Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 18-09-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Cha mẹ tôi, cũng là học viên, đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi vào năm 1997, khi ấy tôi vẫn còn nhỏ.

Trước 20/7: Tu luyện cùng bố mẹ

Tôi tu luyện Đại Pháp cùng bố mẹ và hiểu rằng bản thân cần nỗ lực để trở thành một học sinh giỏi. Từ tiểu học đến đại học tôi đều là học sinh giỏi. Đại Pháp đã cấp cho tôi trí huệ.

Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi là một học sinh giỏi và thường được khen ngợi trong nhiều năm. Sau đó, tôi đã phát triển tâm cầu danh và hiển thị. Tôi thích được khen ngợi. Tôi cũng trở thành một người nhiều chuyện và thường can dự vào mọi việc. Ví dụ, có một lần hai người bạn cùng lớp đánh nhau, tôi đã can ngăn họ. Kết quả là tay của một bạn không may đánh thẳng vào mặt tôi. Đúng lúc ấy tôi nhận ra rằng mình đã không đúng khi can dự vào việc của người khác. Hai người đó đang giải quyết ân oán của mình.

Sau khi tu luyện, tôi cũng không ít lần trải nghiệm được sự bảo hộ của Sư phụ. Ví dụ, có lần chân tôi bị kẹt vào bánh xe đạp, một lần khác, tôi ngã từ trên cao xuống, đầu đập vào một cái lò sưởi sắc nhọn, với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không bị thương nặng.

Sau 20/7: Vấp ngã và vùng vẫy

Bố mẹ tôi đều đã trở thành nạn nhân của cuộc bức hại. Khi ấy, tôi còn nhỏ, vì vậy ông bà đã chăm sóc tôi. Vì sợ hãi, ông bà và họ hàng đã phản đối việc bố mẹ tôi tiếp tục tu luyện. Họ bảo tôi không nên tu luyện. Vì vậy, dần dần tôi đã từ bỏ tu luyện.

Ba năm sau, bố tôi được trả tự do. Tôi quay về sống cùng bố mẹ. Mỗi dịp tụ tập vào ngày nghỉ, những người họ hàng đều gây áp lực lên bố mẹ tôi, yêu cầu họ ngừng tu luyện. Họ nói rằng, nếu bố mẹ tôi cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến con đường học hành của tôi.

Bố mẹ tôi vẫn kiên định, giữ chính niệm đầy đủ và tiếp tục tu luyện. Bố mẹ tôi nói rằng việc này không ảnh hưởng gì đến cơ hội học hành của tôi, thay vào đó, Đại Pháp còn ban cho tôi trí huệ, tôi có thể học tốt hơn. Quả thực, với sự bảo hộ của Sư phụ, con đường học tập của tôi đã diễn ra thuận lợi.

Họ hàng vẫn bảo tôi không được tu luyện cùng bố mẹ. Tôi không có phản ứng gì. Tôi biết Đại Pháp tốt. Bố mẹ tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu chân tướng tại nhà. Tôi giúp họ làm tài liệu và thậm chí thỉnh thoảng còn đi phát tài liệu.

Trượt ngã sau khi học tốt nghiệp Đại học

Sau khi vào Đại học, tôi dành ít thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Dần dần, cách hành xử của tôi trở nên giống với người thường. Cuối cùng, trong tâm tôi hoàn toàn không có Pháp nữa.

