Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2022] Khi đang đọc tới đoạn giảng Pháp về tâm tật đố trong cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nhớ lại 2 trải nghiệm trước đây của mình về tâm tật đố.

Tôi làm việc ở một trường tư thục. Nhà trường không công khai quy trình cũng như tiêu chí đánh giá cho danh hiệu “giáo viên xuất sắc” hay ai sẽ được vinh danh cho tới khi thầy hiệu trưởng công bố và trao thưởng.

Ngày nay hầu như ai ai cũng đều phấn đấu tranh đua cho danh lợi của bản thân, các thầy cô giáo trong trường cũng không phải ngoại lệ. Giữa họ cũng có sự đố kỵ nên không ai dám kể với người khác ngay cả khi nhận được một phần thưởng nhỏ.

Một người bạn thân bước vào văn phòng và khoe với tôi mẫu đơn mà cô đang điền. Đó là tờ đơn đăng ký cho danh hiệu “giáo viên xuất sắc”. Cô ấy kể với tôi rằng mình đã được trao danh hiệu này.

Hồi biết chuyện này tôi vẫn chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù bên ngoài tôi có vẻ bình thản nhưng trong tâm lại cảm thấy bất bình. Trong công việc cô ấy thể hiện không tốt bằng tôi nên tôi không hiểu sao cô ấy lại được danh hiệu này. Tôi cảm thấy rất ghen tỵ. Tôi không nói một lời mà cũng chẳng chúc mừng cô ấy.

Lý do thực sự mà bạn tôi đạt được danh hiệu giáo viên xuất sắc

Rất nhiều đồng nghiệp tôi quen biết cảm thấy họ không được công nhận và bị mất mặt vì không nhận được danh hiệu này. Người bạn nhận được giải thưởng này đã tự cô lập bản thân ở nơi làm việc sau khi nhà trường thông báo cô ấy được nhận khen thưởng. Kể từ đó tôi cũng giữ khoảng cách và không muốn thân thiết với cô ấy nữa. Nhiều người khác nói xấu sau lưng cô ấy. Không khí làm việc ở văn phòng căng như dây đàn, cô ấy hẳn đã rất buồn và cô đơn.

Thái độ đó của tôi thật tệ hại! Nếu lúc đó tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chắc chắn tôi sẽ không đối xử với cô ấy như vậy mà sẽ thành tâm chúc mừng cho cô ấy. Giờ đây tôi mới biết Đại Pháp trân quý như thế nào và tôi vô cùng may mắn và hạnh phúc khi được tu luyện Đại Pháp!

Sau đó một người đồng nghiệp đã kể cho tôi tại sao cô ấy lại nhận được danh hiệu “giáo viên xuất sắc”. Trường của chúng tôi là trường nội trú, cả giáo viên và học sinh đều chỉ được nghỉ 1 tháng 1 lần. Ngay trước mùa tựu trường năm học mới, bố chồng của bạn tôi qua đời nên cô ấy đã xin nghỉ để về dự đám tang. Tuy nhiên hiệu trưởng không đồng ý nên cô ấy đã không được về. Sau đó, trong một lần hiệu trưởng ngồi chơi mạt chược với bạn, ai đó kể về chuyện này và nói rằng đáng lẽ ông ấy nên cho cô ấy nghỉ phép để về nhà chịu tang. Thầy hiệu trưởng cảm thấy có lỗi nên đã trao danh hiệu “giáo viên xuất sắc” cho cô ấy như một lời xin lỗi.

Tôi đã bị sốc khi biết chuyện này. Tất cả chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để có được sự công nhận nhưng hóa ra mọi nỗ lực đó đều không quan trọng. Vậy tại sao chúng tôi phải cạnh tranh nhau vì danh hiệu đó? Tranh tranh đấu đấu vì danh lợi quả thực là vô nghĩa.

Khi tôi đọc đến đoạn về tâm tật đố trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi ngộ rằng mình nên thuận theo tự nhiên và tu khứ tâm tật đố. Dần dần thuận theo việc ngộ được các Pháp lý, tôi đã trừ bỏ được tâm tật đố này.

Bảo trì tâm thái hòa ái trong tình huống bị đối xử bất công

Câu chuyện thứ hai là khi tôi làm trưởng nhóm của hai giáo viên trẻ mới tốt nghiệp. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi tuân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và tận lực làm tốt nhất có thể. Tôi dìu dắt và giúp đỡ các giáo viên trẻ, chia sẻ kinh nghiệp giảng dạy mà không giấu nghề nên chúng tôi làm việc với nhau rất hòa đồng, nhóm chúng tôi cũng được đánh giá thuộc nhóm đứng đầu.

Vào ngày lễ nhà giáo, hiệu trưởng đã vinh danh hai giáo viên trẻ trong nhóm của tôi là “giáo viên xuất sắc”. Buổi lễ trao thưởng được tổ chức rất long trọng, tất cả các thầy cô giáo và học sinh đều ngồi dự trên sân trường. Những giáo viên được trao thưởng ngồi hàng ghế đầu tiên và những người còn lại sẽ ngồi hàng phía sau.

Khi các giáo viên lên bục nhận bằng khen và chụp ảnh lưu niệm, những người còn lại không được nhận danh hiệu có những biểu cảm trái ngược. Một số người có vẻ xấu hổ và xuống tinh thần. Đôi khi các học sinh cũng ngoái lại nhìn về phía chúng tôi. Tôi ngồi đó cảm thấy rất bình thản trong tâm.

Sau đó một số học sinh nói với tôi: “Cô giáo, đáng lẽ cô nên được nhận giải thưởng này mới đúng. Thật không công bằng khi chỉ trao thưởng cho 2 người trong một nhóm xuất sắc trong khi đó cô lại là trưởng nhóm.”

Tôi cười đáp lại: “Không sao đâu các em! Cô làm không phải vì để được người khác công nhận.”

Các đồng nghiệp nói tôi đã không hề động tâm, thật sự là như vậy. Tôi cảm thấy thực tâm vui mừng cho đồng nghiệp, thoải mái nhẹ nhàng và không hề cảm thấy chút đố kỵ nào. Tôi chỉ muốn làm thật tốt công việc mà không truy cầu báo đáp.

Sự thực là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mới có thể trở nên rộng lượng và bình hòa như vậy. Tôi được thụ ích cả thân lẫn tâm vì thế nhân đây xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình với Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/10/451699.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/11/205134.html

Đăng ngày 24-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share