Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-10-2021] Khi nhớ lại 24 năm tu luyện của mình, mắt tôi ngấn lệ. Quá trình 24 năm tu luyện giống như một bộ phim dài, không thể kể hết những câu chuyện đã xảy ra. Tôi đã chứng kiến sự từ bi vĩ đại của Sư phụ, cũng như uy lực và sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Thoát khỏi cửa tử
Tôi sinh vào cuối những năm 1950. Cha tôi là một tiểu thương nhân. Sau khi tài sản của ông bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tịch thu dưới chiêu bài hợp tác công tư, ông được bổ nhiệm làm quản lý một số cửa hàng nhỏ. Tính ông ngay thẳng, trung thực và không bao giờ tham lam. Mặc dù không bao giờ biển thủ bất cứ thứ gì, nhưng ông đã bị kết án lao động cưỡng bức vì tội tham ô. Ông phải lao động chân tay nặng nhọc trong một thời gian dài và được đưa vào bệnh viện ở thành phố Thiên Tân sau khi bệnh trở nặng.
Cha tôi nhập viện vào năm 1959 và xuất viện vào năm 1960. Đó cũng là lúc nạn đói kéo dài ba năm do thảm họa mà ĐCSTQ gây ra, nhiều người đã chết vì đói. Gia đình tôi có tất cả 9 người, từ già đến trẻ, nhưng chỉ có mình cha tôi có thể làm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình. Nhưng ông phải trả viện phí để chữa bệnh, còn mẹ tôi phải đi hơn 50 km cả đi lẫn về từ nhà đến bệnh viện để chăm sóc ông. Những đau khổ mà tôi chứng kiến thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đó tôi mới hơn một tuổi và mới bắt đầu biết đi. Vì đói và lạnh, lại không có người chăm sóc, nên tôi đã bị liệt. Tôi vẫn nhớ rõ những lúc chân tôi bị đau, những vết sẹo ở trên chân tôi do bị tê cóng là minh chứng cho thời gian đó. Vì vậy từ nhỏ tôi đã đau ốm bệnh tật.
Tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn sau khi tôi kết hôn. Sự thờ ơ của gia đình và sự dày vò của bệnh tật càng thêm trầm trọng. Khi tôi ngoài 30 tuổi, tôi bắt đầu mắc nhiều chứng bệnh như viêm đốt sống cổ, co thắt não, đau chân, nhức đầu, cận mù, viêm thận mãn tính, đau thắt ngực, v.v. Và nhiều vấn đề về sức khỏe khác không thể kể hết. Chi phí để điều trị sức khỏe mỗi năm của tôi là hơn 10.000 nhân dân tệ, nhưng bệnh của tôi vẫn ngày càng nặng thêm.
Một đêm nọ, tôi quỳ ở sân, ngước nhìn lên bầu trời và nói: “Thần Phật ơi, các Ngài đang ở đâu? Các Ngài có thể cứu con không? Tại sao cuộc sống của con lại khổ sở đến vậy?”
Tôi đã tìm cách tự tử nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại. Cuối cùng tôi đã mua thuốc ngủ và giấu trong tủ, chờ cơ hội mang ra dùng. Chỉ sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi và giúp tôi chờ đợi Pháp.
Đúng vào lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất, anh cả của tôi đã đưa cho tôi cuốn bảo thư Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Anh nói với tôi rằng cuốn sách rất hay và có thể cải thiện sức khỏe của tôi. Tôi nhận cuốn sách vì tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh ấy, tôi thầm nghĩ lúc này mình gần như đã bị mù – làm sao tôi có thể đọc được một cuốn sách dày đến vậy? Thật là khôi hài. Tôi cũng không tin rằng mình có thể khỏi bệnh, vì vậy tôi đã đặt cuốn Chuyển Pháp Luân sang một bên. Nhưng sau vài ngày, tôi nghĩ: “Dù sao mình cũng sẽ chết, anh trai sẽ thất vọng sau khi mình chết nếu anh ấy phát hiện ra mình không đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Mình nên xem qua nó.”