Tôi vẫn biết Đại Pháp là tốt. Nhưng tôi vẫn bị vùi sâu trong đủ loại tâm chấp trước. Thỉnh thoảng khi tôi nghĩ về Đại Pháp, “giả ngã” trong tôi nói rằng: “Sư phụ giảng rằng chính Pháp sắp kết thúc. Tôi đã bỏ phí nhiều năm như vậy. Hãy nhìn xem, tôi thậm chí còn không thể ngồi song bàn. Tôi sẽ không thể bắt kịp tiến trình chính Pháp. Tôi sẽ không thể hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp.” Quan niệm người thường này thậm chí còn thuyết phục tôi: “Vì tôi không tu luyện tinh tấn, nếu tôi là một học viên, chắc chắn tôi sẽ phải đối mặt với bức hại, sau đó có thể gây ra những lỗi lầm lớn hơn…”

Trong một giấc mơ, bố tôi nhìn thấy tôi đang rớt xuống. Trong suốt kỳ nghỉ, ông đã cố gắng cùng tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Thế nhưng, tôi cảm thấy mình không thể theo kịp dù cố gắng thế nào đi nữa. Tôi thậm chí còn có suy nghĩ ngớ ngẩn rằng giá như tôi sinh ra trong một gia đình không có người tu luyện, một người bình thường chỉ cần biết Đại Pháp là tốt thì sẽ được cứu và quay trở về nhà, không cần phải tu luyện cực khổ. Tuy nhiên, tôi biết Sư phụ đã giảng:

“Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không muốn từ bỏ tu luyện, thế nhưng tôi lại không thể tu luyện tinh tấn. Để không bị tụt lại phía sau quá nhiều, tôi đã giúp bố tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng và dùng bí danh gửi đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại.

Sư phụ từ bi chưa bao giờ bỏ rơi tôi

Vào năm 2016, tôi chợt đọc được lời giảng của Sư phụ:

”Triêu văn đạo, tịch khả tử.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân)

Tôi nghĩ: Mình không nên lo lắng về việc bản thân tu thành hay không. Mình chỉ cần cố gắng làm những việc có thể. Phần tu luyện tốt của mình sẽ có thể trở về nhà. Phần còn lại, nếu không thể tu luyện tinh tấn, thì sẽ bị loại bỏ.

Tôi quỳ trước ảnh của Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, con muốn tiếp tục tu luyện Đại Pháp.”

Đêm đó, tôi mơ mình là một đứa trẻ sơ sinh, thân thể trắng và tịnh, nhưng lại bị rơi xuống địa ngục, bị nghiệp lực giống như đám bùn nhơ nhớp đen đúa bao quanh. Nghiệp lực bủa vây quanh tôi. Mọi thứ xung quanh tôi đều là màu đen. Tôi cảm thấy rất lạnh lẽo và sợ hãi.

Đột nhiên, Sư phụ xuất hiện trên bầu trời! Ngài mặc một chiếc áo cà sa màu trắng, đứng trên một đài sen. Ánh sáng trắng dịu tỏa ra từ thân thể Ngài. Ánh sáng chiếu đến đâu, bùn đen lập tức biến mất đến đó. Khi ánh sáng trắng chạm đến tôi, bùn đen trên thân thể tôi biến mất.

Tôi chầm chậm thăng lên. Sư phụ bế tôi trên tay Ngài, tôi cảm thấy thực sự ấm áp. Sư phụ quay xung quanh, chỉ tay và một căn phòng bằng vàng xuất hiện trong giây lát. Theo hướng tay Sư phụ, một con đường bằng vàng trải dài dưới chân Ngài. Sư phụ đặt tôi xuống, cầm lấy tay tôi và dắt tôi đi. Sau đó, Sư phụ thả tay tôi ra và khích lệ tôi bước đi về phía trước và Ngài quan sát tôi ở phía sau.

Từ giây phút đó trở đi, tôi bắt đầu thực sự bước trên con đường tu luyện.

Trong môi trường công tác loại bỏ chấp trước

Loại bỏ tâm hiển thị

Tôi từng tự cho mình là tài giỏi và thích hiển thị. Tôi rất vui khi nhận được lời khen. Tôi cảm thấy khó chịu khi không được khen ngợi, cảm thấy ghen tị nếu ai đó giỏi hơn mình. Một trong những biểu hiện là tôi thường hay quản việc của người khác và luôn cố gắng giúp đỡ người khác giải quyết vấn đề của họ, thực ra đó là để khoe cho họ thấy tôi thông minh và có năng lực. Tôi muốn được khen ngợi, phải mất khá nhiều thời gian để tôi loại bỏ chấp trước này.

