Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2022] Vào năm 2015, hơn 200.000 người đã đệ đơn kiện lên Tòa án Tối cao và Viện Kiểm sát Tối cao để kiện Giang Trạch Dân vì đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thay vì duy trì công lý, các tổ chức này đã nhúng tay vào việc trả thù và bắt giữ các học viên đã kiện Giang. Tôi bị bắt vào ngày 15 tháng 11 năm 2015 và bị giam giữ trong 15 ngày khi cảnh sát vây bắt các học viên ở khắp ngõ ngách trong thành phố.

trại tạm giam đông kín các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nhất chí với nhau sẽ cư xử một cách có chừng mực. Chúng tôi nói chuyện nhỏ nhẹ, chú ý không lãng phí đồ ăn và tự giác dọn dẹp phòng giam và nhà vệ sinh. Chúng tôi cùng nhau đọc thuộc “Luận Ngữ” và những bài thơ trong “Hồng Ngâm” sau khi dùng bữa. Các tù nhân khác thì yên lặng lắng nghe các học viên đọc. Các tù nhân đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên quan của nó sau khi chúng tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp, trái ngược với những tuyên truyền dối trá được sử dụng để bao biện cho cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói chuyện với một người phụ nữ 60 tuổi có chồng công tác trong đội điều tra phòng chống tội phạm của sở cảnh sát. Bà đã bị bắt nhầm khi cảnh sát vây bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ tuyên bố rằng bà ấy là người lãnh đạo trong số các học viên. Trưởng phòng cảnh sát cũng là cấp trên trực tiếp của chồng bà đã ra lệnh khám xét ngôi nhà bà ở.

Bà nói trong nước mắt: “Tôi phục vụ cho chính phủ và giờ đã nghỉ hưu. Chồng tôi thì làm việc trong sở cảnh sát hơn 30 năm. Cuộc lục soát hoàn toàn bất ngờ. Tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ đọc Chuyển Pháp Luân qua mạng, thế mà họ lấy đó làm cái cớ để bắt tôi.”

Bà ấy nói tiếp: “Đây là âm mưu trù tính để gài bẫy vợ chồng tôi. Họ biết rằng tôi nắm rõ luật pháp. Cảnh sát đến với lệnh khám xét trên tay. Họ nói với chồng tôi rằng tôi đã truy cập vào trang Minh Huệ Net. Chồng tôi muốn tôi chăm sóc tốt bản thân và ông ấy cam đoan sẽ tìm cách đưa tôi về nhà.”

Chúng tôi nói với bà ấy rằng tà Đảng luôn sẵn sàng gạt người ta qua một bên sau khi nó đã đạt được mục đích nào đó. Chúng tôi cũng nói về lịch sử giết người của ĐCSTQ và cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của nó. Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ nói chuyện với chồng mình về việc này và khuyên ông ấy đừng tiếp tay cho ác Đảng trong cuộc bức hại.

Bà kể: “Khi bị bắt, tôi bị giải đến một căn phòng nhỏ tối tăm ẩm thấp. Ở đó treo rất nhiều dùi cui cao su cứng trên tường. Một sĩ quan phụ tá đe dọa tôi: ‘Hãy mau khai hết cho chúng tôi sự thật. Nếu không chúng tôi sẽ đánh đập bà; vết thương sẽ không cách nào nhìn thấy được đâu.’ Cậu ta chỉ chỉ vào bức tường. Tôi cao giọng gắt: ‘Cậu chỉ là một phụ tá. Tôi cho cậu hay. Chồng tôi đã làm việc trong sở cảnh sát hơn 30 năm. Lúc ông ấy còn là cảnh sát không biết lúc đó cậu đang ở đâu. Hôm nay cậu là một sĩ quan, nhưng ngày mai có thể không phải. Cậu dám đụng vào tôi không!’ Anh ta khiếp vía và không dám gây tổn hại gì cho tôi.”

Tôi đã biết lý do tại sao các bức tường phòng giam được phủ bằng lớp da mềm từ lời kể của bà ấy. Chúng dùng để tra tấn tù nhân. Những cán bộ phụ tá ở đây không phải nhân viên được tuyển dụng chính thức. Họ được coi là những người làm công tạm thời. Rất nhiều hoạt động bất hợp pháp được giao cho họ đảm nhiệm. Khi rà soát sai phạm ở các cấp, trại tạm giam lúc đó mới sa thải họ. Các nhân viên chính thức chỉ tham gia vào các hoạt động tra tấn khi thực sự cần.

