Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Cha mẹ tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù có may mắn đắc Pháp, nhưng không phải lúc nào tôi cũng tinh tấn trong tu luyện. Tuy nhiên, Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi và luôn dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện. Để bày tỏ lòng biết ơn vô bờ bến, tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình.
Mối duyên tiền định với Đại Pháp
Thời thơ ấu, tôi thường xuyên ốm yếu. Trước khi học tiểu học, tôi rất gầy. Mái tóc của tôi lưa thưa và thường cứ ăn vào là nôn ra. Cha mẹ tôi đã cố gắng dùng thuốc điều trị cho tôi. Khi đó, họ vẫn là những học viên mới tu luyện chưa được bao lâu. Nhận thức của họ về các Pháp lý rất nông cạn. Cộng thêm cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên cha mẹ không dám cho tôi tiếp xúc với Đại Pháp.
Khi tôi lên bảy tuổi, trên trán tôi xuất hiện một đốm trắng khoảng một cm vuông. Mẹ tôi hỏi bác sĩ, thì ông chẩn đoán đó là bệnh bạch biến. Ông khẳng định đốm trắng đó sẽ tiếp tục lan rộng trên khuôn mặt tôi. Mẹ cảm thấy rất lo lắng khi nghe tin này.
Mặc dù đã đi khắp nơi để chữa trị, tình trạng của tôi vẫn không được cải thiện. Cuối cùng, mẹ đã cho tôi xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp. Ngay sau đó, đốm trắng nhỏ trên trán của tôi mờ đi mà không cần điều trị y tế nữa. Tôi không còn bị nôn sau mỗi bữa ăn và đã ngưng uống tất cả các loại thuốc.
Vô sở cầu nhi tự đắc
Mẹ đã lên lịch một khoảng thời gian để tôi đọc Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Tôi đã học cách chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và đạt kết quả học tập xuất sắc ở trường tiểu học. Ngoài ra, tôi còn làm lớp trưởng và người phụ trách học tập, được khen ngợi là người trợ lực đáng tin cậy của giáo viên và là học sinh gương mẫu trong mắt mọi phụ huynh.
Sau khi vào trung học cơ sở, khối lượng bài vở nhiều hơn, đồng nghĩa với việc tôi có ít thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Bị ảnh hưởng bởi môi trường xã hội xung quanh, tôi bắt đầu xem các chương trình truyền hình và theo dõi tin tức về người nổi tiếng. Trong lúc bố mẹ đi vắng, tôi vừa làm bài tập về nhà vừa xem TV. Sau đó, kết quả học tập của tôi tụt dốc thảm hại. Cha mẹ tôi được mời đến trường và nhận về một bản tóm tắt tình hình học tập của tôi. Sau đó, cha mẹ đã ngồi lại trao đổi sâu với tôi. Tôi nhận ra hành vi của mình ngày càng lệch xa so với yêu cầu của Đại Pháp, và tôi phải dừng lại.
Tôi bắt đầu chú ý đến hành vi của mình và đặt nỗ lực vào việc học tập. Mặc dù kỳ thi vào cấp 3 sắp diễn ra, nhưng tôi không thấy lo lắng hay sợ hãi về điểm số của mình. Thật ngạc nhiên, tôi đã trúng tuyển vào một trường trung học danh tiếng trong khu vực.
Lên cấp 3, khối lượng bài vở ngày càng nặng nề hơn, đến mức tôi chỉ có thể tập trung vào việc học. Tôi không có thời gian học Pháp hoặc luyện công. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục học Chuyển Pháp Luân ở nhà vào mỗi cuối tuần, dưới sự giám sát của cha mẹ. Cuối cùng, tôi đã đỗ một trường đại học nổi tiếng.
Khi có nhiều thời gian rảnh hơn ở trường Đại học, tôi bắt đầu tự học Pháp và học cách hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tâm tính và điểm số của tôi được cải thiện, cho đến khi tôi trở thành người đứng đầu lớp về thành tích học tập. Mặc dù các bạn cùng lớp đề cử tôi cho giải thưởng “Đoàn viên xuất sắc của Chi đoàn” nhưng tôi đã từ chối đề cử đó. Tôi không muốn nhận bất kỳ phần thưởng nào do ĐCSTQ trao tặng, vì tôi là một học viên Đại Pháp.