Trong suốt thời gian đó, tôi không thể ngồi được, chỉ có thể nằm suốt cả ngày. Tôi nằm trên giường và đặt cuốn sách cách mặt chưa đầy 3cm. Tôi đọc sách mà hầu như không hiểu gì. Tôi như bị thôi miên, một lúc sau, tôi bị đau đầu dữ dội. Tôi đợi một lúc rồi đọc lại, nhưng vẫn không thể đọc được dù chỉ một câu, tôi không thể hiểu những gì mình đã đọc. Tôi đột nhiên nghiến răng ngồi dậy, nghĩ rằng mình phải đọc để xem cuốn Chuyển Pháp Luân nói về điều gì. Sau đó, tôi đã có thể đọc bốn đến năm dòng. Tôi nghỉ một lát rồi đọc thêm một chút. Càng đọc, tôi càng thấy thích. Tôi cảm thấy dễ chịu và nghĩ rằng cuốn Chuyển Pháp Luân này thật tuyệt. Tôi quên cả đau và quên cả ăn. Tôi đã rất ấn tượng với ngôn từ mộc mạc và những đạo lý xuyên thấu nhân tâm, đồng thời những nghi hoặc của tôi đều đã được hóa giải.
Khi tôi viết xuống điều này, tôi lại khóc vì hạnh phúc và vui sướng. Tôi nhớ lại cảm giác nhẹ nhõm mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Cả đời tôi đã luôn tìm kiếm một thứ gì đó, và cuối cùng tôi đã tìm thấy. Không ngôn từ nào có thể diễn đạt được cảm xúc của tôi.
Vào ngày thứ ba, khi tôi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, dường như tôi bị cảm nặng. Tôi cảm thấy không khỏe và đau khắp người. Tôi tự nghĩ: “Làm sao mình có thể bị cảm lạnh khi không hề ra khỏi phòng? Đây có phải là điều mà anh trai tôi đã nói với tôi về việc Sư phụ chữa bệnh cho tôi không?” Tôi tự nhủ: “Ho và cảm lạnh không thể giết chết tôi, ngay cả khi điều đó xảy ra, tôi cũng sẽ chấp nhận.” Tôi đã hồi phục chỉ trong một ngày. Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân hằng ngày, mặc dù rất chậm. Tôi đã khỏi tất cả các triệu chứng bệnh sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân chưa đầy hai tháng. Sau này tôi mới biết được trong quá trình học Pháp tôi đã hành xử phù hợp với Pháp lý mà Sư phụ giảng:
“…vô cầu nhi tự đắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)
Sức khỏe của tôi đã hồi phục một cách thần kỳ. Tôi đã hiểu được sự trân quý của sinh mệnh và tự tử là có tội, vì vậy tôi đã bỏ thuốc ngủ và tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
Trong cuộc bức hại tàn khốc, người thân của tôi vẫn lần lượt đắc Pháp
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), khi tôi mang thai con gái được khoảng sáu tháng, chị dâu tôi đã khóa cửa phòng, mắng mỏ và tát vào mặt tôi chỉ vì một chuyện vặt vãnh. Tôi tức giận đến mức suýt uống thuốc độc (dichlorvos) để tự tử. Nếu lúc đó chồng tôi không về thì tôi và con gái đã chết cùng nhau. Tâm oán hận của tôi đối với chị dâu thật vô cùng lớn.
Sư phụ giảng:
“…người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả” (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Sư phụ yêu cầu chúng tôi hãy làm người không có kẻ thù. Vì vậy, tôi đã đến nhà chị dâu cùng với cuốn Chuyển Pháp Luân và nói: “Anh chị nên đọc cuốn sách này. Cuốn sách này rất hay. Đọc xong anh chị sẽ không còn cãi nhau, gia đình sẽ trở nên hòa thuận. Ai mà không muốn điều đó chứ?” Cả gia đình chị ấy đều cảm động và đã bắt đầu tu luyện. Hai đến ba tháng sau, cuộc bức hại đã bắt đầu, họ đã ngừng tập luyện vì sợ hãi. Cách đây vài tháng, một buổi tối nọ, tôi đang làm tài liệu giảng chân tướng thì nghe thấy chồng tôi nói chuyện điện thoại trong phòng khách. Một lúc sau, anh cầm điện thoại lao vào phòng, mặt tái mét vì tức giận. Anh ấy bật loa điện thoại lên để tôi có thể nghe thấy cháu trai lăng mạ anh ấy tồi tệ như thế nào. Tôi rất bình tĩnh, nhưng sợ rằng anh ấy sẽ không thể chịu đựng được sự lăng mạ này, nên tôi đã an ủi và hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra lớp trẻ trong gia đình anh ấy cho rằng khu mộ của gia đình quá thấp và họ muốn mọi người trong nhà góp tiền để nâng cao khu mộ. Cháu trai của chồng tôi đã gọi điện chia sẻ về việc này và đề nghị anh ấy góp 1.000 nhân dân tệ. Nhưng chồng tôi nói không muốn đóng góp. Từ trong phòng ngủ tôi nghe thấy giọng anh ấy không được thoải mái.
