Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 01-12-2022] Năm 2021, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu tham gia các buổi học Pháp chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tại địa phương, tôi cảm thấy ngôn hành của một số học viên không thực sự phù hợp với những lời giảng. Tôi cảm thấy rằng thể ngộ cá nhân của mình tốt hơn của họ và tầng thứ tu luyện của tôi cũng cao hơn. Tôi tự phụ về bản thân mình. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng những niệm này không phù hợp, vì vậy tôi không chấp nhận chúng.
Tôi cảm thấy chán nản khi tôi không xử lý tốt một khảo nghiệm tâm tính, và tôi nhận ra rằng phía sau tất cả những suy nghĩ của tôi đều là chấp trước. Mặc dù tôi vừa mới bắt đầu tu luyện, nhưng tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ. Tôi nhanh chóng phủ nhận niệm này. Khi tôi đối chiếu bản thân với các Pháp lý, tôi đã điều chỉnh và chính lại mình. Phần biết của tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi dần hiểu rằng việc phơi bày các chấp trước của mình là một việc tốt. Tôi không chỉ cần nhận diện chúng, mà tôi còn phải phân biệt liệu những niệm này có thực sự là mình hay không.
Sư phụ giảng:
“Tu luyện cần từ từ mà làm, nhưng chư vị không được buông lơi. Chư vị nói: ‘Sư phụ giảng rồi, tu luyện cần từ từ mà làm, vậy nên từ từ mà làm’. Không thể như thế được! Chư vị phải yêu cầu một cách nghiêm khắc, tu luyện Phật Pháp yêu cầu chư vị dũng mãnh tinh tấn. (Bài giảng thứ Chín-Chuyển Pháp Luân)
Tham gia vào một hạng mục nâng cao nhận thức
Khi tôi đọc các bài giảng của Sư phụ ở các nơi, tôi hiểu rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng và cứu người. Tôi đi làm, do vậy tôi có ít thời gian để đến các điểm du lịch và nói chuyện với mọi người. Ngay khi tôi đang băn khoăn không biết mình có thể làm gì, một học viên đã gọi điện cho tôi và hỏi liệu tôi có muốn tham gia một nhóm gửi tin nhắn giảng chân tướng hay không. Tâm sợ hãi và tâm an dật của tôi lập tức nổi lên, nhưng học viên kia liên tục khích lệ tôi và bảo tôi hãy thử. Sau một hồi đấu tranh, tôi nghĩ rằng tôi nên coi đây là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi liên hệ với cô ấy và đồng ý tham gia.
Sư phụ giảng:
“Một khi bước lên con đường tu luyện này, thì cuộc đời từ nay về sau của người ấy, sẽ không có chuyện gì tồn tại ngẫu nhiên đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York)
Tôi lo rằng mình sẽ không làm tốt. Tuy nhiên, trong khi nghe các học viên khác chia sẻ về tầm quan trọng của việc cứu người ở Trung Quốc, tôi dần hiểu ra tính cấp bách của hạng mục này. Nó dường như không còn quá khó khăn. Khi Chính Pháp đang tấn tới, tất cả các học viên đều biết được tính cấp bách của việc cứu người.
Tôi được đề nghị giúp hỗ trợ kỹ thuật. Một số thành viên trong nhóm liên lạc với mọi người ở Trung Quốc đã lớn tuổi và không quen thuộc với điện thoại thông minh hiện đại. Họ đôi khi thấy khó nắm bắt các cài đặt trên điện thoại của mình. Một học viên liên tục vấp phải vấn đề tương tự, và tôi phải kiên nhẫn giúp bà ấy giải quyết việc này.
Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng tôi có chấp vào tự ngã, và tôi muốn các học viên khác có ấn tượng tốt về tôi. Tuy nhiên tôi cũng biết rằng người tu luyện phải chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện–Nhẫn. Tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi nên kiên nhẫn với các học viên lớn tuổi, ngay cả khi tôi phải liên tục giải thích các bước cho họ. Mọi người đều nóng lòng cứu người.
Mở rộng khả năng của tôi
Tôi cũng hiểu rằng quá trình làm việc cũng là một cơ hội để tu luyện bản thân. Tôi phải chỉ cho một học viên cách sử dụng điện thoại của anh ấy. Theo tôi thấy thì anh ấy không có thái độ nghiêm túc. Tôi trở nên thất vọng và nghĩ rằng anh ấy chỉ ngẫu nhiên nêu ra các câu hỏi kỹ thuật. Tôi cảm thấy như thể anh ấy chỉ lướt qua các quy tắc–có lẽ anh ấy nghĩ rằng chỉ cần tham gia vào hạng mục là đủ.
Khi tôi giải thích, tôi lớn tiếng và hùng hổ hơn. Mặc dù tôi không mất bình tĩnh, học viên đó vẫn nhận ra rằng tôi khó chịu, và đã xin lỗi tôi. Anh ấy hỏi thái độ của anh ấy có làm phiền tôi không và giải thích rằng anh ấy cũng muốn tu luyện tốt hơn, nhưng lại không thể. Mặc dù tôi nói rằng không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Hạng mục này rất khẩn cấp, và tôi không hiểu tại sao thái độ của anh ấy lại có vẻ thản nhiên đến vậy.
