Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2022] Vào tháng 1 năm 2018, mẹ của một người bạn của tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp sau khi bà lâm bệnh. Tôi đã chuẩn bị sẵn một đầu video để bà ấy có thể nghe và xem các băng hình bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Sau khi xem xong, bà ấy vô cùng kinh động và muốn hẹn gặp tôi.
Khi chúng tôi gặp mặt lần đầu, bà ấy rất vui vẻ và kể cho tôi nghe về câu chuyện của cuộc đời bà.
Bà nói: “Cuộc đời dì rất vất vả và có một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc. Khi còn nhỏ, gia đình dì nghèo lắm, vì vậy dì phải nghỉ học sau ba năm đến trường. Cuộc sống vô vàn khó khăn, lại mắc đủ thứ bệnh tật khiến dì nhiều lần nghĩ tới việc xuất gia tu hành hoặc tự tử. Có nhiều người giới thiệu cho dì đến chỗ này chỗ kia xuất gia tu hành, nhưng không hiểu vì sao dì không thấy động tâm. Hôm nay dì cảm thấy thật may mắn khi có thể được nghe Sư phụ Lý giảng Pháp Luân Đại Pháp!”
Bà ấy còn nói về căn bệnh ung thư vú và bệnh tiểu đường nặng của mình. Ngoài việc phải tiêm insulin một ngày liên tục ba, bốn lần thì một năm phải nhập viện từ bốn đến năm lần là chuyện bình thường. Những vấn đề khác bao gồm chứng mất ngủ, huyết áp cao, bệnh tim, đột quỵ và viêm khớp cũng thi nhau hành hạ bà. Tác dụng phụ những loại thuốc mà bà ấy uống thậm chí còn gây ra chứng đãng trí, thỉnh thoảng ra ngoài bà ấy còn không nhớ ra đường về nhà.
Tôi trấn an và nói với bà ấy rằng, chỉ cần bà ấy xuất tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với tất cả lòng thành, Sư phụ nhất định sẽ cứu bà. Tôi cũng minh bạch ra rằng không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi có cuộc gặp này, vì vậy tôi quyết tâm giúp đỡ bà ấy tu luyện.
Sau khi trở về nhà, tôi đã cẩn thận viết phần mô tả năm bài công pháp để giúp bà ấy dễ hiểu hơn. Nhưng khi nhìn những gì tôi viết, bà ấy nhận xét: “Chữ viết tay của cháu thật đẹp, nhưng dì không biết những chữ cháu viết.” Vì vậy, tôi đã viết lại lần nữa, sử dụng một lối viết đơn giản hơn và lần này bà ấy có thể hiểu được.
Trong vài tháng, bà ấy đã học hết tất cả năm bài công pháp. Bà nói với mọi người trong gia đình rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi sẽ kiên trì tu luyện, không ai có thể ngăn cản tôi.”
Đã hơn hai năm trôi qua và giờ bà đã 78 tuổi. Bà luôn dồi dào sức sống, đầu óc minh mẫn và trí nhớ tốt. Bà có thể tự chăm sóc bản thân cũng như quán xuyến hầu hết việc nhà. Nói theo cách riêng của bà ấy thì là: “Tôi cảm thấy như mình đang quay lại độ tuổi 20. Lúc nào cũng yêu đời, thân thể nhẹ nhàng vô bệnh.”
Tôi thường đến thăm bà ấy và cùng nhau chia sẻ những thể ngộ về Pháp. Tôi vô cùng cảm động trước sự tinh tấn tu luyện và tín tâm tuyệt đối vào Sư phụ và Pháp của bà ấy.
Không bao giờ từ bỏ một người đã đắc Đại Pháp
Vào tháng 11 năm 2016, một đồng nghiệp nghỉ hưu đã chuyển đến nơi khác sinh sống gọi điện thoại cho tôi. Đầu dây bên kia có tiếng khóc nức nở và nghẹn ngào nói: “Tôi bị bệnh ung thư buồng trứng. Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và tôi cũng vừa hoàn thành đợt hóa trị đầu tiên.”
Tôi hoàn toàn bất ngờ vì cô ấy chỉ mới ngoài 50 tuổi, khi tôi gặp cô ấy cách đây vài tháng, trông cô ấy vẫn còn khá khỏe mạnh.
