Bài viết của Ngạn Văn, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-01-2023] Khi số ca dương tính với Covid tăng chóng mặt ở Bắc Kinh và các nơi khác ở Trung Quốc, tôi cũng có “triệu chứng” vào tuần trước-tôi cảm thấy lạnh và bị sốt vào ban đêm, khô miệng và ợ nóng. Tôi đã khá lo lắng.

Tôi đã không làm xét nghiệm kháng nguyên. Không có nhiệt kế ở nhà, thuốc lại càng không có bởi vì tôi đã không uống một viên thuốc nào kể từ khi bước vào tu luyện Đại Pháp. Đêm đó tôi cảm thấy khủng khiếp, nhưng tôi đã giữ vững một niệm rằng mình sẽ vượt qua nó cho dù là gì đi nữa-nhưng “vượt qua nó” thực sự là một suy nghĩ con người.

Tôi đã không thể ngừng suy nghĩ :”Mình đã nhiễm vi-rút như thế nào? Vi-rút là nhắm vào Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), làm thế nào mà mình lại mắc phải nó chứ? Làm sao mà những triệu chứng ban đầu của người bị nhiễm Covid lại rất giống với của mình? Có phải mình là một ca nhiễm nhẹ không?”

Tôi không biết những gì mình đang làm là sai và cảm thấy khá khó chịu. Tôi đã tìm ra rất nhiều chấp trước và cảm thấy mình có lẽ vẫn còn có những độc tố cấu thành dưới sự tẩy não của ĐCSTQ, mà tôi chưa hoàn toàn thanh lý nó. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thất vọng với chính mình, và tôi cảm thấy thân thể còn mệt mỏi hơn.

Chính niệm của tôi không mạnh. Để tránh cho mình cảm thấy thân thể không thoải mái, tôi bắt đầu đọc Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn bị chảy mũi, ho và chóng mặt.

Khi tôi đang vật lộn để hiểu được tình huống này thì trang web Minh Huệ lần lượt đăng tải các bài chia sẻ về “nhiễm vi-rút”.

Sau khi đọc những bài viết này, cuối cùng tôi đã nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn ngay từ lúc ban đầu: tôi đã không coi mình là người tu luyện và đã không thể coi đó là giả tướng về nghiệp bệnh. Thay vào đó, tôi vô cùng sợ hãi và so sánh xem mình cảm thấy thế nào đối với các triệu chứng của “nhiễm vi-rút”.

Sau khi các triệu chứng này xuất hiện, tôi sợ hãi đến mức không nghĩ tới các bài giảng của Sư phụ Lý về nghiệp bệnh, và thực sự đã không buông bỏ được “bệnh” trong suy nghĩ. Trong lúc luyện công tôi nghĩ: “Mình sẽ cảm thấy khỏe hơn và các triệu chứng sẽ biến mất ngay khi mình luyện xong.” Suy nghĩ đó đã sai cơ bản.

Nhận thức của tôi về virus và và các “bệnh” khác đã không vượt khỏi tầng thứ của người thường, giống như Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên nhiều người không thực hiện như thế, họ vẫn là người thường; do đó khi đến lúc thì họ phải mắc bệnh.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Trong vòng một tuần, tôi đã có những suy nghĩ phụ diện vài lần trong ngày: “Tại sao mình lại bị ho lại? Tại sao mình lại cảm thấy buồn nôn? Làm sao mà vị giác của mình vẫn chưa trở lại bình thường?” Giờ thì, nhờ vào những bài chia sẻ được đăng tải kịp thời trên trang web Minh Huệ, tôi đã nhận ra gốc rễ của vấn đề.

Hôm nay tôi đã học bài giảng số 6 trong Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc chăm chú và lần đầu tiên phát hiện ra Sư phụ đã giảng về cách để tống khứ một cách căn bản chấp trước vào nghiệp bệnh ở một vài chỗ.

Sư phụ đã giảng trong phần “Tâm nhất định phải chính”

“Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Đúng vậy, Sư phụ đã giảng vô số lần rằng nó không phải là bệnh, vậy mà tại sao tôi vẫn không sẵn lòng hiểu và làm theo những lời của Sư phụ? Nghiệp lực và cựu thế lực sẽ không để tôi học Pháp và tu luyện tinh tấn, thì sao tôi lại có thể để cho can nhiễu tới mình chứ?

Việc tôi đã trượt ngã trong khảo nghiệm về nghiệp bệnh lần này cũng có liên quan đến chấp trước căn bản của tôi là muốn tu luyện một cách thoải mái. Tôi đã tu luyện suôn sẻ suốt 10 năm dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Thời gian trôi đi, tôi trở nên quen với việc bước đi đều đều, và tâm chấp trước vào an nhàn thoải mái liên tục phát triển mà tôi không nhận ra.

Khi có chút không hài lòng trong cuộc sống, tôi không thể chịu đựng được và quên mất việc hướng nội để tìm kiếm các chấp trước, thay vào đó tôi còn nuôi dưỡng những chấp trước dơ bẩn như cảm giác bất công và không công bằng. Nó không chỉ là biểu hiện của tâm tật đố mà một học viên cần phải vứt bỏ mà còn là một vấn đề lớn về sự bất kính với Sư phụ và Đại Pháp.

Hôm nay, khi tôi học Bài giảng thứ Sáu, tôi cảm thấy đã được điểm ngộ bởi nhiều lời giảng mà tôi đã đọc trước đó nhưng không hề để tâm.

Mỗi khi tôi chuyển sang đọc phần tiếp theo, sẽ có một sự can nhiễu về thể chất, nhưng tôi nhanh chóng nghĩ: “đó chính là nghiệp lực không muốn mình đọc tiếp, mình phải tiếp tục bởi vì phần tiếp theo chắc chắn sẽ phơi bày chấp trước của mình và sẽ thanh trừ nó. Mình phải tiếp tục học tinh tấn hơn.”

Bằng cách đó, tôi hiếm khi mất tập trung và đã đọc xong Bài giảng thứ Sáu với sự tập trung hoàn toàn. Mỗi câu trong các bài giảng của Sư phụ đã trôi qua trong đầu và trước mắt tôi như một dòng chảy, liên tục triển hiện các Pháp lý cho tôi.

Tôi cảm thấy nhiều quan niệm về nghiệp bệnh của mình đã bị phá vỡ và cả thân lẫn tâm tôi cảm thấy nhẽ nhõm ngay lập tức. Tôi không còn cảm thấy mệt, uể oải, buồn ngủ hay chóng mặt, tôi cảm thấy sáng mắt sáng lòng, đầu óc thanh tỉnh, tinh thần sung mãn và tôi đã viết xong bài chia sẻ này một cách dễ dàng.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/2/454394.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/4/206025.html

Đăng ngày 28-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share