Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-2-2023] Tôi đắc Pháp vào năm 1995. Sau hành trình hơn 20 năm tu luyện, điều khiến tôi cảm động sâu sắc nhất là sự từ bi cứu độ và khổ tâm an bài của Sư tôn. Nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ nhận thức ra những tâm chấp trước của mình, hầu hết thời gian tôi đều ôm giữ nhân tâm khi làm việc.

Tôi không biết, cũng không hướng nội để tu luyện bản thân, tuy nhiên, tà ác đã lợi dụng sơ hở và tôi bị bắt cóc nhiều lần. Tu rất khó khăn, sư tôn từ bi vĩ đại đã không bỏ rơi tôi, một đệ tử thiếu nỗ lực này, Ngài tiếp tục soi sáng cho tôi, an bài cho tôi hoàn cảnh để tôi tống khứ đi chấp trước. Nhiều lần chịu đựng thống khổ, trong mâu thuẫn tôi dần dần hiểu ra làm thế nào để tu luyện bản thân mình.

1. Tống khứ tâm oán hận

Khoảng ba năm trước, học viên A ở khu tôi bị tai nạn xe hơi liệt nửa người, lúc đầu có nhiều học viên giúp đỡ, nhưng sau khi gia đình cô ấy chuyển đi thì hầu như không còn ai đến đó. Một ngày nọ, chồng của học viên A (cũng là học viên) đã tìm đến tôi, hy vọng rằng tôi có thể giúp cô ấy.

Bởi vì A và tôi từng bị giam trong một phòng giam nhỏ khi chúng tôi bị đưa đến các trại lao động bất hợp pháp. Trong thời gian đó, cô ấy nói về rất nhiều điều tồi tệ mà chồng cô ấy đã làm trong quá khứ, anh ta đã đánh cô ấy như thế nào, điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi.

Sau khi chồng của học viên A rời đi, tôi đã không coi trọng điều đó. Một buổi sáng vài ngày sau, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng: Một người đang nằm được phủ một tấm khăn trắng, và một người đàn ông lén la lén lút ra đứng bên cạnh tôi và nói: Cô ấy đã chết. Lúc này, tôi phát hiện những ngón tay của A lộ ra ngoài tấm vải trắng khẽ nhúc nhích, tôi nghĩ trong tâm: Không chết, vẫn có thể cứu. Tôi giở tấm khăn phủ màu trắng ra thì thấy người A đầy vết bầm tím, tôi thầm nghĩ sao chồng cô ấy lại có thể làm ra sự việc như vậy! Tôi phẫn nộ ôm cô ấy và khóc lớn, gọi cô ấy tỉnh dậy.

Tôi đã nói điều này với hàng xóm của tôi là đồng tu B, cả hai chúng tôi vội vã đến gặp đồng tu A.

Khi A nhìn thấy chúng tôi, cô ấy đã khóc và nói rằng không muốn sống nữa, muốn tuyệt thực đến chết. A còn nói chồng cô ấy tệ như thế nào. Tôi cố gắng an ủi đồng tu, nói rằng chồng của A cuộc sống cũng khó khăn lắm, và A nên thông cảm với anh ấy.

Nhưng tâm oán hận nổi lên. Tôi cùng A học Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Tôi đã không thử tìm ở chính mình, và tự hỏi tại sao tôi lại nhìn thấy tâm oán hận của A.

Khi có đồng tu hỏi về tình hình của A, đầu tiên tôi hạ bệ chồng cô ấy trước, hoàn toàn không coi mình là một người luyện công.

Có lần một đồng tu nói rằng chồng của A cũng đang làm rất tốt, nhưng tôi không thừa nhận nó, vì vậy tôi đã nói rất nhiều điều không hay về điều đó. Kết quả là sau khi ra ngoài, tôi bị ngã nhào một vòng thật mạnh, miệng của tôi bị vỡ ra.

Tôi biết tâm tính của mình xuất hiện vấn đề, tôi bắt đầu hướng nội tìm, nhưng tôi không tìm ra nguyên nhân, tôi không thể tìm ra nó là gì? Tôi chỉ phát hiện ra rằng tôi đã không tu luyện khẩu ý của mình, tôi không tìm kiếm lý do đằng sau nó.

Cứ thế, sức khỏe của A không được cải thiện và tôi cũng rất lo lắng. Vào lúc này, thân thể tôi xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh khiến tôi càng lo lắng hơn. Bởi vì tôi còn phụ trách bảo trì máy tính và cài đặt hệ thống cho một số đồng tu, thời điểm này một số sự việc đột nhiên tăng lên nhiều hơn, sự thống khổ của thân thể khiến tôi kiệt sức và thật khó chuyên tâm vào những việc này.

Tôi bắt đầu hướng ngoại cầu và nhờ đồng tu B phát chính niệm cho tôi.

Người đồng tu nói: “Bạn không sao chứ? Không sao đâu, tất cả đều là hảo sự”.

Lúc này, tôi bắt đầu đổ lỗi cho các đồng tu vì đã không giúp đỡ tôi, còn không hướng nội.

