Bài viết của Lý Thuần Phương

[MINH HUỆ 24-06-2022] Trước đây tôi từng là viên chức nhà nước và đã được công nhận là “nhân viên kiểu mẫu”. Tôi làm việc được 20 năm trước khi bị sa thải vì là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi liên tục bị bức hại và tra tấn đến khi hai cánh tay bị tê liệt. Tôi mất việc làm và căn cước bị tịch thu. Để tránh bị sách nhiễu, tôi buộc phải chuyển chỗ ở bốn lần, cuối cùng quay về lại quê nhà.

Chồng tôi là giáo viên dạy trung học xuất sắc, nhưng vẫn bị bỏ tù năm năm vì đức tin của mình. Cách đây 10 năm khi anh ấy được thả, chúng tôi đã về lại quê hương. Đó là một ngôi làng nghèo, và chúng tôi sống trong căn nhà cũ do cha mẹ để lại.

Gia đình chồng thụ ích từ việc tu luyện của chúng tôi

Gia đình anh chồng tôi cũng sống trong làng. Anh chồng đã mất lúc còn trẻ và vợ anh thì sức khoẻ kém. Họ có hai người con trai và hai người con dâu là Ling và Ming. Tôi thân với các cháu dâu và họ thường tìm tôi để xin lời khuyên. Ming và chồng của cháu đưa con cái lên thành phố để điều hành công ty và để nhà cửa lại cho tôi trông chừng. Trước khi họ quay về vào các dịp lễ, Tết, tôi đều lau dọn sạch sẽ bên trong lẫn bên ngoài căn nhà. Những lúc chị dâu khoẻ mạnh, chị cũng giúp tôi coi sóc căn nhà.

Ming là một nữ doanh nhân có năng lực, hiểu biết rộng và rất hiểu chuyện. Có lần cháu từng nói: “Thím à, một người tốt như thím lẽ ra không nên bị bức hại chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ thật xấu xa khi bức hại người tốt. Cả gia đình con đã phản đối con lấy cháu trai của thím bởi vì thím tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình con không biết Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và các học viên là những người tốt. Sau này đến thăm họ, con sẽ nói với họ rằng con đã được gả vào một gia đình tử tế!”

Tôi đưa Ming một chiếc bùa hộ mệnh và khuyên cháu nên đối xử tốt với mọi người trong việc kinh doanh, nhẫn nại khi gặp khó khăn, và thiện lương sẽ dẫn đến thành công. Tôi cũng bảo cháu thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, bởi vì Thần sẽ ban phúc cho người tốt.

Ming làm theo lời khuyên của tôi và sau này nói với tôi: “Thím ơi, con đã thụ ích từ pháp môn tu luyện của thím!”

Cặp song sinh vượt qua khiếm khuyết học tập

Hàng xóm của tôi có hai cậu con trai song sinh, quanh năm cha của hai đứa trẻ đi làm xa nhà. Người mẹ chỉ có một chút học vấn và không thể dạy bảo hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ cũng bị khiếm khuyết học tập, bị cha mẹ than phiền rằng chúng không thông minh.

Khi tôi biết được hoàn cảnh của họ, tôi đã dạy hai đứa trẻ kỹ năng giải quyết vấn đề để chúng có thể học cách phân loại, tổng kết, hiểu và ghi nhớ. Tôi bảo hai đứa trẻ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nói với chúng rằng Đại Pháp có thể khai mở trí huệ. Tôi cũng giúp hai đứa trẻ thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên. Ngay sau đó, sự hứng thú trong học tập của hai đứa trẻ tăng cao và điểm số của chúng đã được cải thiện. Cả gia đình rất vui mừng. Ông của hai đứa trẻ cảm ơn tôi, nói: “Các cháu của tôi thông minh hơn sau khi gặp cô”.

Một trong hai đứa trẻ sau này đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, trong khi đứa còn lại thì học nghề và có thu nhập cao.

Đảng viên cố chấp đã thoái Đảng

Có một người đàn ông trung niên bán táo ở chợ. Khi tôi bảo ông ấy “Tam thoái bảo bình an”, ông ấy đã trả lời một cách hằn học: “Tôi là Đảng viên lâu năm, gia nhập Đảng trong quân đội. Mấy năm nay có vài người đến bảo tôi thoái Đảng. Tôi yêu Đảng – Tôi không thoái”. Sau đó, ông ta ra hiệu bảo tôi đi đi.

Tôi bèn thay đổi chủ đề và nói: “Nhìn táo của anh kìa, trái nào cũng to đều như nhau và nhìn đẹp mắt nữa. Anh trồng sao hay vậy?”

Ông ấy nói: “Cô không hiểu đâu! Khi hái táo, chúng tôi đã phải bỏ đi những trái bị hư, thối rữa, và những trái còn xanh. Nếu tôi xếp chúng ở đây, ngay cả những trái ngon cũng sẽ không bán được giá cao”.

Tôi nói: “Ồ, hoá ra là vậy, tôi hiểu rồi! Anh xem, hiện nay có quá nhiều thiên tai ập đến như hạn hán, lũ lụt, cả bệnh truyền nhiễm nữa. Chúng đến là để nhắm vào ai? Tôi nghĩ chúng đến là nhắm vào những người xấu. Nhưng ai là người xấu?

