Bài viết của đệ tử Đại Pháp Bắc Kinh
[MINH HUỆ 02-01-2023] Ngày 1 tháng 9 năm 1996, mẹ tôi đưa tôi đến tham gia một nhóm học Pháp của Pháp Luân Công. Sau khi tu luyện, mẹ tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Do chìm đắm trong cuộc sống người thường, tôi chưa chính thức tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vào cuối năm 2012, tôi bắt đầu chủ động học Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Cuốn sách này giống như một tia sáng soi đường cho tôi đề cao cảnh giới trong cuộc sống. Khoảng năm 2016, tôi bắt đầu đọc từng cuốn sách của Sư phụ, và càng cảm thấy những lời dạy của Sư phụ giảng từ nông cạn đến thâm sâu, đơn giản mộc mạc nhưng chính xác nhất, tỏa ra ánh sáng chân lý, và từng bước quy chính sinh mệnh đang chìm sâu trong bùn lầy của mình.
Bây giờ con xin báo cáo kinh nghiệm tu luyện của mình trong năm qua với Sư phụ, và chia sẻ cùng các đồng tu.
1. Biển tình vô biên, ngoảnh đầu lại là bến bờ
Tôi phát hiện ra bản thân thích mua quần áo từ khi còn nhỏ, và tôi có ham muốn vật chất tương đối cao, sau khi tu luyện, tôi không thay đổi nó, và điều đó đã trở thành tự nhiên. Đôi khi tôi biết điều đó là sai, nhưng tôi không thể kiểm soát được ham muốn của mình. Sau khi xóa và cài đặt lại ứng dụng Taobao, tôi không thể không nhìn vào quần áo.
Khi tôi tiếp tục học Pháp, tôi dần dần cảm thấy nhàm chán với việc thu dọn tủ quần áo, tôi thấy rằng nhiều thứ trong số đó thật vô dụng và không hấp dẫn. Người thường có câu nói: Xung động là ma quỷ, và đôi khi thực sự là như vậy.
Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao mình thích mua quần áo, và một giọng nói cất lên: Nếu không thì cuộc sống có gì thú vị. Tôi chợt nhận ra rằng tâm tật đố là chấp trước cơ bản của con người, bởi vì tôi ưa nhìn, tôi có thể dễ dàng được đánh giá cao nếu tôi bỏ ra một ít tiền để mua một chiếc váy đẹp, dường như đây là mục đích sống của tôi, thích so bì với người khác, sợ bị coi thường, thích khoe khoang trước người khác, thích thu hút sự chú ý của người khác. Học Đại Pháp cũng là coi Đại Pháp như một loại vốn có thể đề cao phẩm chất của mình, khiến mình cảm thấy mình tốt hơn người khác. Cái tâm dơ bẩn lợi dụng Đại Pháp vẫn luôn bị che đậy, bảo sao tôi không thể thoát ra khỏi thói quen này. Nhưng bây giờ tôi đã thực sự tu luyện rồi, tôi không thể sống vì điều này nữa.
Sư phụ giảng:
“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã hạ quyết tâm rằng lần này mình phải thay đổi bản thân từ bản chất, phải từ bỏ cái tâm này, phải chân tu. Trước đây cảm thấy tu luyện rất khó, thay đổi thói quen này khó quá, từ đáy lòng suy nghĩ lại, tôi cảm thấy không khó lắm, và ứng dụng Taobao đã bị gỡ bỏ hoàn toàn. Tôi biết chính là Sư phụ đã giúp tôi.
Khi còn trẻ, điều kiện gia đình tôi khá tốt, sinh sống ở vùng đô thị, nơi mà mọi người luôn so bì với nhau. Theo lý lẽ, việc chạy theo đám đông là điều bình thường, nhưng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi tự nhìn lại bản thân mình trong thế giới ô trọc này, chiểu theo chính lý làm, biển dục vô biên, muốn thỏa mãn dục vọng thì sẽ không bao giờ được thỏa mãn được. Sau khi tìm thấy cái tâm dơ bẩn đằng sau nó, tôi cảm thấy vui vẻ thanh tịnh và siêu thoát.