Khi chúng tôi đọc thuộc lòng các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp và các bài Hồng Ngâm của Sư phụ Lý, bà ấy cũng đọc các bài giảng và đọc thuộc lòng cùng với chúng tôi. Bà ấy học chăm chú và nhanh chóng. Chúng tôi cũng dạy bà ấy bài công pháp thứ năm, bài công pháp thiền định. Bà ấy ngay lập tức có thể bắt chéo chân trong tư thế song bàn. Bà ấy nói với chúng tôi rằng bà ấy cảm thấy có luồng khí lạnh thoát ra sau đầu khi bà ấy thiền định. Chúng tôi nói với bà ấy rằng đó là Sư phụ Lý đang thanh lý thân thể cho bà. Ngày hôm sau, bà ấy nói với chúng tôi rằng chứng đau nửa đầu của bà ấy đã biến mất và bàn chân bị sưng tấy của bà ấy đã đỡ hơn.

Bà ghi nhớ tất cả những gì bà đọc qua. Có lần trong một cuộc thảo luận có học viên đã hỏi: “Tại sao luyện công không tăng công?” Bà trả lời ngay tức khắc:

Sư phụ giảng:

“Không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tất cả chúng tôi ai nấy đều sững sờ. Bà ấy đã thuộc lòng Chuyển Pháp Luân chỉ sau khi đọc nó trên internet. Chúng tôi nhận ra bà ấy phải là người có đại căn cơ như thế nào đó.

Các học viên trò chuyện về cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên bị treo lên và bị đánh đập dã man, hàm răng của cô ấy đã bị đánh gãy nhiều chiếc, máu phun tung tóe ướt đẫm quần áo. Tuy nhiên, người học viên này nhất định không chịu khuất phục trước đám cai ngục trong nỗ lực ép cô ấy ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, người phụ nữ 60 tuổi kể cho chúng tôi nghe về giấc mơ mà bà gặp vào đêm hôm trước. Có người ghé sát bên tai bà và thì thầm: “Bà không sợ sao? Bà vẫn còn muốn học Pháp Luân Đại Pháp? Tại sao bà không thử luyện công pháp nào đó khác?” Bà mở mắt ra và không thấy ai xung quanh. Bà tự nhủ: “Mình chỉ muốn học Pháp Luân Đại Pháp thôi. Mình không sợ.“ Chúng tôi nói với bà ấy rằng đó là Sư phụ đang khảo nghiệm bà để xem liệu bà có dám học Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại tàn bạo của ĐCSTQ hay không. Bà ấy khẳng định: “Tôi dám.”

Mỗi sáng thường sẽ có quản giáo đến để tiến hành điểm danh. Một hôm người ấy nói: “Ai là học viên Pháp Luân Công hãy giơ tay lên.” Bà ấy đã giơ tay lên cùng với các học viên khác. Sau đó, chúng tôi hỏi bà ấy: “Tại sao chị lại giơ tay?” Bà ấy nói: “Tôi bị bắt nhầm với tư cách là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bây giờ tôi thực sự là một học viên.”

Thời hạn 15 ngày giam giữ sắp chấm dứt và chúng tôi sẽ sớm được phóng thích. Người phụ nữ xúc động nói: “Tôi không muốn chia tay các bạn. Tôi thà ở lại đây nếu chúng ta có thể học Pháp cùng nhau mỗi ngày.” Tôi nói: “Đây không phải là nơi chúng ta nên ở. Nó chỉ dành cho tội phạm. Khi chị rời đi, hãy nhờ một học viên tìm một cuốn Chuyển Pháp Luân cho chị. Chị sẽ tìm thấy một môi trường học Pháp tốt hơn.”

Bà ấy hỏi: “Tôi có thể tìm thấy cô ở đâu?”. Tôi nói: “Chúng tôi đến từ các thành phố khác nhau. Nhưng chỉ cần chị có tâm tu luyện, Sư phụ sẽ có an bài cho chị.” Bà vui vẻ gật gật đầu.

Sáu năm đã qua, nhưng cảnh tượng đó vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Tôi không biết người phụ nữ ấy bây giờ nơi đâu, nhưng tôi tin rằng bà ấy sẽ hành xử theo những nguyên lý được dạy trong Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/20/447365.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/19/204380.html

Đăng ngày 19-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share