Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-01-2023] Tôi sống ở một thành phố nhỏ có chưa đến ba triệu dân, tôi mở một cửa hàng giặt là nhỏ và sửa quần áo cho khách. Trong hơn mười năm qua, khi khách hàng mang quần áo đến, tôi luôn phải kiểm tra qua xem có hư hỏng gì không để tránh phát sinh tranh cãi sau này. Trong khi kiểm tra, tôi thường tìm thấy tiền trong túi, và trường hợp này tôi gặp rất nhiều. Hồi đầu, tôi rất vui khi tìm thấy tiền – không phải vì để làm của riêng mà là vì khi trả lại tiền cho khách, họ sẽ cảm ơn tôi và khen tôi là một người tốt. Tôi rất thích cảm giác đó, được mọi người công nhận rằng tôi có đạo đức cao hơn nhiều so với người khác.

Có lần, một khách hàng quen đến giặt quần áo thể thao, mặc dù phí giặt tôi đã tính rất rẻ rồi nhưng cô ấy vẫn mặc cả. Trong tâm tôi không thích cô ấy. Sau đó, tôi tìm thấy 100 nhân dân tệ trong túi quần áo của cô ấy. Tôi thầm nghĩ – cô cò kè bớt một thêm hai, số tiền này tôi không đưa cho cô nữa, vậy cô mặc cả đâu có ích gì. Tất nhiên là do tôi đang tức giận nên mới nghĩ vậy, chứ tôi nhất định phải trả lại cho cô ấy, và còn nghĩ khi nhận tiền cô ấy sẽ rất vui. Nhưng không ngờ khi tôi đưa tiền, cô ấy chỉ nói “Cảm ơn” một cách miễn cưỡng. Tôi nói với cô rằng bởi vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi mới làm như vậy, nhưng dường như điều đó khiến cô ấy rất sợ. Trong tâm tôi nghĩ: “Loại người gì vậy, tôi đã đem tiền trả lại cho cô, cô không những không cảm ơn, mà đến khuôn mặt cô cũng không vui, lại còn có vẻ sợ Pháp Luân Công. Người như cô không xứng đáng được nhận lại tiền, nếu như tôi không tu luyện, liệu tôi sẽ trả lại tiền cho cô sao?” Lúc đó tôi bất giác nhận ra suy nghĩ của mình có gì đó không đúng.

Đôi khi tôi tìm thấy một vài đồng xu trong túi, nghĩ rằng không ai để ý đến mấy đồng trinh đó, liền tiện tay ném sang một bên mà không trả lại. Sau một quãng thời gian dài, tôi phát hiện ra mình đã tích góp được rất nhiều tiền xu. Nghĩ lại tôi thấy điều này có vẻ không đúng bèn cải chính, đem tiền xu đặt trả vào quần áo đã giặt xong. Khi trả đồ cho khách, nếu có thời gian, tôi sẽ giảng chân tướng về cuộc bức hại cho họ. Họ đều đồng ý với tôi và có không ít người làm tam thoái.

Khi học Pháp sâu hơn, tôi tự hỏi tại sao tôi luôn tìm thấy tiền trong đồ giặt. Có phải Sư phụ đang khảo nghiệm tâm lợi ích của tôi? Vậy là tôi không còn truy cầu tư lợi nữa, nhưng tôi phát hiện mình vẫn còn tâm cầu danh, tâm muốn được khen ngợi và được người khác công nhận. Sau khi ngộ được điều đó, tôi dần dần không còn chú ý đến việc mọi người có cảm ơn hay khen ngợi tôi hay không. Việc tôi trả lại tiền cho người khác trở nên thật bình thường.

Đôi khi tôi cũng quên trả lại tiền, tôi liền theo địa chỉ của khách mà mang trả cho họ. Dần dần, khi tâm tính tôi đề cao lên, tôi hiếm khi tìm thấy tiền trong quần áo đưa đến.

Mùa đông năm ngoái, một thanh niên khoảng 30 tuổi mang tới một chiếc áo khoác làm từ sợi tổng hợp, trông na ná như áo lông, để giặt. Tôi thấy chiếc áo rất cũ, mặt ngoài nhiều chỗ đã sờn và bong tróc, cần phải sửa lại. Phí giặt và sửa áo là 30 nhân dân tệ, nhưng tôi thấy không cần phải giặt, liền bảo cậu ấy nhưng cậu ấy nói không sao, cứ giặt.

Khi chuẩn bị giặt áo, tôi thấy túi áo bị rách, giữa hai lớp áo có một túi nilon, trong đó có 65 nhân dân tệ và còn có biên lai giao hàng ghi rõ bao nhiêu vỉ trứng đã được giao đến một địa chỉ và bao nhiêu bánh bao đã giao đến một địa chỉ khác. Lúc ấy tôi cảm thấy thương cảm cho người thanh niên đó, tôi biết rằng hầu hết những người trẻ tuổi phải gánh các khoản tiền vay mua nhà, mua xe, và việc nuôi sống gia đình quả thật không hề dễ dàng. Tôi liền dụng tâm giặt sạch chiếc áo và sửa chữa nó một cách cẩn thận để nó trông gần như mới. Khi nhận lại quần áo, chàng trai trẻ rất hài lòng. Tôi cũng đưa túi nilon chứa tiền và biên lai cho cậu ấy. Cậu ấy muốn cho tôi 15 nhân dân tệ nhưng tôi từ chối. Cậu ấy cứ cảm ơn tôi mãi. Bởi vì có ít thời gian nên tôi chưa kịp giảng chân tướng cho cậu ấy.

Trước đây tôi luôn có chấp trước mạnh mẽ muốn được người khác khen ngợi. Qua bảy, tám năm tu luyện, tôi mới có thể đạt đến tâm thái bình thản tự nhiên. Nghĩ lại về quá trình buông bỏ chấp trước này, tôi thấy mình quá kém, từ nay về sau tôi phải cố gắng tu tốt hơn nữa.

Tôi may mắn có duyên gặp được Đại Pháp trong đời này. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi khổ độ, Đại Pháp đã dần cải biến tôi từ một người ích kỷ, tư lợi thành một người biết quan tâm, suy nghĩ cho người khác. Trong thời gian còn lại ít ỏi này, tôi nhất định phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, cố gắng làm tốt ba việc, theo Sư phụ trở về nhà.

Con xin tạ ơn Sư phụ!

Hợp thập.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/8/454629.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/22/207424.html

Đăng ngày 30-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share