Trong năm thứ tư đại học, tôi đã suy nghĩ xem mình nên tìm việc làm hay tiếp tục học lên sau khi tốt nghiệp. Đúng lúc đó, trưởng khoa đột ngột thông báo về việc có hai suất học lên sau đại học. Chỉ những sinh viên xếp thứ nhất và thứ hai mới đủ điều kiện tham gia phỏng vấn thi tuyển. Tôi bình tĩnh tiếp nhận thông tin, thậm chí sau khi nghe nói rằng những người bạn cùng lớp hạng thấp hơn cũng muốn giành lấy cơ hội này. Tôi đã có thể duy trì tâm bình hòa vì tôi hiểu một nguyên lý quan trọng. Cuộc sống của một người được sắp đặt bởi những sinh mệnh cao tầng. Cái gì của ai thì sẽ thuộc về người đó, nếu không phải của mình, thì dù tranh giành người ta cũng không bao giờ có được nó. Sau đó, tôi đã đạt được một suất học tập sau đại học.
Hướng nội vượt qua đại nạn
Tôi đã trải qua một số khổ nạn trong suốt nhiều năm. Các triệu chứng sốt cao, viêm mũi, nhức đầu, buồn nôn, suy nhược, chàm, v.v. Tôi đã vượt qua những thứ này một cách dễ dàng nhờ học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tuy nhiên, tôi đã từng phải chịu đựng một nghiệp bệnh cực kỳ nghiêm trọng đã đẩy cả thể chất và tinh thần tôi đến mức cực hạn.
Vào tháng 10 năm 2021, một nốt đỏ ngứa, nhỏ, kích thước bằng hạt gạo, xuất hiện ở phía trong bắp chân phải của tôi. Nó dần dần phồng lên trước khi bắt đầu đóng vảy. Tôi phớt lờ nó và tự nhủ rằng nó chẳng là gì cả. Không ngờ, cái vảy cứ bị quần tôi cọ vào hoặc bị bong ra khi tắm. Mỗi lần vảy bong ra, mủ vàng dính rỉ ra từ ổ áp xe. Để ngăn nó ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc hàng ngày, tôi đã quấn nó trong một miếng gạc và thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Thật bất ngờ là áp xe không chịu khỏi. Vào ngày 16 tháng 1 năm 2022, nhiều chấm đỏ nhỏ và ngứa bắt đầu xuất hiện khắp cơ thể tôi. Những chấm đỏ này bắt đầu phát triển thành mủ, chảy ra dịch màu vàng dính. Dịch chảy ra dính vào quần áo của tôi và khô lại thành từng mảng. Những mảng này bị quần áo của tôi kéo và chà xát liên tục trong ngày, gây ngứa ngáy và đau đớn khó tả. Cảm giác như thể có vô số côn trùng độc đang đốt và bò trên cơ thể tôi.
Tôi đã chịu đựng sự đau khổ và có một cuộc chia sẻ sâu sắc với cha mẹ tôi. Tôi nhận ra rằng khổ nạn bệnh tật này là một bài kiểm tra quyết tâm tu luyện của tôi, một cơ hội để hướng nội và tống khứ các chấp trước của tôi, cũng như kiểm nghiệm tín tâm của tôi vào Sư phụ và Pháp.
Tôi nghiêm túc xem xét lại trạng thái tu luyện của mình và nhận ra bản thân mình đã tu luyện nửa vời, tu luyện dựa vào sự giám sát của cha mẹ. Vào một số ngày, tôi tu luyện tinh tấn, trong khi những ngày khác thì buông lỏng bản thân, chạy theo các chấp trước của người thường. Mong muốn có được ngoại hình đẹp, tâm sắc dục, lười biếng, an dật, và đặc biệt là chấp trước vào việc lướt mạng, đã trở thành những chướng ngại trên con đường tu luyện của tôi. Những nỗ lực loại bỏ các chấp trước này của tôi thường không kéo dài, và tôi sẽ rơi trở lại quỹ đạo của chúng, tạo thành một chu kỳ tự trách bản thân và xấu hổ. Tuy nhiên trong sâu thẳm, tôi biết mình sẽ không bao giờ từ bỏ Đại Pháp hay tu luyện.