Trong khoảng thời gian này, đồng tu C đến tìm tôi vì những sự việc khác, tới lúc đó, trái tim tôi hoàn toàn bị những giả tướng dẫn động, tôi cảm thấy như tôi không thể giữ được những điều chân lý.

Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì mà đồng tu nói. Trong lòng tôi nói với C, anh đi nhanh đi, tôi muốn yên tĩnh một mình. C không đi mà còn ở đó nói thêm chuyện gì nữa, tôi không thể chịu nổi nữa, tiến thẳng đến phía trước và tức giận đuổi C ra khỏi cửa.

Ồ, lại sai rồi! Tôi khủng hoảng, tôi bị sao vậy? Tôi không nên làm một sự việc như vậy? Lúc này tôi thực sự thống khổ, tôi biết mình không nên làm tổn thương các đồng tu như thế này, nhưng lúc đó tôi cảm thấy không thể chịu nổi.

Tôi quỳ trước ảnh của Sư Phụ, khóc và nói với Sư Phụ, con không muốn làm điều này, nhưng con không thể nhẫn được. Tại sao họ không hiểu cho con, tôi vẫn hướng ngoại, đổ lỗi cho người khác. Nhưng tôi biết tâm tính của mình xuất hiện vấn đề. Tôi đã nói với Sư phụ rằng tôi không thể tìm ra tôi đã sai ở đâu, thỉnh Sư phụ khai sáng cho tôi!

Tôi nhìn thấy rõ ràng hai chữ “Tín tâm” trên chiếc bật lửa dùng để thắp hương cho Sư Phụ. Tôi nghĩ nhất định là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi, nhất định tôi phải có tín tâm!

Tôi đã nhìn lại bản thân mình trong một khoảng thời gian khi tôi học Pháp một cách hình thức, không nhập tâm, cho nên tôi không dùng Pháp để đo lường mọi thứ, mà dùng nhân tâm để đo lường. Tôi hạ quyết tâm bắt đầu học thuộc Pháp trở lại, đồng thời học các bài giảng của Sư phụ ở nhiều nơi.

Tôi hiểu ra rằng những gì đã xảy ra với A nhất định có liên quan đến việc tu luyện của tôi, và những nhân tâm cô ấy biểu hiện chính xác là nhân tâm tồn tại trong tôi.

Nước mắt xấu hổ trào ra. Tôi đã thất bại trước sự từ bi khổ độ an bài của Sư phụ, trong sự an bài của Sư Phụ tôi đã không hướng nội, không tu luyện bản thân mà chỉ biết hướng ngoại.

Tôi xin lỗi trước sự từ bi cứu độ của Sư phụ. Tôi đã hạ quyết tâm cần phải thực tu, chân tu, và cẩn thận đối chiếu bản thân từ trong Pháp.

Những ma nạn xảy đến với đồng tu A, Sư phụ đã dùng mọi tương kế để loại bỏ chấp trước của chúng tôi, tôi không hướng nội mà còn bị tình dẫn động, quan hệ ân oán giữa A và chồng cô ấy tôi có thể giải thích rõ ràng được không? Khi các đồng tu khác giúp tôi loại bỏ các chấp trước của mình, tôi đã không nhận ra điều đó và tôi vẫn còn tức giận với mọi người.

Tôi đã tìm các đồng tu để xin lỗi, nhưng họ về cơ bản hoàn toàn không quan tâm đến hành động đó của tôi.

Thông qua việc liên tục học Pháp, tôi đã tìm ra nhiều tâm con người: Oán hận, tật đố, khinh thường người khác, ích kỷ, ngạo mạn, khoe khoang, tâm danh lợi, tâm hư vinh. Tôi cũng phát hiện ra sự ích kỷ và bản ngã đằng sau sự oán giận, tôi bắt đầu chú ý đến phản ứng của những tâm này trong quá trình học Pháp nghiêm túc. Đôi khi nó phản ánh rằng khi nó xuất hiện tôi có thể nhanh chóng nắm bắt và từ chối chúng, cũng có khi sau đó tôi mới phát hiện ra nó, tôi đã rất chán nản.

Tôi không ngừng xây dựng tín tâm của mình, có Pháp ở đây, tôi nhất định có thể thoát khỏi những nhân tâm này. Khi sự oán giận xuất hiện, tôi nhẩm đọc “Cảnh giới”, và oán hận này ngày càng yếu đi khi tôi thực tu. Tôi đã tìm gặp chồng A và xin lỗi anh ấy một cách chân thành, lúc này tôi thấy sự oán hận của A đối với chồng đã không còn nữa.

Chồng của A cũng nói: Lần này, sự oán hận của cô ấy đối với tôi đã biến mất (A đã trải qua một thử thách ma nạn khác của nghiệp bệnh). Sư phụ đã lấy đi vật chất xấu của oán hận. Cảm ân Sư phụ, trong giai đoạn khảo nghiệm tâm tính này, dưới sự từ bi an bài của Sư phụ, các đồng tu đều đã đề cao.