2. Xin lỗi mẹ chồng
Có lần, vì một chuyện vặt vãnh mà tôi hiểu lầm mẹ chồng, trong lòng đầy uất ức, tôi đã trút lửa hận vào con trai mình. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy rất khó chịu. Là người tu luyện, tôi không thể đối xử với những người khác như thế này. Tôi nên tử tế với người khác, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại tức giận. Tôi đã khóc, muốn tu tốt mà lại tu không tốt. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, lần nào tôi cũng không kiềm chế được bản thân.
Sau khi về nhà, tôi bắt đầu xem video “Giảng Pháp cho các học viên Úc châu”. Sau khi xem, Sư phụ đã giúp tôi một lần nữa, tôi đã hiểu rằng đó là do suy nghĩ tiêu cực của tôi gây ra. Và nguồn gốc của suy nghĩ tiêu cực của tôi là tôi đã bị bức hại vì phân phát tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công… Cái bóng đen này kéo dài và có rất nhiều oán hận tích tụ. Vì suy nghĩ tiêu cực nặng nề, tôi luôn thích nghĩ về điều tồi tệ nhất trong mọi thứ, và sự nghi ngờ của tôi cũng nặng nề, tự ngã mạnh mẽ của tôi cũng nói với tôi: “Bạn nghĩ đúng!” Lần này tôi đã tìm ra lý do, trái tim tôi đột nhiên bừng sáng, tôi cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn mới.
Tôi lập tức gọi video cho mẹ chồng, con tôi bắt máy, tôi nói với nó: “Mẹ không nên nổi nóng với con, mẹ muốn xin lỗi con.” Con tôi nói: “Mẹ cũng nên xin lỗi bà!“ Tôi nói, được rồi. Nó nói: “Thật sao? Con rất mong chờ điều đó!” Tôi biết đó là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua miệng con tôi. Tôi nói với mẹ chồng: “Mẹ, cháu nó nói con cũng phải xin lỗi mẹ, con không nên nổi nóng.” Mẹ chồng cười mãi và nói: “Còn xin lỗi mẹ cơ đấy!”
Tôi là người muốn giữ thể diện, tôi đã xin lỗi mẹ chồng, điều mà trước đây tôi không thể làm được, lời dạy của Sư phụ đã dẹp yên bão táp, và quan trọng hơn, nó đã thay đổi tôi từ căn bản. Một lần nữa, tôi cảm thấy rằng các bài giảng Pháp của Sư phụ thật kỳ diệu.
3. Từ tiểu thư trở thành nha đầu
Tôi là con một trong gia đình, từ nhỏ tôi đã được cưng chiều nên không phải làm bất cứ việc gì. Vào năm 2020, mẹ tôi (một đồng tu) bị ĐCSTQ bắt cóc và chưa trở về. Theo nguyên lý của Đại Pháp, tôi biết rằng mình phải gánh vác trách nhiệm của mình.
Bà tôi đã hơn 90 tuổi, Tết Trung Thu năm nay họ hàng nội ngoại sẽ đến thăm bà và ăn cơm ở nhà. Trước đây đều là bảo mẫu và họ hàng làm cơm. Tôi nghĩ, mình là một người tu luyện, mình nên nhận trách nhiệm này, bảo mẫu một mình thì quá mệt mỏi, còn việc người thân giúp đỡ, mọi người đến nhà tôi ăn cơm, tôi nên là người nấu ăn. Tôi đã chuẩn bị món thịt bò sốt, sườn cừu, và đùi gà vào đêm hôm trước, ngày hôm sau mua tôm cá và nấu cả một bàn các món ăn. Các thành viên trong gia đình tôi rất ngạc nhiên, vì tôi có thể nấu nhiều món như vậy. Thực ra đó là nhờ tinh thần trách nhiệm của tôi được tu luyện trong Đại Pháp, một người anh đã nửa đùa nửa thật nói: “Sao địa vị của em tụt dốc nhanh thế, từ một tiểu thư thành một nha đầu?“
Trong xã hội người thường, ai cũng muốn làm tiểu thư, không ai muốn làm nha đầu, nhưng trong tu luyện Đại Pháp, tôi không quan tâm đến những điều này, tôi nghĩ những điều này rất tự nhiên, tôi chỉ làm những gì mình nên làm.
