Bài viết của Bắc Nhạn, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Đại lục

[MINH HUỆ 01-12-2022] Kể từ khi tu luyện năm 1997, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi và các đồng tu đã bước qua gió mưa trong 25 năm, trong tu luyện chứng thực Pháp, mỗi bước đều không ly khai khỏi sự chăm sóc của Sư phụ. Sau đây là một số trải nghiệm ấn tượng sâu sắc trong quá trình học Pháp, tu luyện, hướng nội tìm vào những năm qua. Viết ra để báo cáo lên Sư phụ và chia sẻ với đồng tu.

1. Chuyển biến quan niệm, gia đình trở nên hòa thuận

Tôi và chồng cùng bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1997. Nhưng trước khi tu luyện, tính khí của chúng tôi đều không tốt, sống với nhau thời gian lâu, bởi vì giọng điệu cáu kỉnh của anh ấy, nên có nhiều phương diện của anh ấy mà tôi xem thường. Khi vừa mới tu luyện Đại Pháp, tôi hướng nội tìm cũng không giữ vững được tính khí của bản thân, đôi khi nói mấy câu nhắm vào ma tính của anh ấy, mỗi lần như vậy anh ấy đều làm ầm ĩ lên, sau đó lại trầm mặc không nói chuyện mấy ngày, khiến tâm tôi càng ấm ức không chịu nổi.

Ngày qua ngày trở thành vòng tuần hoàn ác tính, học Pháp thế nào cũng không thể thay đổi trạng thái, cứ luẩn quẩn trong đó. Khi ấy tôi không hạ quyết tâm thay đổi bản thân, thường có niệm đầu rời xa anh ấy, lại hiểu rằng: Nếu hai đệ tử Đại Pháp mâu thuẫn và ly hôn, ấy là hai người đều không chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà làm. Vậy phải làm sao đây? Cái tâm đó thật khổ! Trong một thời gian dài không có lối thoát. Thay đổi anh ấy, đó là chuyện không thể, chỉ có thể tự thay đổi chính mình. Tìm ở bản thân vậy: Đó là tình, hy vọng gia đình ấm cúng, tâm không để người khác nói, tâm tranh đấu, tâm coi thường người khác. Về sau, tôi phát hiện ra mình có tâm tự cao, vì tôi cũng tốt nghiệp học viện, cùng trình độ văn hóa và công việc tương đồng với anh ấy, vậy vì sao tôi phải làm việc nhà? Anh làm gì cũng không tốt, còn nóng tính như vậy. Tôi nghĩ tính khí nóng nảy của bản thân cũng là nhân tố di truyền không tốt.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi nghĩ, phải thực tu bản thân, phải vượt ra một bước này, phải đẩy ngã chướng ngại này. Ngay cả khi tôi vẫn chưa buông bỏ được oán, chưa buông bỏ được tranh đấu, vậy có thể quản chắc được cái miệng của bản thân? Tôi nghĩ sau này cho dù biểu hiện bên ngoài của anh ấy có vô lý như thế nào, tôi chỉ có một biện pháp, đó là không nói, tôi nhất định có thể làm được.

Kể từ đó về sau, cho dù anh ấy ầm ĩ thế nào, làm ra những chuyện mà tôi không thích ra sao, tôi cũng không nói. Dĩ nhiên trong tâm cũng rất khó chịu, tôi bèn học Pháp nhiều hơn, sau đó cũng cảm thấy không có gì. Khi vượt ra khỏi bước này, sau khi chuyện này xảy ra nhiều lần, dần dần lại xảy ra tương tự, tâm tôi không còn khó chịu nữa. Tôi nhận thấy vật chất tranh đấu và oán đã ít đi, tâm trở nên bình hòa. Về sau, số lần anh ấy tức giận cũng ít đi.

Sư phụ giảng:

“Trong quá trình tu luyện chúng ta cần gạt bỏ những thứ không tốt tồn tại nơi thân người của mình, [thì] mới có thể thăng hoa lên trên được; đặc tính của vũ trụ chính là có tác dụng ấy. [Nếu] chư vị không tu luyện tâm tính của mình, chuẩn mực đạo đức của chư vị không đề cao lên trên, tư tưởng xấu và vật chất xấu không bị quẳng đi, [thì] chúng chẳng cho phép chư vị thăng hoa lên trên; chư vị nói rằng chúng không phải nhất tính là gì?” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Những tâm chấp trước không tốt đó chẳng phải là vật chất xấu sao? Tôi nhận thấy khi tôi có quyết tâm muốn tu tốt, Sư phụ bèn giúp tôi lấy xuống những vật chất không tốt.

Sự ma luyện và nhẫn như vậy kéo dài mấy năm, gia đình đã trở nên tường hòa. Trải qua mỗi lần hướng nội tìm, đào gốc rễ, sau này thực sự nhìn thấy ma tính trong tính cách của mình. Nhìn bề mặt là anh ấy vô duyên vô cớ phát hỏa với tôi, thực chất là tức giận của tôi đang hoành hành, vật chất chua ngoa, nóng vội của tôi là ma tính, cũng là thể hiện của nghiệp lực. Trong quá trình này, tôi không ngừng học Pháp, uy lực của Pháp đã giúp tôi tiêu bỏ rất nhiều quan niệm biến dị và nghiệp lực, sự giúp đỡ của Sư phụ khiến những tâm chấp trước ngoan cố đó của tôi dần dần suy yếu.