Một lần, trong phòng thí nghiệm, một bạn cùng lớp gặp khó khăn trong việc xử lý dữ liệu kiểm thử vốn dĩ khá đơn giản. Tôi đề nghị giúp đỡ bạn ấy: “Cái này đơn giản thôi. Để mình làm cho.“ (Tôi muốn hiển thị khả năng của bản thân). Sau đó, vấn đề vốn đơn giản ấy nay lại trở thành khó khăn. Tôi đã cố gắng làm đến tận khuya và toát cả mồ hôi. Thế nhưng, vấn đề vẫn không được xử lý. Người bạn đó đã đề nghị chúng tôi dừng lại vì lúc đó cũng rất muộn rồi. Tôi cảm thấy mặt nóng bừng. Ngay sau khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi hiểu rằng mình đã bị dẫn động bởi tâm hiển thị.

Một lần khác, tôi cố gắng giúp một người khác ttrong khi nhiệm vụ của bản thân còn chưa xong. Giáo viên trợ giảng đã khiển trách tôi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy thật tệ nhưng vẫn cố gắng biện minh: “Có gì sai khi em giúp các bạn khác chứ!” Sau chuyện này, mỗi khi tôi muốn giúp người khác (thực ra là để hiển thị), tôi đều bị người trợ giảng chỉ trích. Tôi đã không hướng nội, thay vào đó, lại nghĩ người ấy tâm tính không tốt.

Một ngày tôi lại bị chỉ trích một lần nữa. Tôi phàn nàn điều này với vợ, cũng là một học viên. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ an ủi tôi. Nhưng cô ấy không an ủi mà lại quay sang trách tôi: “Sao anh không làm xong phần việc của mình đã? Anh còn chưa xong nhiệm vụ của mình, chắc chắn giáo viên trợ giảng sẽ bực mình với anh!” Tôi đã hướng nội và nhìn ra tâm hiển thị. Việc giúp đỡ người khác chỉ là một cái cớ. Từ đó trở đi, tôi không tùy tiện nhảy vào đề nghị giúp người khác trừ khi họ nhờ tôi giúp.

Buông bỏ tâm lợi ích

Việc đăng bài nghiên cứu trên các tạp chí khoa học là một trong những chỉ số quan trọng nhất để đánh giá thành tựu đạt được về mặt khoa học của một người. Ngay khi tôi bắt đầu học thạc sỹ, tôi đã tập trung cật lực vào nghiên cứu của mình. Ba năm sau, nghiên cứu đầu tiên của tôi đã được đăng trên một tạp chí đầu ngành. Tôi đã rất ngạc nhiên khi tác giả đầu tiên của nghiên cứu đó lại không phải là tôi mà là người trợ giảng. Tôi buồn đến mức suýt khóc. Ở Trung Quốc, tác giả đầu tiên hoặc đồng tác giả mới được coi trọng, những tác giả khác không được coi trọng.

Các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của tôi cảm thấy bất công: “Nghiên cứu này về cơ bản là công trình nghiên cứu của cậu. Người trợ giảng không làm gì cả. Cậu nên đến gặp giáo sư để trình bày thắc mắc này.”

Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi nghĩ về những lợi ích có được nếu mình là tác giả đầu tiên, và tôi xứng đáng với điều này. Sau đó, tôi nhớ đến ví dụ mà Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân về việc phân nhà của người tu luyện. Tôi đã rất buồn. Tôi nghĩ sẽ có lợi biết bao nếu mình là tác giả đầu tiên, một cách xứng đáng. Nghĩ lại, tôi nhớ đến ví dụ mà Sư phụ đã đề cập trong cuốn Chuyển Pháp Luân về việc phân nhà cho một học viên. Tôi tự hỏi nếu là mình thì mình có đi tranh đấu để có được căn phòng đó không? Ý nghĩ đó khiến tôi dằn vặt thấu tâm can.

