Bài của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 25-1-2023] Đã 23 năm từ khi tôi tu luyện Chính Pháp, hiện tại là lúc quá độ sang thời kỳ Pháp Chính Nhân Gian. Trong hai mươi ba năm tu luyện, tôi đã trải nghiệm rất nhiều, rất nhiều. Bài viết này kể về những bức hại mà tôi nếm trải những năm qua, đối mặt với những kẻ bức hại, làm thế nào tôi có thể tu bản thân mình, làm gì để họ được cứu độ.

Chuyện xảy ra với gia đình người gác cổng

Trong tiểu khu nơi tôi sống, có một bà lão làm nghề gác cổng. Trong những ngày đầu của cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ, tôi đã bị báo cáo ác ý khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp trên đường phố, tôi bị bắt cóc và giam giữ bất hợp pháp trong trại tạm giam mười lăm ngày. Sau khi trở về nhà, đồn cảnh sát yêu cầu bà lão gác cổng và đứa con trai nhỏ của bà trông chừng tôi, và đưa cho họ 20 nhân dân tệ mỗi ngày.

Bà cụ không minh bạch về chân tướng Đại Pháp, để có được số tiền ít ỏi này hàng ngày, bà đã rất tích cực hợp tác với cảnh sát, bà thường đến đồn cảnh sát để vu cáo tôi, bà còn chặn thư của tôi từ người đưa thư và đưa cho cảnh sát. Vì bà ấy tố cáo sai sự thật nên cảnh sát đã lục soát nhà tôi trái phép và quấy rối tôi thường xuyên; thậm chí nửa đêm, một nhóm công an đập cửa nhà tôi “thình thịch” và làm náo loạn hàng xóm, hoặc họ quản thúc tôi tại gia. Sau khi biết chính bà lão đã vu cáo mình, tôi rất tức giận. Tâm tôi nghĩ: Lão bà này thật là ác. Nội tâm của tôi phát ra hận bà ấy, và tôi không muốn nhìn bà khi tôi ra vào.

Không bao lâu sau, gia đình bà ấy liên tiếp gặp bất hạnh đến: Đầu tiên là chồng bị ung thư gan giai đoạn cuối và qua đời ngay sau đó, rồi đến cô con dâu út cũng chết vì ung thư tử cung mà chạy chữa mãi không khỏi. Người con cả đang kinh doanh thì bị nhồi máu não nằm liệt giường, không làm ăn được, không có thu nhập tài chính, dẫn đến hai vợ chồng ly hôn, phải ở lại nhà bà để nhờ bà chăm sóc. Anh ta nghèo, cộng thêm bệnh tật, tính khí nóng nảy, đánh hoặc mắng bà cụ khiến bà phải trải qua mỗi ngày thật tồi tệ…

Một lần, sau khi bà cụ ra khỏi đồn cảnh sát, trên đường về nhà bà bị ngã gãy sống mũi, đau rất lâu không khỏi. Sau đó lại ngã và gãy tay. Sau khi chứng kiến ​​những gì đã xảy ra với gia đình bà ấy, tôi thầm nghĩ, đây là quả báo của bà ấy vì đã làm điều xấu. Bà cụ ngồi ở cổng của tiểu khu thường kể những thống khổ của mình với hàng xóm. Nhìn khuôn mặt đau đớn với đôi tay băng bó của bà, tôi thấy khởi lòng trắc ẩn, cảm thông. Tôi nghĩ, bà ấy không biết chân tướng Đại Pháp nên đã bị lợi dụng để làm việc xấu, tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, tại sao tôi phải oán hận bà ấy? Bà ấy cũng là một nạn nhân.

Sư phụ giảng:

“Đối với con người thế gian, chúng ta cần hết sức cứu độ, phải Thiện; không chỉ là phải Thiện, mà còn cần từ bi cứu độ chúng sinh. Trong cuộc bức hại này, thực ra chịu độc hại thâm sâu nhất chính là con người thế gian.” — Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003]

Tôi muốn tu luyện để thoát khỏi tâm oán hận, nói cho bà ấy biết sự thật, giải quyết mối quan hệ không tốt giữa chúng tôi và cứu bà ấy. Nghĩ đến đây, tôi không còn hận bà ấy nữa. Khi tôi ra vào, tôi chủ động chào hỏi, quan tâm đến bà ấy và cố gắng nói cho bà ấy biết chân tướng. Dần dần, bà ấy cảm nhận được lòng tốt của tôi đối với bà, và hiểu ra chân tướng của Đại Pháp. Bà ấy biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vì vậy không còn đến đồn cảnh sát để trình báo về tôi nữa.

