ Cơ đốc thời La Mã cổ đại, dẫu biết rằng có thể phải đánh đổi cả sinh mạng nhưng họ vẫn tiến lên. Những hình ảnh đó đã lay động sâu sắc tâm hồn tôi và đập tan những lời dối trá và tuyên truyền của ĐCSTQ.

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Cuốn sách đã giúp tôi nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, biết được chúng ta sống để làm gì, chúng ta đến từ đâu và chúng ta sẽ đi về đâu. Những câu hỏi đau đáu trong tôi, từng câu, từng câu, đều được trả lời.

Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Đại Pháp) cũng giảng về không gian và thời gian, sự hình thành và tồn tại của vũ trụ. Tôi bị choáng ngợp bởi sự vĩ đại của Đại Pháp. Những gì tôi học được từ Chuyển Pháp Luân hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã đọc trong các cuốn sách khác và tôi hạ quyết tâm bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi tu luyện, trông tôi rất thiếu sức sống. Bố mẹ tôi thường bảo: “Trông con không giống một thanh niên 22 tuổi mà như một người 42 tuổi rồi.“ Dáng vẻ của tôi khiến mọi người cảm thấy nặng nề, tôi rất kiệm lời và giữ bộ mặt ủ rũ. Hôm nay, so sánh bản thân với ảnh chứng minh thư, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy các nét trên khuôn mặt mình đã thay đổi. Giờ đây tôi trông rạng rỡ và dễ gần hơn.

Điều này đã khẳng định lời Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Hạnh phúc khi chịu thiệt thòi

Sư phụ đã dạy chúng ta trở thành người tốt theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, không màng danh lợi và làm bất cứ việc gì cũng nghĩ đến người khác trước. Tôi đã cố gắng làm theo điều này.

Tôi là một tài xế tại nơi làm việc, có lần khi đi chở hàng, một nhà cung cấp đã nói với tôi: “Cậu chỉ cần lái chiếc xe tải này đến. Đầu bên kia sẽ có người bốc dỡ.” Nhưng khi đến nơi, tôi không thấy có ai xung quanh. Tôi đợi nửa giờ đồng hồ vẫn không thấy ai bèn tự mình bốc dỡ hàng hóa xuống. Tôi bốc đỡ được hơn một nửa thì công nhân bốc xếp mới xuất hiện.

Thay vì dỡ nốt phần hàng còn lại trên xe, họ chỉ chuyển những gì tôi đã dỡ lên tầng trên. Chờ họ chuyển xong cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Họ nói với tôi: “Nếu anh không thể chờ được thì anh tự dỡ hàng đi vậy.”

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ tính thêm phí cho khách hàng. Nhưng tôi không làm như thế nữa, bởi tôi là người tu luyện và phải làm theo lời dạy của Sư phụ. Tôi lặng lẽ tự mình dỡ nốt phần hàng còn lại và rời đi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rõ mình thật hạnh phúc sau khi chịu thiệt thòi, và tôi thực sự cảm nhận được niềm vui khi biết suy nghĩ cho người khác trước.

Buông bỏ lợi ích cá nhân

Các thương nhân Trung Quốc ngày nay có xu hướng in ở cuối danh thiếp của họ dòng chữ “Lấy chữ tín làm gốc”, nhưng tôi hiếm khi thấy ai tuân thủ nguyên tắc này. Mọi người đều vì lợi nhuận, làm việc cật lực để kiếm tiền, vậy còn ai quan tâm đến chữ tín và lương tâm chứ?!

Còn nhớ có lần tôi nhận giao một đơn hàng, người chủ đưa cho tôi danh sách hàng hóa và chi phí vận chuyển. Trước đây tôi đã từng gặp người mua khi anh ta đang thương lượng chi phí giao hàng với người cung cấp.

Tuy nhiên, khi tôi chở hàng tới nơi, đến lúc kiểm tra hàng và thu tiền thì người đó bảo không phải giá này, và tôi có ý định lừa anh ấy. Tôi nói: “Tôi sẽ gọi cho bên cung cấp. Anh có thể nói chuyện với ông ấy.” Cuối cùng họ đã tranh cãi qua điện thoại.

Người mua nói với người bán: “Anh làm ăn không trung thực. Anh cố tình tăng giá để lừa tôi. Không có chuyện đó đâu. Tôi sẽ không nhận số hàng này!“ Anh ta bắt đầu la hét và chửi rủa một cách điên cuồng.

Trước đây, tôi chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào như thế. Tôi bèn cố gắng an ủi anh ấy và bảo: “Anh à, anh đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói. Chỉ là một khoản tiền nhỏ, không đáng để tức giận thế này.”

Anh ấy nói: “Tôi không nhắm vào cậu. Tôi chỉ không thể chịu đựng được giọng điệu của ông ấy! Đó chẳng phải nói dối trắng trợn sao. Tôi nhớ giá đã được viết trên đơn hàng rồi”. Chúng tôi liền kiểm tra, nhưng không thấy có ghi ở đó.

Sau đó, người cung cấp gọi cho tôi bảo: “Nếu anh ta không muốn chúng, thì cậu chở hàng về.”

Tôi trả lời: “Tôi đã đến đây rồi! Hãy bán nó cho anh ta với mức giá anh ta nói đi.”

Ông ấy nói: “Vậy thì cậu chịu khoản chênh đó nhé. Cậu có thể tính cho anh ta bao nhiêu tùy ý, nhưng tôi sẽ không chịu mất một xu nào so với giá tôi đã nói đâu. Giảm bao nhiêu là tùy cậu.” Tôi đồng ý, rồi chấp nhận mức giá người mua đưa ra để hoàn thành giao dịch và rời đi.

Trong quá trình này, tôi luôn nghĩ: “Mình là người tu luyện và không thể hành xử như một người thường.” Tôi đã buông bỏ chấp trước của mình và hóa giải mâu thuẫn.

Ông chủ sau đó nói với tôi rằng người khách kia thường xuyên mua hàng và biết rõ phí vận chuyển là bao nhiêu. Ông ấy còn gọi cho người mua và mắng anh ta vì đã lấy tiền của tôi.

Khi nghe thấy điều đó, tôi cũng không động tâm lắm, chỉ cảm thấy họ thật đáng thương, vì tiền mà sẵn sàng làm mọi việc. Tuy nhiên, sau này nghĩ lại, tôi khá tức giận. Nếu là trước đây, tôi đã bắt người mua phải trả gấp mấy lần hoặc đánh cho hả giận. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa bao giờ âm thầm chịu tổn thất lớn như thế.

Sư phụ giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trở lại sau khi đọc đoạn Pháp trên và ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của Đại Pháp. Đoạn Pháp này nhằm vào trải nghiệm của bản thân tôi, như thể được viết cho tôi vậy.

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, để gia tăng tín tâm của tôi, Sư phụ đã cho tôi cảm nhận Pháp Luân xoay chuyển, nhìn thấy những cảnh tượng mỹ diệu qua thiên mục và nghe được âm nhạc từ các không gian khác.

Lời kết

Đã 30 năm kể từ khi Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, và vô số người đã thoát thai hoán cốt nhờ tu luyện Đại Pháp. Tôi chỉ là một hạt cát trong đại dương các học viên đó, và tôi rất hạnh phúc khi mình có thể đắc được Đại Pháp vào lúc cuối của thời loạn thế này. Từ một kẻ “vô ơn bạc nghĩa” trong mắt gia đình, tôi đã cải biến thành một người con có trách nhiệm nhờ uy lực của Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/16/449650.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/4/207193.html

Đăng ngày 15-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share