Cô ấy nói với tôi cô được chẩn đoán mắc bệnh trong một cuộc kiểm tra y tế định kỳ. Tôi cảm thấy rất đau lòng cho cô ấy vì chúng tôi từng là đồng nghiệp tốt của nhau. Tôi nghĩ đến việc nói với cô ấy về Đại Pháp và hỏi cô ấy liệu có muốn học khí công hay không?
Cô ấy đáp: “Có, tôi muốn học. Nhưng giờ tôi yếu lắm vì mới hóa trị xong và không thể tự đến chỗ của chị để học luyện công được. Có thể để chồng tôi tới đó học trước được không?“
Lúc ấy tôi có chút do dự vì chồng cô ấy là công an về hưu, con rể cô ấy cũng công tác trong ngành công an. Tôi không biết họ đã liễu giải thế nào về Pháp Luân Đại Pháp. Hơn nữa trong hoàn cảnh cuộc bức hại ở Trung Quốc thì làm bất cứ việc gì cũng trước tiên phải cân nhắc vấn đề an toàn.
Mấy ngày sau, chồng cô ấy thực sự đã đến. Vừa thấy tôi anh ấy liền nói: “Chị hãy dạy tôi luyện công nhé!” Tức thì, anh ấy cảm giác quen thuộc, nên tôi không còn sợ hãi hay e dè gì nữa, vì tôi có thể cảm nhận được anh ấy đến đây để học các bài công pháp với tất cả sự nghiêm túc, chân thành của mình. Bấy giờ mới hiểu rõ đồng nghiệp cũ của tôi và gia đình cô ấy khát khao cô ấy bình phục hoặc được kéo dài sự sống đến chừng nào.
Trước tiên, tôi giảng chân tướng cho anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và sau đó dành cả buổi chiều để dạy anh ấy những động tác của năm bài công pháp. Tôi cũng đưa cho anh ấy một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một máy nghe nhạc có thu nhạc luyện công và các bài giảng Pháp.
Không lâu sau khi cô ấy bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện công, cô bắt đầu có dấu hiệu hồi phục và thèm ăn trở lại. Tóc của cô ấy mọc dài lại và tất cả các kết quả xét nghiệm của cô ấy đều cho kết quả khả quan.
Một lần nọ cô ấy nói với tôi: “Lúc học Pháp luyện công, tôi thường nhìn thấy Sư phụ và Pháp Luân vô cùng mỹ lệ, cùng nhiều cảnh tượng diệu kỳ khác.” Tôi thực sự mừng thay cho cô ấy.
Lúc đầu, cô ấy rất nghiêm túc và tinh tấn trong việc học Pháp và luyện công. Nhưng khi chiếc máy nghe nhạc mà tôi đưa cho cô ấy để nghe các bài giảng Pháp bị hỏng, cô ấy đã ngừng học và luyện công trong ba tháng. Không lâu sau, khi cô đến bệnh viện để kiểm tra, các bác sỹ nói rằng kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh ung thư của cô đã tái phát. Gia đình cô ấy suy sụp khi biết tin.
Bác sỹ lên danh sách 16 đợt hóa trị cho cô ấy. Đến lần thứ chín, cô nằm liệt giường và không thể ăn uống gì được. Cô ấy nôn thốc nôn tháo bất cứ thứ gì ăn vào bụng, nửa người dưới của cô ấy có dấu hiệu sưng phù và tê liệt. Hệ bạch huyết và các dây thần kinh ở thân dưới bị hoại tử nghiêm trọng bởi tác dụng phụ của thuốc. Cô ấy gầy đi trông thấy và tóc cũng rụng hết. Các tế bào ung thư giờ đây đã di căn. Cô ấy lại một lần nữa đi đến bờ vực của cửa tử.
Lúc này, cô ấy từ chối hóa trị và về nhà. Cô ấy đã gọi điện cho tôi, nhưng chúng tôi không thể nói nhiều trên điện thoại (bởi tất cả các cuộc gọi đều bị giám sát ở Trung Quốc). Tôi rất muốn gặp cô ấy, nhưng đại dịch Covid-19 bùng phát và các hoạt động của người dân bị hạn chế rất nhiều. Tôi khuyến khích cô ấy tiếp tục tu luyện Đại Pháp và dặn dò cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày. Tôi nói với cô ấy rằng: “Chị sẽ cố gắng mang cho em một chiếc máy nghe nhạc khác sớm nhất có thể”.