“Anh làm việc chăm chỉ để chăm sóc cây ăn trái, vậy thì anh không phải là một người xấu. Người ta nói ‘Đục khoét móng nhà’. ĐCSTQ và các tổ chức liên đới giống như một căn nhà. Ai gia nhập thì sẽ đi vào nhà của nó. Một số Đảng viên tham nhũng; chẳng phải giống như đục khoét móng nhà hay sao? Những kẻ xấu đang khiến tường của ngôi nhà yếu hơn bằng cách khoét móng, đục tường. Nhưng các Đảng viên khác vẫn còn đang ngồi trong nhà.

“Tôi chỉ là đề nghị các Đảng viên ra khỏi căn nhà trước khi nó sập đổ mà thôi. Đến lúc Trời diệt Trung Cộng rồi. Chỉ bằng cách thoái Đảng thì anh mới có thể bình an. Khi những kẻ xấu bị đào thải, anh không muốn bị lôi theo cùng họ, phải vậy không?”

Ông ấy gật đầu, đưa tôi một cái ghế để ngồi, và nói: “Để tôi nói hết những suy nghĩ của tôi cho cô nghe. Thực ra, cuộc đời của tôi không suôn sẻ. Lúc còn trẻ, tôi đã làm việc chăm chỉ 7 năm để được thăng chức trong quân đội. Lẽ ra tôi được thăng chức, nào ngờ, cuối cùng có người vì có mối quan hệ tốt với các quan chức trong quân đội nên đã được thăng chức chứ không phải tôi. Tôi vật lộn và cay đắng cả đời, nhưng lại phải công khai nói rằng tôi yêu Đảng. Tôi sợ nếu nói gì sai, tôi sẽ mất đi khoản trợ cấp dành cho cựu chiến binh”.

Tôi cảm động khi nghe câu chuyện của ông ấy và nói rằng Đại Pháp là cứu người. Tôi đề nghị ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ với hoá danh là Phan Hảo. Ông ấy vui vẻ làm tam thoái, nhận cuốn sách nhỏ chân tướng và bùa hộ mệnh mà tôi đưa cho. Ông ấy nói với lòng biết ơn: “Nếu chị đến làng tôi, hãy đến thăm nhà tôi nhé. Tôi sẽ đãi chị một bữa thật ngon”.

Cả làng bảo vệ tôi

Tôi có một người anh họ xa là viên chức chính quyền ở huyện. Anh ấy biết tôi bị bức hại nghiêm trọng. Nhiều năm qua, cho dù tôi chuyển đến nơi đâu, anh ấy đều đến thăm. Mỗi lần đến, anh ấy đều nói là đến thăm mẹ tôi. Lúc anh ấy còn nhỏ, mẹ tôi đã giúp gia đình anh ấy quay tơ, dệt vải, và may áo. Anh ấy không dám lên tiếng việc tôi bị bức hại vì sợ bị cách chức. Tuy nhiên, anh ấy gửi quà, hỗ trợ tài chính và âm thầm bảo vệ tôi.

Khi tôi được thả khỏi trại tạm giam, anh ấy đã lái xe đến đón tôi. Lúc nhìn thấy tôi, mặt anh ấy tái nhợt và nước mắt rưng rưng. Tôi biết anh ấy cảm nhận được nỗi đau của tôi.

Có một năm sau Tết Trung Thu, anh họ và vợ đi xe hơi đến thăm chúng tôi. Vì là lần đầu tiên đến làng chúng tôi, họ không biết đường đi mà tôi thì lại không có điện thoại di động. Vì vậy anh ấy đã hỏi người dân trong làng: “Các vị có biết cô Ding không? Cô ấy và chồng là học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Họ đã hỏi rất nhiều người, nhưng đều nhận được câu trả lời: “Không có người như vậy ở làng chúng tôi”.

Vợ của anh ấy đoán ra và nói với chồng: “Anh lái xe hơi, mang giày da, thân hình cao lớn. Mọi người ắt hẳn cho là anh đến đây để bức hại cô ấy rồi”. Vì thế vợ anh họ nói với dân làng rằng: “Chúng tôi là họ hàng của cô Ding, đến thăm cô ấy. Các vị có biết nhà cô ấy ở đâu không?” Họ liền chỉ nhà tôi ngay lập tức.

Khi nhìn thấy tôi, anh họ mỉm cười và cảm thán: “Em thật nổi tiếng! Cả làng đều bảo vệ em!”

Những người dân trong làng đều minh bạch sự mỹ hảo của Đại Pháp và xem tôi như một người bạn, người thân, hoặc là ân nhân. Họ cho chúng tôi củi đốt vào mùa đông, rau củ vào mùa hè và giúp chúng tôi sửa sang lại nhà cửa. Thậm chí họ còn giúp tôi tìm việc làm. Cuộc sống của tôi ngày càng tốt đẹp hơn!

Tôi chăm sóc khoảnh sân và môi trường xung quanh, giữ cho chúng sạch đẹp. Gia đình tôi bây giờ được đánh giá là ngay chính và thiện lương nhất trong làng.

Con xin cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã hồng truyền Đại Pháp, vốn mang lại vô vàn lợi ích cho chúng sinh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/24/445254.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/1/204542.html

Đăng ngày 21-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share