Ngồi một mình trong phòng khách, tôi suy nghĩ miên man. Cuối cùng, tôi lặng lẽ nói: “Thưa Sư phụ, con không muốn bất cứ thứ gì trong thế giới con người này. Con muốn tu luyện. Con chỉ muốn những thứ thực sự là của con thôi.” Cứ như vậy, tôi đã buông bỏ và vượt qua khảo nghiêm này. Một dòng năng lượng ấm áp đột nhiên chạy khắp cơ thể. Cảm giác rất thoải mái. [Sau này nghĩ lại, tôi thây tâm tôi lúc đó không thuần khiết lắm, vì tôi đang xin Sư phụ bảo vệ những thứ thuộc về tôi.]

Sáu tháng sau, một bài nghiên cứu khác của tôi được đăng trên một tạp chí hàng đầu. Một lần nữa, tôi không phải là tác giả đầu tiên. Tôi cảm thấy buồn trong một thời gian ngắn. Sau đó, tôi nghĩ, có lẽ lần trước tôi vẫn chưa trả hết nợ.

Một năm sau, bài báo thứ ba của tôi chuẩn bị được nộp, lần này là một tạp chí uy tín hơn. Khi biết mình không phải là tác giả đầu tiên, tôi đã suy sụp. Bài báo này do tôi làm từ đầu đến cuối! Tôi đã làm việc rất chăm chỉ trong 5 năm mà không có ấn phẩm nào đứng tên tôi! Tôi đã khóc. Tôi đã tranh luận với người trợ giảng và cũng định nói chuyện với giáo sư.

Ngày hôm sau, tôi không đến phòng thí nghiệm. Tôi lang thang không mục đích trên phố, nghĩ rằng mình đã lãng phí bao nhiêu năm. Làm sao tôi có thể tốt nghiệp và tìm việc mà không có nghiên cứu nào đăng báo? Tôi cảm thấy tinh thần gần như bị suy sụp.

Sau đó, Sư phụ từ bi đã giúp tôi. Những lời dưới đây đã vang lên trong tâm trí tôi rất rõ ràng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bình tĩnh trở lại.

Đồng nghiệp nghĩ tôi thực sự bị đối xử bất công. “Cậu yếu đuối quá. Cậu cần phải đấu tranh chứ!“ Chẳng phải thành quả 5 năm làm việc của cậu đều rơi vào tay anh ấy (người trợ giảng) sao? Mọi bài báo của anh ấy đều do cậu thực hiện! “Đến lúc cậu phải thay đổi rồi, đừng làm vậy nữa! Cậu thậm chí còn không được ghi nhận là tác giả đầu tiên! “Đây là lần thứ ba rồi đấy!” “Anh ấy hưởng tất cả các kết quả nghiên cứu của cậu. Cậu sẽ tốt nghiệp thế nào đây? Trong ba tháng chờ đợi thông tin từ tạp chí, tôi đã phải chịu đựng những nhận xét như vậy mỗi ngày. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân: Tôi là một người tu luyện. Nếu cái gì đó là của tôi, nó sẽ là của tôi. Tôi sẽ không tranh giành những thứ không phải của mình. Điều Sư phụ giảng mới là điều quan trọng.

Bài báo này đã bị từ chối bởi hai tạp chí hàng đầu. Cuối cùng, nó đã được gửi đến một tạp chí hàng đầu có liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu của tôi, lần này tôi đã được ghi nhận là tác giả đầu tiên. Nó đã được chấp nhận ngay lập tức. Sư phụ luôn ban cho chúng ta những điều tốt nhất, miễn là chúng ta làm theo những gì Sư phụ dạy!