Khi tôi chuyển đi nơi khác, bà ấy đặc biệt có thành ý đến nhà để gặp tôi. Tôi một lần nữa nói với bà về vẻ đẹp mà Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho mọi người, bà ấy đã rất xúc động. Cuối cùng, tôi nói với bà rằng nếu bà thường nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thì bà ấy sẽ được phúc báo.

Bà ấy nói: “Tốt, tôi sợ tôi sẽ không nhớ, bạn giúp tôi viết ra”. Tôi đã viết cho bà ấy. Bà vui vẻ đọc nó nhiều lần. Nhìn thấy bà ấy nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là tốt, tôi rất xúc động.

Cảnh sát nói: “Sau khi nghỉ hưu, tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công

Tôi đã bị ĐCSTQ kết án bất hợp pháp ba năm tù vì phân phát tài liệu giảng chân tướng, và tôi bị xử án bên ngoài nhà tù.

Sau khi kết thúc ba năm đó, cảnh sát yêu cầu tôi nói về những thay đổi trong suy nghĩ của mình trong ba năm qua. Tôi nghĩ đây là một cơ hội để giảng chân tướng, vì vậy tôi đến văn phòng của anh ấy, nơi anh ấy đang ở cùng với một sĩ quan cảnh sát.

Tôi nói với họ: Trước đây cơ thể tôi sức khỏe không được tốt, tôi đã từng tập rất nhiều khí công, tất cả những gì tôi thấy là biểu diễn thể dục và cách chữa bệnh khỏe người. Mục đích chân chính của khí công là gì?

Trong luyện công có rất nhiều vấn đề, tôi có thể tìm lời khuyên của cao nhân chỉ dẫn ở đâu? Tôi đã tìm kiếm ở khắp mọi nơi, nhưng tôi không thể tìm thấy một cao nhân. Một ngày, tôi nhìn thấy một cuốn «Chuyển Pháp Luân» trên ở một quầy sách, tôi xem qua, thấy rất hay và tôi đã mua nó.

Sau khi đọc xong, tôi vô cùng xúc động, mọi thắc mắc của tôi đều được giải đáp trong sách, và cuối cùng tôi đã tìm thấy đạo đức cao trong Đại Pháp. Sư phụ Đại Pháp đã dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giải thích các nguyên lý thâm sâu của Pháp, điều đó thật tuyệt vời.

Kể từ đó, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là đạo đức cao của Phật gia, dạy con người trở thành người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, nâng cao đạo đức con người. Hơn nữa, Pháp Luân Công có tác dụng kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe thân, và đã cứu nhiều người mắc bệnh nan y khỏi sự tuyệt vọng. Pháp Luân Công không can dự chính trị, chỉ dạy con người làm người tốt, làm người tốt hơn nữa, có ích cho quốc gia, cho xã hội và cho con người dân mà không có hại gì.

Tôi đã nói với cảnh sát, anh có thể đọc website Minh Huệ để tìm hiểu về Pháp Luân Công một cách sâu sắc và toàn diện hơn. Trong toàn bộ quá trình, về cơ bản tôi là người duy nhất nói. Cuối cùng, tôi bảo họ hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và kết thúc cuộc nói chuyện.

Sau đó, vào những thời điểm nhạy cảm và những kỳ nghỉ, viên cảnh sát này sẽ đến nhà tôi, và anh ấy nói rằng đây là công việc của anh ấy. Tôi cũng vui vẻ tiếp đãi anh ấy, coi anh ấy như một người anh và nói với anh ấy vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm, anh ấy lại đến. Trò chuyện một lúc, anh ấy nói rằng muốn chuyển công tác, tôi nói chuyển công tác cũng tốt. Sau đó anh ấy nói: “Sau khi tôi nghỉ hưu, tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công”. Tôi rất vui vẻ nói: “Tuyệt vời, sẽ tốt hơn nếu anh tu luyện ngay bây giờ”. Tôi rất vui vì sinh mệnh này được tái sinh một lần mới.

