Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-01-2023] Gần đây tôi đã có một bước đột phá trong việc luyện công vào sáng sớm, tôi viết ra những nhận thức của mình để chia sẻ với các đồng tu.

Trước khi có được bước đột phá này, tôi thường ngủ rất ngon và không coi trọng việc dậy sớm luyện công. Tôi luôn nghĩ mình cần coi trọng việc học Pháp hơn, luyện công dẫu có thiếu một chút cũng không sao. Rất nhiều đồng tu chia sẻ với tôi về tầm quan trọng của việc luyện công, luyện công có thể chuyển hóa bản thể, và phải kiên trì dậy sớm luyện công. Nhưng tôi đã không thực sự ngộ ra điều đó từ các Pháp lý. Tôi chỉ kiên trì theo phương diện của người thường, nghĩ rằng nếu tôi luyện công thì mới chứng tỏ tôi là người tu luyện.

Trong khi luyện công, tôi cũng cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi luyện bài công pháp thứ hai. Tôi không thể giơ cánh tay lên cao, động tác của tôi cũng không chuẩn xác. Tôi không thể giữ lâu ở một tư thế, nên cứ hay nhúc nhích. Hiệu quả của việc luyện công cũng không tốt, tôi luôn cảm thấy buồn ngủ sau khi luyện công. Tôi đã không cảm nhận được điều Sư phụ giảng:

“…tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Trong khi làm việc hay học Pháp, tôi cũng xuất hiện tình trạng thiếu ngủ. Cứ kiên trì được một thời gian thì tôi lại giải đãi và cứ lặp đi lặp lại như thế.

Gần đây tôi gặp một đồng tu, cô ấy bảo rằng bản thân cô ngộ tính kém nên phải chăm chỉ luyện công, và Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi cô ấy. Tôi nghĩ chăm chỉ luyện công sao có thể ngộ tính kém được. Tôi tự thấy ngộ tính của bản thân không tệ, nhưng đối với việc luyện công tôi vẫn chưa theo kịp. Đồng tu nói rằng luyện công có tác dụng vô cùng lớn, cô ấy luôn tràn đầy năng lượng và thanh tỉnh cả ngày, còn không sợ lạnh. Hiện tại đang là mùa đông mà cô ấy mặc rất phong phanh. Tôi nhận thấy tôi ở nhà còn mặc nhiều hơn cả cô ấy mặc khi ra ngoài.

Điều này khiến tôi nghiêm túc xem xét trạng thái tu luyện của mình. Tôi phát hiện ra rằng việc không muốn kiên trì dậy sớm luyện công là do tâm chấp trước của tôi gây ra. Viện cớ rằng khi không có thời gian thì luyện ít đi, khi có thời gian thì luyện nhiều hơn, luyện công chỉ là phương tiện phụ trợ cho viên mãn …Kỳ thực, tâm an dật đã khiến tôi không thể có chính ngộ về việc luyện công. Sư phụ đã an bài cho tôi quen biết đồng tu và dùng sự tinh tấn trong luyện công của cô ấy để khích lệ tôi. Cho dù thế nào đi nữa, tôi phải quyết tâm coi trọng việc này, phải nghiêm túc đối đãi với việc dậy sớm luyện công.

Khi tôi chính lại thái độ của mình, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi rằng mỗi đệ tử Đại Pháp đều có một vị trí riêng trong trường luyện công, nếu hôm nay tôi chểnh mảng và không dậy sớm luyện công, thì vị trí của tôi sẽ bị bỏ trống và không có ai thế vào đó. Nghĩ đến việc vị trí của mình bị bỏ trống lâu như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu, đây sao có thể gọi là thực tu? Kể từ đó, việc thức dậy lúc 3 giờ 10 phút sáng trở nên dễ dàng hơn và tôi không còn uể oải khi luyện công như trước nữa.

Khi tôi kiên trì luyện công buổi sáng, Sư phụ lại điểm ngộ cho tôi rằng việc kiên trì luyện công buổi sáng không chỉ đơn thuần là để cải biến bản thể của người tu luyện. Đó còn là một hình thức mà Sư phụ sẽ lưu lại cho người tu luyện trong tương lai. Nếu ở phương diện này, các đệ tử Đại Pháp không bước đi cho chính, thì sẽ không chỉ ảnh hưởng đến tầng nhân loại mà còn ảnh hưởng đến vô số tầng không gian và thiên thể có mối liên hệ với chúng ta.

Sau khi ngộ ra Pháp lý này, tôi cảm thấy các đệ tử Đại Pháp có trách nhiệm vô cùng trọng đại, và có sứ mệnh thiêng liêng. Nhờ hiểu rõ Pháp lý, tôi không còn phải đấu tranh để dậy sớm luyện công nữa, tôi không gặp trở ngại gì và cũng không còn quan niệm dậy sớm luyện công là khổ nữa. Giờ đây tôi cảm thấy đó là điều tôi nên làm, là điều hiển nhiên, và không dậy sớm luyện công mới là bất thường.

Sau khi trạng thái luyện công thay đổi, thân thể vật chất của tôi cũng cải biến, năng lượng ngày càng dồi dào, ban ngày tôi ít khi buồn ngủ, đầu óc thanh tỉnh, chính niệm càng ngày càng mạnh, và tôi không sợ lạnh nữa. Tâm an dật của tôi cũng yếu đi nhiều, điều này được thể hiện trong cuộc sống và tu luyện, trong công việc của người thường, tôi có thể hoàn thành rất nhanh và tôi có nhiều thời gian hơn để làm các việc của Đại Pháp.

Khi tôi chia sẻ về việc đột phá trong luyện công của mình với các đồng tu, một đồng tu nói, cô ấy nghĩ rằng tôi có thể đột phá nhanh như vậy là vì tôi đã ngộ ra tầm quan trọng của các bài công pháp, đó là một phần trong ba việc mà chúng ta cần làm, và cũng là hình thức mà Sư phụ muốn lưu lại cho con người tương lai. Do vậy, niệm của tôi là thiện niệm, là vị tha chứ không phải vị tư.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các đồng tu. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều có thể ngộ ra sự cần thiết và thiêng liêng của việc dậy sớm luyện công, và luôn tinh tấn không mệt mỏi trên con đường tu luyện Chính Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/17/453827.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/11/207277.html

Đăng ngày 27-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share