Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-12-2022]
Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và đã gợi ý tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã rất xúc động bởi các bài giảng và đã giải đáp được nhiều câu hỏi của mình. Tôi đã quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khổ nạn của tôi
Một người bạn chung giới thiệu tôi với vợ tương lai của tôi. Chúng tôi đã kết hôn năm 1999 và có một con gái. Năm đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Môi trường tu luyện của chúng tôi đã bị hủy hoại.
Nhiều học viên đã tới Bắc Kinh để lên tiếng bảo vệ Đại Pháp, gồm cả mẹ tôi và chị tôi. Họ liên tục bị bức hại và kết quả là cả hai đều đã qua đời. Tôi cũng bị kết án tù vào năm 2008.
Vợ tôi ngoại tình khi tôi đang ở tù. Cô ấy yêu cầu tôi ly hôn. Cô ấy đã mang theo bản nháp đơn ly hôn và đưa hai thẩm phán đến nhà tù. Dù cô ấy đã ngoại tình, tôi bị kiện là bên có lỗi. Tôi đã bị sốc, nhưng cố giữ bình tình. Tôi đã đồng ý sau khi trao đổi ngắn gọn với các thẩm phán.
Vợ cũ của tôi muốn bán nhà của chúng tôi và chia tiền. Căn nhà do bố mẹ tôi mua trước khi chúng tôi kết hôn. Vợ cũ và tôi không trả bất cứ khoản nào mặc dù tôi đứng tên trên giấy tờ. Tôi bán nhà cũng được, nhưng tôi sợ bố mẹ tôi sẽ buồn. Tôi cố gắng giải thích với cô ấy: “Em không quan tâm đến anh cũng không sao. Nhưng anh không thể không để ý đến cảm xúc của bố mẹ và con gái chúng ta. Anh không quan tâm đến những tài sản khác, nhưng bố mẹ anh đã mua ngôi nhà và anh không thể bán nó.” Vợ cũ của tôi đã chuẩn bị sẵn. Trong thỏa thuận ly hôn, cô ấy muốn tôi trả cho cô ấy một nửa trị giá căn nhà sau khi tôi ra tù.
Tôi cảm thấy con gái tôi sẽ được giáo dục tốt nếu cháu được một học viên chăm sóc, vì vậy tôi hỏi thẩm phán về việc giám hộ cháu. Vị thẩm phán nói rằng bởi vì tôi đang trong tù, việc giám hộ sẽ được giao cho vợ tôi. Hơn nữa, tôi cần phải chu cấp cho tới khi con gái tôi 18 tuổi.
Tôi đã khóc khi trở lại buồng giam. Tôi đã bị tra tấn và suýt chết nhiều lần, nhưng tôi chưa bao giờ rơi nước mắt. Chúng tôi đã kết hôn 10 năm. Bây giờ, vợ tôi thật lạnh lùng và cương quyết. Tôi thực sự cảm thấy vào lúc đó tình không phải là thứ mà người tu luyện nên có. Tôi biết đã đến lúc mình phải buông bỏ chấp trước vào tình.
Lính canh phụ trách buồng giam của tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình ly hôn. Anh ấy đã quan tâm đến tôi và hỏi tôi có ổn không. Tôi bình tĩnh nói với anh ấy: “Cố gắng gượng ép điều gì đó cũng vô ích. Không có gì phải hối tiếc cả. Vợ tôi và người đàn ông mà cô ấy ngoại tình đã sống với nhau và cô ấy đã mang thai. Họ không thể kết hôn nếu tôi không ký giấy tờ ly hôn. Nếu họ tiếp tục ngoại tình, điều đó chỉ khiến họ tạo thêm nghiệp cho bản thân mình. Sau này họ sẽ hoàn trả thế nào đây?” Biểu hiện của vị lính canh đã thay đổi sau khi tôi nói với anh ấy điều đó. Anh ấy đã xúc động bởi lòng tốt và sự vị tha của một học viên.