Sau sự việc này, tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình về tu luyện với một học viên khác. Tôi nhận ra rằng những định kiến của tôi về học viên đó đã khiến tôi nghĩ rằng vì anh ấy có học thức cao nên anh ấy phải biết cách sử dụng điện thoại di động. Anh ấy phải biết tôi đang nói về điều gì, và anh ấy phải nắm bắt được sau khi tôi đã chỉ cho anh ấy một lần. Sau khi tôi nghĩ về điều này, rằng người học viên đó có thể đã biết cách làm nhưng anh ấy lại chưa đủ tự tin, vì vậy anh liên tục hỏi tôi. Đây cũng là một khảo nghiệm về sự kiên nhẫn của tôi. Đó là một cơ hội để tôi loại bỏ thói quen có định kiến về người khác cũng như chấp trước đánh giá cao bản thân mình.
Đề cao tâm tính
Tôi làm việc ở bộ phận kiểm tra an toàn sản phẩm điện tử của công ty. Đôi khi, khi có vấn đề với hệ thống máy tính ở chỗ làm, tất cả những gì tôi cần làm là gọi điện thoại và báo cáo sự cố cho bộ phận IT. Tôi không bao giờ đọc sổ tay các lỗi thông thường. Mọi người thường muốn các vấn đề được giải quyết nhanh chóng. Tuy nhiên, bây giờ tôi đang giúp các học viên xử lý các vấn đề kỹ thuật trên điện thoại của họ, tôi phải kiên nhẫn hơn. Tôi là người chịu trách nhiệm giúp họ bảo trì điện thoại của họ.
Mới đây tôi có một thể ngộ sâu sắc về việc sử dụng điện thoại để gửi các tin nhắn giảng chân tướng, và tôi bắt đầu nhận được phản hồi từ mọi người cho thấy hiệu quả và số lượng các phản hồi mà các học viên khác nhận được đã tăng lên. Chúng tôi cảm thấy việc này là do chúng tôi đã phối hợp nhóm. Tuy nhiên, khi tôi không nhận được phản hồi trong vài ngày, tôi bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn. Tôi nhắm vào can nhiễu này khi tôi phát chính niệm. Sau đó tôi nhận ra rằng thái độ của tôi sai–tôi đang truy cầu kết quả.
Chúng tôi đã gửi các tin nhắn SMS và MMS để mọi người có thể hiểu về Đại Pháp và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Khi tôi nhận ra rằng tôi đang truy cầu kết quả, tôi lập tức chính lại bản thân. Khi tôi hướng nội, tôi phát hiện ra rằng nó là tâm tật đố, thiếu kiên nhẫn và muốn được thừa nhận. Hai ngày sau, tôi đã nhận được phản hồi, và tôi biết rằng các tin nhắn đã được gửi thành công. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.
Khi các thành viên trong nhóm nói chuyện về kinh nghiệm tu luyện của họ, tôi được biết rằng một số học viên luôn có thể mua điện thoại di động và nắm bắt ngay các khía cạnh kỹ thuật, trong khi những người khác lại gặp đủ loại khó khăn. Không có gì ngẫu nhiên nên hẳn là có nhân tố tu luyện trong hiện tượng này. Khi tôi chia sẻ những thể ngộ tu luyện với các học viên có thể gửi tin nhắn một cách trôi chảy, tôi phát hiện ra rằng tất cả họ đều bảo trì một tâm thái thuần tịnh. Họ không nghĩ quá nhiều khi gửi tin nhắn.
Thái độ không nghĩ quá nhiều này của họ đã khiến tôi cảm động sâu sắc. Đôi khi tôi có xu hướng nghĩ quá nhiều. Tôi lo lắng về nhiều thứ với các cảm xúc và kinh nghiệm quá khứ để giải quyết vấn đề, thay vì xem xét vấn đề từ góc độ của Pháp. Bởi vì tôi có xu hướng nghĩ quá nhiều, tôi không thể tập trung khi luyện tĩnh công hoặc phát chính niệm. Bởi vì tôi nghĩ quá nhiều, tôi sợ làm phiền mọi người hoặc sợ những người khác sẽ chỉ trích tôi. Khi tâm trí tôi thuần tịnh và ngay chính, tôi có thể làm mọi việc tốt hơn và buông bỏ những suy nghĩ lung tung cúa mình.
Tôi hy vọng rằng tất cả các học viên đều có thể cùng nhau tu luyện tinh tấn hơn và tận dụng tốt thời gian còn lại để cứu người và giúp họ hiểu chân tướng.
Đây là thể ngộ tại tầng thứ hiện tại của tôi. Vui lòng chỉ ra nếu có gì chưa phù hợp.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/1/452528.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/13/206154.html
Đăng ngày 21-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.