Đáp lại, cháu trai của anh ấy nổi giận và bắt đầu phàn nàn về anh ấy, nói rằng chồng tôi không bao giờ chăm sóc mẹ sau khi bà bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối. Vì lúc đó chồng tôi đang đi bộ đội nên anh trai chồng tôi (bố của cháu trai) đã chăm sóc bà. Cháu trai đã mắng chồng tôi một cách thậm tệ. Chồng tôi mới 19 tuổi khi mẹ anh qua đời. Nghe cháu kể, tôi đặt mình vào hoàn cảnh của cháu và nghĩ đến quãng thời gian khó khăn mà anh trai và chị dâu của chồng tôi đã phải trải qua.
Chồng tôi run lên vì tức giận trước lời lẽ của cháu trai. Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy: “Anh đừng giận. Đúng cậu ấy đã sai khi nói với anh như vậy. Nhưng cứ nghĩ mà xem: Chẳng phải những gì cậu ấy nói đều đúng sao? Nếu anh đặt mình vị trí của cậu ấy, anh có thể xử lý theo cách khác. Cậu ấy có lẽ đã không nói với anh với lời lẽ như vậy nếu anh nói chuyện một cách tử tế.” Khi chúng tôi đang nói chuyện, cứ hai hoặc ba giây lại có tin nhắn thoại của cháu trai. Sợ chồng không chịu được sẽ tự làm tổn thương chính mình nên tôi chuẩn bị đến nhà để gặp cậu ấy.
Lúc đó là khoảng hơn tám giờ tối. Nhà cháu tôi cách nhà tôi khoảng 10 cây số. Tôi đi xe đạp điện và nghĩ: “Mình muốn cứu cậu ấy, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu cậu ấy.” Cậu ấy thường uống quá nhiều rượu và thường đổ rượu vào chai nước khoáng cất trong túi mang theo người. Cậu ấy uống rượu như uống nước lã, thường là vài chai mỗi ngày. Cậu ấy mắng mỏ bất cứ ai, kể cả mẹ của mình. Cậu ấy uống cho đến khi tay chân run rẩy và mắt lồi ra. Thị lực của cậu ấy rất kém, tính mạng của cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Vợ cậu ấy đã ly dị cậu và bỏ đi.
Khi tôi đến nơi, cậu ấy đang nằm trên giường giả vờ ngủ để lờ tôi đi. Tôi cúi xuống và hỏi: “Cháu có khỏe không? Cháu ổn hơn chưa?” Cậu ấy mở mắt ra, có vẻ xấu hổ và nói: “Xin lỗi, cháu đã uống quá nhiều.” Tôi nói: “Những gì cháu nói trên điện thoại là đúng, nhưng cháu không nên la hét và chửi bới. Dù tệ đến đâu, chú ấy vẫn là chú của cháu. Cô nói chuyện với cháu cũng như với con trai mình. Sao con trai có thể nói chuyện với cha mình như thế được? Cậu ấy nói về những vấn đề khác trong gia đình và nói rằng ông bà ngoại của cậu ấy tốt hơn bố mẹ chồng tôi, v.v.
Tôi thật lòng khen ông bà ngoại của cậu ấy tốt như thế nào. Tôi đã cố gắng hiểu cậu ấy trên quan điểm của cậu ấy nhưng cũng chỉ ra hành vi thái quá của cậu ấy. Cậu ấy cảm động nói: “Cô thật chân thành, cứ như thể cô là mẹ của cháu vậy. Cháu thấy xúc động!” Tôi động viên cậu ấy: “Cháu hãy vui lên!” Cậu ấy nói muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với cậu ấy rằng hãy tu luyện nghiêm túc, và cậu ấy đã rất quyết tâm với đề xuất của mình.