Ba năm chờ đợi

Vào một ngày năm 2015, tôi nhận được một cuộc gọi đến từ viên cảnh sát ở đồn cảnh sát, thông báo rằng tôi phải đến đồn cảnh sát vào ngày hôm sau. Sau khi đặt điện thoại xuống, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là cứu người cảnh sát này.

Khi tôi gặp anh ấy vào ngày hôm sau, tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy. Mở đầu cuộc nói chuyện, anh ta hằn học nói: “Đừng nói với tôi những điều này, tôi là Đảng viên Đảng Cộng sản, tôi tin vào Các Mác, tôi không tin vào thứ của các vị. Tôi là quản các vị (Pháp Luân Công), không chỉ viện của chúng tôi, mà các lĩnh vực khác đều do tôi quản lý”. Tôi sững người một lúc, quan sát thấy thái độ của anh ấy, tôi nghĩ chúng ta có thể nói về nó sau.

Thoáng chốc 1 năm qua, hai năm qua, và tôi đã không tìm thấy cơ hội để giảng chân tướng cho anh ấy, nhưng tôi vẫn tiếp tục nghĩ về nó. Cho đến đầu năm thứ ba, một ngày sau khi tôi kiện tên ác thú Giang, viên cảnh sát gọi điện và nói rằng anh ta sẽ đến nhà tôi vào ngày mai. Tôi nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội, lần này nhất định phải nói chuyện cẩn thận với anh ấy, tôi đã viết một tâm thư qua đêm để thực sự giảng chân tướng.

Sáng hôm sau, sau khi phát chính niệm trong một giờ, tôi đợi anh ấy ở cửa sở cảnh sát. Sau khi gặp nhau, tôi nói, hãy nói chuyện ở bên ngoài ngôi nhà, tôi thấy nó thuận tiện hơn. Tôi đưa anh ra ngồi bên bể bơi ngoài vườn. Anh ta hỏi có phải tôi đã gửi một bức thư không? Tôi nói rằng tôi đã gửi thư kiện Giang Trạch Dân. Sau đó tôi đưa cho anh ấy lá thư chân tướng đã chuẩn bị sẵn, anh ấy nghiêm mặt nói: “Không cần”. Tôi giảng chân tướng cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không nghe và quay mặt đi.

Tôi nói với anh ấy, anh có biết bà lão trong tiểu khu của chúng tôi không? Những gì đã xảy ra với gia đình bà thật khủng khiếp. Kể từ khi bà và đứa con trai út giúp đồn cảnh sát theo dõi tôi, ngôi nhà của bà ấy không hề yên tĩnh. Chồng và con dâu nhỏ lần lượt qua đời vì bệnh ung thư, cậu con cả nằm liệt giường không tự chăm sóc được, bị vợ bỏ rơi, gửi ở nhà bà lão nương nhờ. Bà cụ cho ăn uống, và thường xuyên bị ông ta đánh đập, mắng mỏ. Bản thân bà cụ bị ngã hai lần, gãy sống mũi và gãy tay. Tôi rất đồng cảm với bà ấy, nếu bà ấy không tham gia bức hại Pháp Luân Công thì liệu bà ấy có phải chịu tội lớn như vậy không?

Tôi hỏi viên cảnh sát : “Anh có biết X từ phần tử an ninh quốc gia 1 không?” Anh ta nói không biết. Tôi nói rằng ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ để bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, các học viên Pháp Luân Công giảng chân tướng cho ông ấy, khuyến thiện, nói với ông ấy Pháp Luân Công là phương pháp nâng cao đạo đức của Phật gia, bức hại Pháp Luân Công sẽ bị báo ứng. Ông ta nói rằng ông ta là một đảng viên của Đảng Cộng sản, tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin và không sợ bị trừng phạt. Ông ta cũng nói rằng ông đã bắt giữ hơn 100 học viên Pháp Luân Công, nhưng không phải nhận báo ứng. Sau đó, ông ta được chuyển đến một trường học làm nhân viên bảo vệ, khi đến trường, ông vẫn tiếp tục bức hại các học viên Pháp Luân Công trong trường. Sau đó, ông ta đột ngột qua đời tại nhà một mình ở tuổi ngũ tuần.