Cuộc sống sau khi ra tù của tôi rất khó khăn. Tôi cần học Pháp, luyện công và hướng nội về những gì đã xảy ra. Nhưng tôi đã khánh kiệt và cần phải làm việc. Một học viên đã giúp tôi tìm được một công việc. Tiền lương là 1.500 tệ một tháng, chỉ bằng một phần ba lương của tôi trước khi bị cầm tù. Nhưng nó giải quyết vấn đề tài chính cấp bách của tôi.
Người tu luyện không chi tiêu nhiều. Ngoài khoản trợ cấp 500 tệ cho con hàng tháng, điều khó nhất là thanh toán tiền nhà cho vợ cũ của tôi. Tôi đã nhờ vào sự trợ giúp của họ hàng và trả góp cho cô ấy. Điều đó rất áp lực.
Tình trạng này diễn ra trong 18 tháng. Các đồng tu đã chia sẻ suy nghĩ của họ với tôi: Học viên cần phải buông xuống chấp trước vào tư lợi, nhưng chúng ta không thể thừa nhận sự bức hại về tài chính của cựu thế lực. Họ nói tôi đáng lẽ không nên đồng ý trả tiền nhà cho vợ cũ của tôi; đó là một cuộc bức hại thứ cấp đối với tôi. Tôi dần ngộ ra rằng đó cũng là sự bức hại đối với vợ cũ của tôi. Nó áp lên cô ấy chấp trước tiền bạc và tạo nghiệp cho cô ấy. Tôi hiểu rằng mình phải chấm dứt tình trạng này.
Ngay khi tôi chính lại suy nghĩ của mình theo Pháp, mọi thứ đã thay đổi.
Từ bi đối đãi với một tình huống xấu
Con gái tôi sống với bà ngoại từ khi cháu lên hai. Khoản trợ cấp của tôi và vợ cũ đều được trả cho bà ngoại. Tôi trả 500 tệ còn vợ tôi trả 300 tệ mỗi tháng. Nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng trả đúng hạn; đôi khi cô ấy không đưa chút tiền nào. Cô ấy và mẹ mình thường tranh cãi về chuyện này.
Mẹ vợ cũ của tôi đi cùng con gái tôi đến nhà tôi và than phiền rằng bà không nhận được tiền từ con gái mình. Bà nói bà phải cầu xin cô ấy mỗi tháng. Bà muốn chúng tôi trả tất cả trong một lần mỗi năm: Bà muốn tôi đưa 5.000 và vợ tôi đưa 3.000. Tôi cảm thấy tồi tệ và nói: “Bà đừng lo lắng. Con sẽ đưa bà nếu cô ấy không đưa. Con sẽ đưa bà 10.000 tệ một năm. Từ bây giờ, con sẽ không đưa tiền nhà cho con gái bà nữa, và con sẽ thanh toán toàn bộ khoản tiền chu cấp. Căn nhà được mua trước khi chúng con kết hôn. Cô ấy không sở hữu nó. Bây giờ cô ấy sẽ không phải chu cấp nữa. Con không có lý do gì để trả cho cô ấy tiền nhà.“
Tôi đã trả tiền học phí cho con gái từ tiểu học đến khi cháu tốt nghiệp đại học. Học phí và chi phí ăn ở ký túc xá ở trường đại học khoảng vài chục nghìn tệ một năm.
Tôi đã dạy con gái cách cư xử và làm gương cho cháu dựa trên văn hóa truyền thống và các quan niệm chính thống. Tôi không áp đặt mọi thứ lên cháu, nhưng khuyến khích cháu có lựa chọn đúng đắn. Cháu rất tốt; tôi không phải lo lắng về cháu. Sau khi tốt nghiệp cháu được một công ty trong danh sách 500 công ty tốt nhất tuyển dụng. Cháu đã thọ ích từ Đại Pháp bất chấp đại dịch, kinh tế suy thoái và các tiêu chuẩn đạo đức thấp ngày nay ở Trung Quốc.