Sau khi cậu ấy bước vào tu luyện, mẹ cậu ấy cũng quay lại tu luyện, và cha cậu ấy đã tu luyện tinh tấn hơn. Cha cậu ấy đã nhanh chóng khỏe mạnh và rạng rỡ trở lại.
Tôi nhận ra rằng Sư phụ không muốn bỏ lại bất kỳ đệ tử Đại Pháp nào và đã an bài cơ hội để cha mẹ của cậu ấy quay trở lại con đường tu luyện.
Người thân của tôi đã được trải nghiệm điều kỳ diệu
Tôi muốn chia sẻ một số điều kỳ diệu mà họ hàng bên nội của tôi đã trải qua. Chị gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2003 sau khi thấy sức khỏe của tôi cải thiện rõ rệt. Chỉ hai tháng sau, chị ấy đã khỏi bệnh, mọc tóc đen mới trên vùng da đầu vốn gần như đã hói, hết đau chân và hết bệnh dạ dày. Gia đình chị ấy rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp!
Người chị dâu thứ hai của tôi bị chẩn đoán có lượng cholesterol cao, đường trong máu và huyết áp cao. Chị ấy phải nhập viện điều trị nhưng tình hình không hề cải thiện. Chị ấy đã được xuất viện kèm theo một túi thuốc to. Tôi bảo chị ấy hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả mọi người đều biết sức khỏe của tôi đã cải thiện như thế nào sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng biết bây giờ tôi rất tử tế và chân thành với mọi người. Chị dâu tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp. Ngay sau đó, chị ấy đã khỏi bệnh và bỏ hết thuốc đi. Bây giờ đã ngoài 70, nhưng chị ấy vẫn nấu ăn cho gia đình, quán xuyến việc nhà và quản lý một số công việc trong nhà máy.
Thấy sức khỏe của tôi được cải thiện, cha tôi đã từng tu luyện Pháp Luân Công, nhưng do sợ hãi nên ông đã dừng tu luyện sau khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc bức hại. Ông cũng yêu cầu mẹ tôi dừng lại sau khi thấy tôi liên tục bị bức hại.
Điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp đã hoạt động ổn định trong 17 năm
Vào năm 2004, tôi nhận thấy rất ít học viên địa phương làm tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, trong khi nhu cầu lại rất cao. Các học viên làm tài liệu rất bận rộn, vì vậy tôi muốn chia sẻ một chút gánh nặng với họ. Họ cần thời gian để học Pháp và luyện công. Các học viên đã dạy tôi các kỹ thuật và giúp tôi mua thiết bị và vật liệu sản xuất. Tôi bắt đầu điểm sản xuất tài liệu của mình với tư cách là một bà nội trợ thậm chí còn không biết cách sử dụng chuột máy tính. Dẫu phải chịu áp lực to lớn, tôi đã duy trì điểm sản xuất này trong suốt 17 năm, nhờ vào uy lực của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ.
Những khó khăn khi mới bắt đầu
Mắt tôi đã phục hồi, nhưng tôi vẫn phải nheo mắt và nhìn gần khi xem các ký tự nhỏ trên máy tính xách tay, điều này khiến học viên hướng dẫn tôi cảm thấy lo lắng. Lúc đầu, cô ấy càng lo lắng thì tôi càng sợ và càng không nhìn thấy gì, điều này khiến cô ấy lo lắng hơn. Tôi tự nhủ: “Mình không thể mong đợi quá nhiều ở cô ấy. Tôi nên suy xét, hướng nội, và bình tĩnh và bất động tâm. Mình chỉ nên xem cách cô ấy làm và ghi nhớ các bước.” Cô ấy giải thích các bước khi vận hành máy tính và tôi đã ghi lại từng bước. Sau khi cô ấy rời đi, tôi đã làm theo các bước trên máy tính xách tay và xem lại phần ghi chú mình đã chép lại. Tôi đã nhanh chóng sản xuất được các tài liệu Đại Pháp.