Nghe đến đây, viên cảnh sát quay đầu lại và nói: “Người của an ninh quốc gia mà lần trước bắt người cũng chết, còn rất trẻ.” Tôi nói thật đáng tiếc. Nếu anh ấy không tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công, có lẽ anh ấy đã không chết khi còn trẻ như vậy. Tất cả là do do Giang Trạch Dân gây ra cuộc bức hại Pháp Luân Công. Trên thực tế, trong cuộc bức hại này, các anh và tôi đều là nạn nhân.

Tôi thấy anh không chống đối lại nên tôi hỏi anh, khi vào đảng anh có đọc “Tuyên ngôn Cộng sản” không? Anh ấy nói rằng anh ấy đã không nhìn thấy nó. Tôi nói: “Câu đầu tiên của tuyên ngôn Cộng sản là một u linh, một bóng ma của chủ nghĩa cộng sản tại Châu Âu”. Anh có biết bóng ma là gì không? Anh ấy không nói gì. Tôi đã nói rằng, u linh là ma qủy ở phương Đông, và chính Marx đã nói rằng ông ta là một con quỷ. Anh gia nhập tổ chức của nó và thề sẽ chiến đấu vì nó suốt đời, giống như anh trao sinh mệnh của mình cho quỷ dữ, ma qủy đã nhập vào cơ thể anh. Anh nói xem anh mang một con qủy trên thân có ổn không?

Anh ấy nói: “Đương nhiên là không.”

Tôi nói, vậy thì để tôi giúp anh thoái xuất khỏi tổ chức của ĐCSTQ.

Anh ấy nói: “Được.”

Tôi nói với anh ấy rằng, kêu gọi anh thoái khỏi tổ chức đảng của ĐCSTQ là chịu trách nhiệm về cuộc sống của anh và sẽ bảo vệ anh an toàn. Hôm nay tôi nói với anh những sự thật này vì lợi ích của chính anh . Bản thân tôi đều đang bị bức hại, trái tim tôi vẫn nghĩ đến sự an toàn của anh .

Sau đó tôi còn nói rằng sau Cách mạng Văn hóa, trước sự phẫn nộ của người dân, ĐCSTQ đã bí mật kéo một số đại diện cảnh sát và quân đội đi đầu làm việc cho ĐCSTQ đến Vân Nam và xử bắn họ, và chỉ trao giấy báo tử cho người nhà biết tin về cái chết khi thi hành công vụ.

Pháp Luân Công là một môn tu luyện nâng cao đạo đức của Phật gia, và nó là một môn tu luyện Phật pháp nghìn năm mới có một lần, khi lịch sử đi qua, nhất định nó sẽ quay trở lại. Trong những năm qua, Pháp Luân Công đã cải thiện đạo đức của bao nhiêu người, phục hồi sức khỏe cho bao nhiêu người bệnh và cứu sống bao nhiêu người đang cận kề cái chết. Có vô số ví dụ về những điều này.

Pháp Luân Công đã phổ truyền ra thế giới, cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đã được dịch ra hơn 40 ngôn ngữ và được phát hành trên toàn thế giới. Bây giờ càng ngày càng có nhiều người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, càng ngày càng có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công. Ngày càng có nhiều người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp được dùng để cứu độ nhân loại khi nhân loại gặp nguy nan, rằng Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại phúc lành cho toàn nhân loại. Nhưng Giang Trạch Dân đàn áp Pháp Luân Công một cách dã man, chẳng lẽ ông ta không nên bị kiện sao?

Tôi đã nói chuyện với viên cảnh sát gần hai tiếng đồng hồ, và tôi cảm thấy rằng anh ấy đã hiểu, vì vậy tôi bảo anh ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Anh ấy nói: “Vâng”. Ngay sau đó anh ấy được chuyển công tác về làm công việc ban đầu của mình , không tham gia việc bức hại Pháp Luân Công nữa. Sau gần ba năm chờ đợi, sinh mệnh này cuối cùng đã được cứu, tôi cảm thấy rất yên lòng.

Thời gian tu luyện Chính Pháp không còn nhiều nữa, trong thời gian cuối cùng tôi nên tinh tấn hơn nữa, học Pháp tốt, tu luyện tốt bản thân, cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa, hoàn thành thệ ước tiền sử, không phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/25/456021.html.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/10/207620.html.

Đăng ngày 22-3-2023. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share