Tôi bắt đầu học Pháp và tự mình luyện công, cảm thấy vô cùng thoải mái. Sư phụ đang thanh lọc cơ thể tôi và khuyến khích tôi. Tôi từ từ thoát khỏi nhiều chấp trước và những tư tưởng xấu của mình, chiểu theo các nguyên lý của Pháp để điều chỉnh mọi suy nghĩ và hành động của mình. Tôi liên tục phát chính niệm để xóa bỏ mọi ảnh hưởng xấu từ lạn quỷ ở các không gian khác, hoàn toàn phủ nhận và loại bỏ mọi can nhiễu từ cựu thế lực. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và do đó tôi sẽ chỉ thừa nhận những lời nói và sự an bài của Sư phụ Lý Hồng Chí.
Trong khi làm việc, tôi thường niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo“, tôi cũng nhẩm niệm trong thời gian rảnh. Tôi cũng đã đọc thuộc lòng câu này trong Pháp của Sư phụ,
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”(“Bài trừ can nhiễu”-Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)
Tôi không ngừng cầu xin Sư phụ cứu giúp tôi. Mỗi tối, cha mẹ tôi sẽ giúp tôi phát chính niệm.
Một tháng sau, một số vùng bị loét trên cơ thể tôi trở thành một lớp vảy dày màu vàng. Tuy nhiên, cùng lúc đó, những mảng màu vàng bắt đầu xuất hiện trên mặt tôi. Nửa mặt và trán của tôi bắt đầu chảy mủ vàng và đóng vảy vàng. Người thân và đồng nghiệp giật mình khuyên tôi nên đi khám ngay. Một số người nói với tôi đó là “vết loét có mủ vàng,” một tình trạng rất nghiêm trọng. Chỗ nào có mủ vàng chạm vào sẽ để lại vết loét. Tuy nhiên, những người khác nói với tôi rằng đó là bệnh mụn rộp, có thể gây ra sẹo và làm biến dạng khuôn mặt của tôi. Mặc cho nhiều giả thuyết của những người xung quanh, tâm tôi vẫn không lay động. Tôi biết đây là một biểu hiệu của tiêu nghiệp, và tôi phải vững tin vào Sư phụ và Pháp.
Hai tháng sau, các vết loét trên người và mặt của tôi bắt đầu đóng thành vảy dày màu vàng. Người thân và đồng nghiệp của tôi trở nên lo lắng hơn và hỏi tại sao tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ! Đối mặt với sự soi mói ngày càng tăng của họ, tôi trở nên lo lắng. Nước mắt tôi trào ra và tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi tự hỏi khi nào thì nỗi khổ này mới kết thúc. Tôi ngay lập tức nhận ra mình không nên nghe theo những lời của người thường, mà nên làm theo lời dạy của Sư phụ và loại bỏ mọi can nhiễu từ bên ngoài. Vào lúc này, tôi nghĩ đến những lời giảng của Sư phụ:
“Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được. Trong lúc lục đục giữa người với người, thì cái tâm kia mới thật là khó giữ vững nhất.” (Bài giảng thứ tư-Chuyển Pháp Luân)
Nhờ vậy, tâm tôi trở nên bình tĩnh. Nỗi đau thể xác này chẳng là gì cả. Dù khó khăn đến đâu, ai cũng có thể vượt qua khổ nạn, miễn là tu luyện tốt.
Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Các vết loét màu vàng trên cơ thể và mặt của tôi ngừng lan rộng, và các vảy bắt đầu rơi ra từng chút một. Các chỗ bị ảnh hưởng cũng hết ngứa. Bốn tháng sau, vùng mặt và cơ thể của tôi đã bình thường trở lại.
Tôi đã cảm nhận được lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ và uy lực thần kỳ của Đại Pháp. Sư phụ hẳn đã âm thầm gánh chịu phần lớn khó nạn to lớn này cho tôi. Nhìn lại những trải nghiệm tiêu nghiệp, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/24/445512.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/20/204399.html
Đăng ngày 29-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.