Vượt qua rào cản gia đình
Tôi đã thành lập điểm sản xuất tài liệu ở nhà mà không thảo luận với chồng tôi, bởi vì tôi biết anh ấy sẽ hoàn toàn phản đối nếu tôi nói trước với anh về điều này. Tôi muốn dùng trí huệ để thuyết phục anh ấy chấp nhận vì tôi biết những gì mình đang làm là điều đúng đắn và thiêng liêng nhất.
Chồng tôi không hài lòng khi nhìn thấy máy in và máy tính. Tôi bình tĩnh nói: “Em tự làm tài liệu để sử dụng mà không cần phải xin người khác, như vậy sẽ an toàn hơn.” Anh ấy không nói gì khi nghe thấy từ “an toàn hơn”. Sau đó, nhiều học viên muốn có tài liệu hơn, nên tôi đã làm nhiều hơn.
Một học viên giao 20 hộp giấy in, mỗi hộp có 10 gói. Hộp giấy rất nặng. Vì lý do an toàn, anh ấy dỡ đồ xuống xe, đặt những chiếc hộp vào trong cửa chính tòa nhà của tôi rồi nhanh chóng rời đi. Tôi nhanh chóng đóng cửa chính và tự mình chuyển những chiếc hộp lên tầng trên căn hộ của mình. Chồng tôi nghiến răng nhìn tôi giận dữ. Con trai tôi cũng nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
Tôi coi đó là một cơ hội tuyệt vời để đề cao, bởi vì họ đang giúp tôi tu luyện tâm tính. Tôi đã bình tĩnh và cố gắng không bị lay động. Tôi nghĩ đó là điều tôi nên làm. Tôi không nên có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào đối với họ. Sau khi chuyển vài hộp, tôi cảm thấy tay chân bủn rủn. Nhưng tôi phải nhanh chóng di chuyển những chiếc hộp còn lại trước khi có ai nhìn thấy chúng. Tôi vừa đi lên trên cầu thang, vừa nhẩm thơ của Sư phụ:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ” (Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)
Một lúc sau, chồng và con trai tôi đến giúp. Họ nói: “Em không cần phải bê nữa, anh và con sẽ bê nốt cho em.” Tôi cảm thấy mừng cho họ và nhận ra Đại Pháp quả là một kho báu – thật tuyệt vời khi được đi theo Sư phụ.
Trong tu luyện, đặc biệt là khi đối mặt với khảo nghiệm, tôi biết gia đình mình phải chịu đựng nhiều như thế nào, vậy nên tôi cố gắng tự mình làm mọi việc. Trong khi đó, họ đã hỗ trợ tôi rất nhiều trong suốt chặng đường này. Tôi nghĩ họ cũng đang hoàn thành sứ mệnh của mình và tôi rất vui khi thấy họ đã đặt mình vào một vị trí tốt.
Tôi là một người không hấp dẫn, thậm chí không biết cách thể hiện bản thân. Sau hơn 20 năm tu luyện, tôi đã thay đổi. Tôi trở nên bình tĩnh và xét đến nhu cầu của người khác trước. Tôi là con út trong gia đình và không bao giờ đưa ra ý kiến của mình, vì vậy tôi không biết cách thể hiện bản thân. Nhưng bây giờ mọi người nói chuyện với tôi về mọi thứ, họ tôn trọng và tin tưởng tôi. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Tôi biết rằng tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước và cần tranh thủ thời gian để tu luyện tinh tấn. Tôi muốn cố gắng để lại càng ít điều hối tiếc càng tốt, bởi vì vẫn còn nhiều điều tôi muốn làm tốt nhưng đã không làm được, và còn nhiều người lẽ ra nên được cứu, nhưng họ vẫn chưa được cứu.
Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ, sự khai ngộ từ bi của Ngài đã giúp tôi khai mở trí huệ, tôi đã có thể thoát khỏi hiểm nguy mặc dù hết lần này đến lần khác bị bức hại khốc liệt. Mỗi bước đề cao của tôi là nhờ Sư phụ đã chịu khổ vì tôi. Tôi không thích khóc, nhưng mỗi khi nghĩ đến sự vĩ đại của Sư phụ, tôi lại không thể cầm được nước mắt.
Các đồng tu, chúng ta hãy cùng nhau đề cao bản thân và cứu nhiều người hơn nữa!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/18/429204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/12/11/205133.html
Đăng ngày 18-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.