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải tốt nghiệp vì tôi đã tham gia chương trình này trong nhiều năm. Người hướng dẫn của tôi đã đồng ý, nhưng thực tế ông ấy cứ trì hoãn việc đó. Tôi không hài lòng và đã phàn nàn về điều đó với bố tôi trong một cuộc điện thoại. Bố tôi nói: “Con có muốn tự an bài cuộc sống của mình không? Sự an bài của của con sẽ là tốt nhất chăng? Sự an bài của cá nhân con sẽ được tính? Tôi đã hiểu. Sự an bài của Sư phụ mới là tốt nhất. Làm sao tôi có thể cố gắng an bài con đường của riêng mình?

Loại bỏ tâm oán hận và tật đố

Có nhiều mâu thuẫn xảy ra mà trong đó tôi không thể từ góc độ của người tu luyện để nhìn nhận. Thay vì cảm ơn người khác vì đã tạo cơ hội giúp tôi đề cao, đôi khi tôi lại có tâm oán hận và coi thường người khác.

Trong nghiên cứu của mình, tôi luôn muốn đứng trên người khác. Tôi cảm thấy ghen tị bất cứ khi nào biết được ai đó đã xuất bản một bài báo lớn hoặc ai đó đã tốt nghiệp. Ví dụ, tôi nghe nói rằng ai đó kém tôi một lớp sắp tốt nghiệp, tôi liền bực bội: “Cậu ta chẳng làm được gì quan trọng cả. Bây giờ cậu ấy đã xuất bản một bài báo và sắp tốt nghiệp. Cậu ấy thực sự không xứng đáng!” Ngay sau đó, hệ thống nhận dạng khuôn mặt an ninh trong tòa nhà gặp trục trặc, khuôn mặt và tên của mọi người bị nhận diện sai. Thật trùng hợp, khuôn mặt của tôi hiện lên tên của người này. Tôi đã không nhận ra vấn đề của mình ngay lúc đó. Khi tôi gọi điện cho mẹ, tôi đã đề cập đến những gì đã xảy ra. Mẹ tôi, cũng là một học viên, nói: “Đó là tật đố!” Bà đã nói đúng. Tôi liền chú ý đến việc loại bỏ tâm tật đố của mình. Ngay ngày hôm sau, hệ thống nhận dạng khuôn mặt đã hoạt động trở lại bình thường.

Sau đó, một đồng nghiệp nói: “Bạn có năng lực hơn người trợ giảng rất nhiều. Nếu bạn ở vị trí của anh ấy…” Thay vì cảm thấy ghen tị, tâm tôi hoàn toàn tĩnh lặng khi nghe điều đó.

Tôi hiểu ra rằng để đắc được Đại Pháp trong kiếp này, các học viên đã phải chịu khổ trong rất nhiều kiếp. Trong khi đó, con người đến thế giới này đều có cơ hội được cứu. Mối quan hệ của họ với các học viên Đại Pháp là duyên tiền định. Họ đã phải chịu khổ trong nhiều kiếp để được ở đây. Dần dần, lòng từ bi đã thay thế sự oán hận trong tôi. Tôi hiểu rằng tôi cần phải cứu người.

Giả tướng nghiệp bệnh

Có một thời gian, một đồng nghiệp nói rằng anh ấy bị sỏi thận. Anh bị đau lưng dưới. Anh ấy liên tục nói với mọi người rằng đau lưng dưới có thể là vì bị sỏi thận. Sau một thời gian, tôi bắt đầu tin anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Khi chư vị cho rằng có bệnh, như thế có thể dẫn đến mắc bệnh.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Một hôm sau bữa ăn, tôi bị đau bụng. Cơn đau nhanh chóng lan đến lưng dưới của tôi. Tôi cảm thấy buồn tiểu, nhưng đi tiểu không ra. Tôi nằm trên giường. Cơn đau lưng dưới ngày càng dữ dội. Tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi cố đả tọa, nhưng cảm thấy đau quá. Tôi đã không thể ngủ được. Từ “sỏi thận” cứ xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi đã rất cố gắng để ngăn chặn suy nghĩ đó.