2. Tống khứ tâm tự tư, tự ngã

Trước đây, tâm tự tư tự ngã của tôi mạnh mẽ, làm việc gì cũng nghĩ về “mình”. Nhiều lần, khi phối hợp với các đồng tu, khi không phù hợp với quan niệm của tôi, tôi cảm thấy không vui. Đặc biệt là khi tôi đang thực hiện một hạng mục, bất cứ ai làm phiền, tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi cũng có rất nhiều chấp trước bắt nguồn từ sự ích kỷ. Khi tôi không ngừng học Pháp, và với gia trì và điểm ngộ của Sư phụ, những tâm người thường của tôi dần dần suy yếu và bị tống khứ.

Có một đồng tu lớn tuổi D, khoảng hơn 70 tuổi, muốn học cách cài đặt hệ thống. Đồng tu này không hề có tâm sợ hãi khi giảng chân tướng , cô ấy rất vị tha. Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Tôi đã dạy cô ấy vài năm trước, cô ấy đã học rất nghiêm túc. Vào thời điểm đó, vì hệ thống Win8 tương đối phức tạp, tôi đã không học nó sau khi đã dạy nhiều lần.

Sau đó, diễn đàn công nghệ đã đưa ra “hộp công cụ”, đơn giản hơn trước rất nhiều. Học viên D bắt đầu học lại, cô ấy cài đi cài lại hai chiếc máy tính của mình, không biết đã cài bao nhiêu lần rồi, mỗi lần có vấn đề gì, cô ấy lại mang máy tính đến. Hoặc tìm một đồng tu kỹ thuật khác. Năm nay Win8 được nâng cấp lên Win10 và chúng tôi cũng rất bận rộn với công nghệ. Khi có người gõ cửa, trong lòng tôi thầm nghĩ chắc không phải cô ấy, sợ làm mất thời gian của tôi. Tôi biết đó là tâm tự tư, tự ngã, tâm sợ làm phiền, tôi ức chế, các tâm đó của tôi vẫn ở đó, còn bị các đồng tu nhìn thấy.

Cô ấy thiện ý nói: “Thật phiền cho bạn quá, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không tới nữa.” Trước mặt các đồng tu, tôi cảm thấy rất xấu hổ, tại sao tôi không thể bỏ cái tự ngã cá nhân của mình xuống và làm điều đó cho cô ấy như các đồng tu cùng học một bộ Pháp?

Tôi mỉm cười với các đồng tu, không nói bất cứ điều gì. Tôi đã cố gắng hết sức để giúp cô ấy giải quyết vấn đề. Tôi quyết tâm thay đổi bản thân, đặt cho mình những tiêu chuẩn cao và không ngừng tu luyện đến trạng thái vô ngã vị tha. Ngày hôm sau đồng tu D lại đến với chiếc máy tính trên lưng, tôi đã cười. Tôi nói đùa, tại sao lại đến đây? Đồng tu D xấu hổ kêu lên. Sau khi đến, chúng tôi cùng nhau giải quyết vấn đề trong bầu không khí yên bình.

Một năm trước, khi giảng chân tướng, một học viên mới bước vào tu luyện cần sách Đại Pháp, tôi cho cô ấy mượn một cuốn sách đã được biên tập vào năm 1999, cùng với một chiếc điện thoại di động và video giảng chân tướng, và nói: “Cái này tạm thời cho cô mượn, khi nào lấy được sách cho cô thì trả lại cho tôi”.

Cuốn sách được đặt đã mang đến, nhưng cô ấy đã cho người thân của cô ấy ở quận khác mượn sách và tài liệu của tôi. Tâm tôi lại bị khuấy động: Cuốn sách này chưa bất kỳ ai được mượn nó, tôi trân quý nó phi thường. Đồ của tôi mượn cho người khác mượn mà không có sự đồng ý của tôi, tùy tiện đến nay vẫn chưa trả lại.

Nhưng cô ấy ôm lấy cánh tay tôi và nói: “Đừng nóng giận, đây chẳng phải là đang cứu chúng ta sao?” Tôi lập tức hiểu ra, đúng vậy, Sư phụ đã nói với chúng ta rằng mục đích của của chúng ta đến thế gian là để cứu người, và tôi vẫn còn chấp trước với “những thứ của tôi”, tự tư thái quá. Tôi muốn viên dung những gì Sư phụ yêu cầu. Tôi cười và nói: “Vậy thì hãy bảo họ truyền bá nhiều hơn nữa”.

Nhiều năm qua, thông qua việc học Pháp liên tục, dưới sự an bài và khổ độ của Sư phụ, trong những lần vấp ngã, tôi đã đi từ chỗ không biết tự mình hướng nội đến biết hướng nội tìm và dần hiểu ra cách thực tu. Sư phụ đã mất bao nhiêu công sức vào việc này!

Tôi mới bắt đầu thực tu, vẫn còn nhiều nhân tâm, nhất định tôi phải dụng tâm học Pháp, loại bỏ nhân tâm càng sớm càng tốt, trở về với chính mình, đồng hóa Đại Pháp và về nhà với Sư phụ. Hãy trân quý mọi thứ được an bài bởi Sư phụ! Cảm ân Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu xung quanh tôi!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể tập hợp các nội dung trên website và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/3/456155.html.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/17/207702.html.

Đăng ngày 20-3-2023. Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share