Sau khi lệnh phong tỏa được gỡ bỏ, tôi liền gửi máy nghe nhạc cho cô ấy để cô ấy có thể học Pháp và luyện công. Tôi cũng khuyến khích cô ấy quay về địa phương nơi tôi đang sống. Cô ấy thực sự đã chuyển về vào cuối tháng 7 năm 2020.
Khi nhìn thấy người bạn cũ lâu ngày, tôi vô cùng thương tâm. Cô ấy trông ốm yếu và tiều tụy. Cô ấy nói: “Em sẽ sớm chết thôi. Hầu hết những bệnh nhân ung thư mà em biết đều đã qua đời, trẻ có già có. Chỉ mình em là còn sống, các bác sỹ nói rằng em thật may mắn khi vẫn còn đứng đây.”
Hàng ngày tôi học Pháp và luyện công cùng cô ấy. Tôi chỉnh sửa lại các động tác luyện công của cô ấy và giúp cô ấy liên lạc với các học viên khác trong khu vực. Họ khích lệ cô tin tưởng vào Đại Pháp và đưa cô đến gặp các học viên đã phục hồi sức khỏe nhờ tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi tận sức giúp đỡ cô ấy trong khả năng của mình và đối xử với cô ấy bằng tấm lòng thiện lương và từ bi, đồng thời cũng chỉ rõ cho cô ấy thấy rằng tu luyện Đại Pháp là lối thoát duy nhất của cô ấy lúc này.
Sư phụ dạy chúng ta:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Chỉ 15 ngày sau kỳ tích xuất hiện. Cô đã có thể đi lại và ăn uống bình thường mà không còn ói mửa. Cô ấy bình tĩnh hơn, không còn lúc nào cũng bất an, lo lắng nữa. Các động tác luyện công cũng vì thế mà trở nên tự nhiên, uyển chuyển hơn rất nhiều. Cô ấy đã học cách hướng nội để đề cao tâm tính của mình, điều tốt nhất là giờ đây cô ấy đã nhìn thấy hy vọng. Thay vì hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cô lấy lại tự tin và yên tâm phó thác vận mệnh của mình cho Đại Pháp.
Tôi đã đến thăm cô ấy vài ngày trước khi chuẩn bị viết bài chia sẻ này. Cô ấy đã tăng hơn 5kg, có thể đi lại bình thường và trông rất khỏe mạnh, sắc mặt sáng sửa hồng hào. Tôi cảm thấy vui mừng thay cho cô ấy!
Hiện tại, cô ấy mỗi ngày đều học Pháp và luyện công một cách nghiêm túc, cố gắng để bắt kịp. Vì để trợ giúp cô ấy trở về với Đại Pháp, tôi đã làm nhiều việc mà bản thân tôi nghĩ là mình không thể làm được, bao gồm đạp xe dưới cái nắng như thiêu như đốt đến thăm cô ấy hàng ngày, gác mọi công việc nhà để đến bầu bạn với cô ấy, mua đồ ăn để an ủi cô ấy, v.v. Tôi đã làm tất cả mà không hề phàn nàn bất cứ điều gì, bởi vì tôi đã từng phát nguyện rằng, kể từ lúc cô ấy đắc Pháp, tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy vì tôi cảm thấy đó là trách nhiệm mà Sư phụ đã giao phó cho tôi.
Phật quang phổ chiếu nhân gian
Trong hai trường hợp kể trên, tôi cảm thấy rằng Đại Pháp không chỉ cứu hai học viên này mà còn cả gia đình, bạn bè của họ. Trong số những người thân của họ có người làm công chức, người lao động, doanh nhân, sinh viên và bác sỹ… Sự chuyển biến của hai người phụ nữ đã khôi phục lại hạnh phúc, bình yên nơi mái ấm gia đình, cũng như giảm thiểu áp lực và gánh nặng tài chính cho họ.
Cả hai học viên đều được gia đình ủng hộ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì người thân của họ đã tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu và uy lực thù thắng của Đại Pháp. Người nhà của họ thậm chí còn nhắc nhở họ chăm chỉ luyện công, học Pháp đầy đủ.
Họ thường bảo tôi: “Tôi không biết làm sao để có thể báo đáp ơn huệ của chị!” Tôi luôn đáp lại: “Mọi người hãy cảm ơn Sư phụ! Chính Sư phụ đã truyền Đại Pháp và ban phước lành cho nhân gian”.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/24/444376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/19/203927.html
Đăng ngày 21-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.