Ông bà ngoại cháu chăm sóc cháu rất tốt và tôi rất biết ơn họ. Tôi đến thăm họ mỗi tuần, mang theo quà và tiền. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ ngày nghỉ nào. Tôi thường đưa họ đi ăn tối. Tôi cũng sửa chữa bất kỳ đồ vật nào họ cần và làm các việc vặt cho họ.
Sức khỏe ông bà ngoại của con gái tôi suy giảm và họ phải uống thuốc. Ông ngoại về hưu sớm vì bệnh tật. Ông thường phải vào viện, đặc biệt là trước khi qua đời. Tôi đến thăm ông và mang đồ ăn mà ông yêu thích cùng với tiền. Khi ông qua đời, tôi trợ giúp lo tang lễ.
Sau khi ông ngoại qua đời, con gái tôi đi học và đi làm ngoài thị trấn, còn bà ngoại cháu thì rất cô đơn. Tôi thường đến thăm bà hàng tuần và nói chuyện với bà.
Ông bà ngoại đã khen tôi trước mặt họ hàng và bạn bè của mình. Một hôm họ nói với tôi: “Chúng ta không có con trai. Từ giờ con là con trai của chúng ta.” Tất cả họ hàng và bạn bè của ông bà đều khen tôi. Thực tế, tôi không quan tâm đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình. Nhưng hành xử tử tế của tôi đã cho mọi người thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Suy nghĩ tốt của họ về tôi đã khiến họ có suy nghĩ tốt đẹp về Đại Pháp, điều này đã cứu họ.
Chị gái vợ cũ của tôi và cả gia đình của chị đều thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Chồng chị là Đảng viên và làm tại một doanh nghiệp nhà nước. Con trai họ cũng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Thành tích học tập của cháu rất bình thường, nhưng cháu đã làm rất tốt trong kỳ thi đại học và đã thi đỗ vào một trường đại học xuất sắc.
Khi gặp lại vợ cũ tôi không còn tức giận cô ấy nữa. Tôi cảm thấy cô ấy đáng thương. Nghĩ lại khi chúng tôi còn là vợ chồng, tôi nhận ra mình đã không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy và đã không chăm sóc cô ấy đầy đủ. Từ giác độ của người tu luyện, tôi nên cảm ơn cô ấy. Khổ nạn về ly hôn đã cho tôi thấy thế nào là bao dung và thấu hiểu.
Tôi ăn tối với vợ cũ và gia đình cô ấy, và chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi không bao giờ tái hôn sau ly hôn, và cô ấy gợi ý tôi tìm một người vợ. Tôi chỉ cười. Làm thế nào mà một người bình thường biết được người tu luyện cảm thấy điều gì là quan trọng chứ?
Thu nhập của tôi đã tăng lên sau khi tôi phản bức hại tài chính. Tôi không tiêu tiền hoang phí dù tôi có tiền tiết kiệm. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp nói rằng Đại Pháp có tài nguyên hạn chế. Những gì tôi có đều được dành cho Đại Pháp và nên được dùng để cứu người. Khả năng thực hiện thệ ước của tôi trong thế gian này đã tốt hơn sau khi tình trạng tài chính của tôi được cải thiện.
Khổ nạn dường như không thể vượt qua đã được thay thế bằng niềm vui khi tôi hiểu ra mọi việc dựa trên Pháp. Tôi biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ, và tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp là không thể lay chuyển. Tôi cảm thấy may mắn nhất khi được là một học viên. Càng học Pháp và càng tu luyện lâu, tôi càng cảm thấy Sư phụ vĩ đại biết bao, biết được tầm quan trọng của sứ mệnh của mình làm và nhìn rõ con đường phía trước. Chính niệm và tín tâm của tôi không ngừng được củng cố.
Tôi cũng cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ của họ. Tôi sẽ nỗ lực tinh tấn cùng với họ và chúng ta sẽ cùng nhau đề cao trong tu luyện.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/3/451506.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/22/205307.html
Đăng ngày 25-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.