Vợ tôi đề nghị tôi đi khám bác sĩ. Tôi nói: “Không. Đây là nghiệp bệnh. Nếu anh đi khám thì đó là sỏi thận.” Cô ấy đề nghị phát chính niệm cho tôi. Tôi giục cô ấy đi ngủ, vì cô ấy phải đi làm vào ngày hôm sau. Suốt đêm, tôi liên tục đả tọa rồi lại nằm xuống. Cơn đau rất dữ dội. Lúc đó là gần 5 giờ sáng, tôi ngồi xếp bằng. “Sư phụ ơi, con thấy đau quá.” Tôi ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Sư phụ! Tôi thấy một đám mây nghiệp lực bao quanh chỗ tôi cảm thấy đau. Sư phụ ngồi trên đài sen. Các khu vực tương ứng trên cơ thể của Sư phụ cũng được bao quanh bởi một chất màu đen. Nó đen đến nỗi gần như sáng bóng. Tôi nhìn thấy cả những giọt mồ hôi trên trán Sư phụ. Sư phụ nhìn tôi từ bi, mỉm cười: “Cố lên, chỉ một ngày thôi.”

Tôi tỉnh dậy. Tôi hiểu rằng mình chỉ chịu một chút đau khổ, còn Sư phụ đã chịu đựng phần lớn cho tôi! Vào buổi sáng, cơn đau đã giảm đáng kể và tôi đã có thể ngủ. Buổi trưa tôi bị nôn. Vào buổi tối, tôi đi tiểu ra chất lỏng màu đen. Sau đúng một ngày, tôi đã khỏi. Hai ngày sau, tôi đi tiểu ra một viên sỏi nhỏ.

Giảng chân tướng

Tôi đã giúp bố tôi làm tài liệu giảng chân tướng trong nhiều năm. Lúc đầu, tôi khá sợ hãi. Tuy nhiên, dần dần tôi hiểu rằng đó là bổn phận của một học viên Đại Pháp. Tôi cảm thấy tiếc cho những người đã bị ĐCSTQ lừa dối. Vì vậy, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình.

Khi mới bắt đầu giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người, tôi chỉ nói về việc ĐCSTQ tà ác như thế nào. Tôi sợ phải nhắc đến Đại Pháp.

Một ngày nọ, tôi nhớ lại rằng hầu hết mọi người trên thế giới này đều là vương trên thiên quốc của họ, tôi tự hỏi tại sao mình không thể từ bi với họ? Vào lúc đó, cảnh tượng các vị thần ký thệ ước và hạ xuống thế gian hiện ra trước mắt tôi. Một bảng vàng khổng lồ treo lơ lửng trên trời. Mỗi vị thần có tên trong danh sách đều được trao một cuộn giấy nhỏ ghi lời thệ ước của mình. Các cuộn giấy sau đó tiến vào trái tim của họ. Bảng vàng lưu lại giữa trời, như một chứng tích. Sau khi khung cảnh đó tan biến, trong lòng tôi dâng trào sự từ bi mạnh mẽ.

Ngày hôm sau, tôi đã có thể nói chuyện với một người bạn cùng lớp về Đại Pháp. Mặc dù tôi không thể khiến anh ấy thoái khỏi ĐCSTQ, nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi.

Khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho mọi người, tôi cảm thấy rằng những gì tôi nói không logic lắm và lời nói của tôi không đủ uy lực.

Sau khi đọc một số bài viết trên trang web Minh Huệ, tôi đã được truyền cảm hứng để gửi email giảng chân tướng. Tôi nghĩ rằng điều này phù hợp hơn với mình. Vào kỳ nghỉ, tôi đã cài đặt một phần mềm và học cách gửi email giảng chân tướng.

Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư phụ! Tôi nguyện sẽ theo Sư phụ, trân quý thời gian còn lại, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa và hoàn thành lời thệ ước lịch sử của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/18/448548.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/14/204739.html

Đăng ngày 15-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share