4. Giảng chân tướng trực tuyến cũng cần đột phá tâm sợ hãi
Cộng đồng bị đóng cửa do dịch bệnh, giám sát khắp nơi, sau khi bị bức hại tôi càng sợ hãi. Tôi cũng là nhân viên văn phòng, thời gian eo hẹp. Một đồng tu giới thiệu tôi giảng chân tướng qua mạng, tôi nghĩ phương pháp này tốt, và thời gian phù hợp hơn, mấu chốt là không cần giảng chân tướng ở tuyến đầu.
Tôi đặc biệt xin nghỉ phép năm để học hạng mục này. Tôi thường bận công việc, dịp lễ tết mọi người thường đi chơi, tôi lấy cớ là dịch bệnh không đi đâu được nên muốn ở nhà nghỉ ngơi. Sư phụ thấy rằng tôi đang học một cách chân thành, vì vậy Ngài đã giúp tôi một lần nữa. Đồng tu dạy tôi vốn phải đi công tác, do dịch bệnh nên đã điều chỉnh thời gian sau khi tôi nghỉ phép xong rồi mới đi công tác. Tôi cũng nhân cơ hội này chăm chỉ học tập. Kết quả là đồng tu đó đi công tác đến nay vẫn chưa trở về. May mắn thay, tôi đã học được một chút trước khi anh ấy đi, tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã khổ tâm an bài.
Ban đầu tôi nghĩ rằng hạng mục này có thể tránh được việc giảng chân tướng trực diện, nhưng nỗi sợ hãi của tôi vẫn không giảm vì điều này, tôi luôn sợ rằng hệ thống này sai, hệ thống kia sai, và tôi luôn sợ điều này điều nọ khi lựa chọn nội dung chân tướng. Bất kể làm hạng mục nào, đều không thể thoát khỏi việc phải loại bỏ nhân tâm. Tâm sợ hãi là tử quan đối với một người tu luyện. Cho dù đang đối mặt với con người hay máy móc, cho dù đang ở trong nước hay nước ngoài, bản chất của tu luyện là như nhau.
Sư phụ giảng:
“Chư vị là người tu luyện, lời nói ấy không phải nói quá khứ của chư vị, đã từng, hoặc là biểu hiện của chư vị, lời ấy là nói bản chất của chư vị, ý nghĩa sinh mệnh của chư vị, trách nhiệm chư vị gánh vác, sứ mệnh lịch sử của chư vị, như vậy chư vị mới là đệ tử Đại Pháp chân chính” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp các nơi XI)
Tôi nhận ra rằng nhiều người tu luyện cá nhân rất tốt, nhưng lại tụt hậu trong cuộc bức hại. Điều đó có nghĩa là, về bản chất chúng ta vẫn chưa chuyển hóa thành một đệ tử Đại Pháp chân chính, chúng ta tu luyện và tu luyện, không ngừng thuần tịnh bản thân, đó là tại sao? Chính là để hoàn thành sứ mệnh của bản thân, không thuần túy là viên mãn cá nhân. Nếu như thế thì không xứng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã giảng:
“Còn đệ tử Đại Pháp chân tu của chúng ta trong khảo nghiệm không một ai bị rớt lại.” (Đạo hàng, Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [2000])
Đang trong thời kỳ Chính Pháp, đồng thời phải gánh vác sứ mệnh, đây là trách nhiệm và cũng là vinh dự, cần phải thay đổi tâm thái sợ mất cái này, sợ mất cái kia, buông bỏ cái tâm sợ khổ, buông bỏ tâm an dật, trân quý cơ duyên này. Bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này mới là đáng sợ nhất.
Tôi biết mình còn nhiều thiếu sót, ví dụ như lười luyện công, tu khẩu và thực tu kém, nóng nảy và thiếu kiên nhẫn với con, còn lâu mới có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính, không còn cách nào khác là phải học Pháp. Chỉ có học Pháp, thực tu, thay đổi bản thân từ thực chất thực sự từng chút một, làm nhiều hơn những gì nên làm. Mỗi khi tôi vượt qua một chút tâm sợ hãi, thay đổi bản thân một chút, hoặc làm những gì nên làm, sau đó tôi cảm thấy rất vui, trong tâm tôi cũng rất thanh thản, đó không phải là loại niềm vui đến từ cuộc sống của người thường, mà là niềm vui sau khi sinh mệnh đề cao. Tôi hy vọng rằng tôi có thể sớm trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính, hoàn thành sứ mệnh của mình.
(Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/2/449994.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/13/207309.html
Đăng ngày 01-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.