Khi ma tính của tôi tu bỏ đi rất nhiều, tôi phát hiện trong rất nhiều tình huống, tâm của tôi đều có thể bảo trì tâm thái bình hòa. Đối diện với khổ nạn của sinh mệnh, đối diện với vạn vật, nhiều khi có thể khởi tâm thương xót. Nhớ lại, trong tu luyện gia đình trước đây, anh ấy thực sự giúp tôi đề cao.

Người xưa nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Tính khí và tính cách của một người thật khó thay đổi biết bao! Tôi và anh ấy trở thành người một nhà, là đồng tu người nhà với nhau, anh ấy đơn giản và trung thực, tính cách ấy vừa hay ma luyện tính khí của tôi. Sư phụ vì muốn chúng tôi tu thành, đã khổ tâm an bài như vậy. Bây giờ gia đình chúng tôi rất hòa thuận, đôi khi anh ấy lại tức giận, tôi có thể lập tức nắm chắc từng ý từng niệm để tu bản thân, tức khắc anh ấy cũng bình hòa.

Sau đây tôi nói một chút nhận thức của mình về “tính khí”. Hãy nói về bản thân tôi, có lẽ đời đời kiếp kiếp đã hình thành, cũng có di truyền từ cha mẹ, cũng có hình thành trong văn hóa đảng, ví dụ như nóng vội, làm việc yêu cầu hoàn mỹ (mặc dù không phải làm để người khác xem), tức giận, coi thường người ngốc. Vừa hay chồng chính là người khiến tôi cảm thấy đầu não (anh ấy) rất không lanh lợi, nói chuyện hay làm việc đều ngốc, đây chẳng phải để tôi bỏ đi cái tâm này sao? Cái gọi là “tính cách” của tôi đều là chấp trước, chính xác phải tu bỏ trong tu luyện, nhưng bản thân vẫn luôn nắm chặt chúng không buông. Trong quá trình sống với chồng, mỗi lần đều là đang tu những tâm này, người khác nhìn không rõ những điều này. Một số đồng tu lân cận cũng nói rằng tính cách tôi khá tốt – làm sao người khác có thể biết được bản thân thực sự của tôi? Chỉ có Sư phụ biết. Bản thân rõ ràng, luôn luôn cảnh tỉnh, mới có thể buông bỏ chấp trước, tu bỏ tâm chấp trước.

2. Tu tâm, chứng thực Pháp trong công tác

Đơn vị công tác là một nơi tốt để tu luyện tâm tính. Đơn vị sở tại của tôi là một doanh nghiệp nhà nước, đơn vị như vậy thường là nơi tranh đấu danh lợi. Điều khiến tôi ấn tượng nhất trong công tác là việc tu tâm, cho đến nay vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.

Vì tôi tốt nghiệp học viện, sau khi tu luyện Đại Pháp, Đại Pháp lại khai trí cho tôi, trong công việc thuận buồm xuôi gió, những gì người khác cho rằng không dễ làm, tôi vẫn cảm thấy khá dễ làm. Đôi khi lãnh đạo cũng giao cho tôi một số công việc quan trọng.

Ngày nọ, một đồng nghiệp mới đến văn phòng cạnh tôi. Cô ấy là công nhân, không có trình độ văn hóa gì, nhưng lại có quan hệ khá tốt với lãnh đạo chủ quản chúng tôi, lại do đích thân lãnh đạo chủ quản chuyển đến; khi lãnh đạo sắp xếp công việc, phân chia lại công việc hiện có, giao cho cô ấy những công việc quan trọng mà tôi đang làm vào thời điểm đó, rồi lại giao cho tôi những việc mà ai cũng cho rằng không dễ làm, không được người khác coi trọng, nhiều thông tin và công việc lặt vặt, hơn nữa công việc này yêu cầu kỹ năng máy tính tốt và tỷ lệ chính xác đạt 100%, vì nó liên quan đến quyền lợi cá nhân của nhân viên.

Công việc này mệt mỏi, nhưng người khác không hẳn nhìn thấy sự mệt mỏi của bạn, không ai thực sự thích làm việc đó. Lãnh đạo nói, công việc quan trọng này chỉ có chị mới có thể làm tốt, khi nghe lời này khiến tôi cười trong tức giận. Lãnh đạo phân chia công việc, tôi còn có thể nói gì chứ? Bèn giao công việc đang nắm trong tay cho cô ấy. Trên miệng không nói, nhưng trong tâm thực sự là căm phẫn bất bình; vì tôi có văn phòng riêng nên lúc đó tôi bèn học Pháp.

Khi tôi học Pháp đến vấn đề liên quan đến tâm tật đố, đối chiếu Pháp, chẳng phải tôi có tâm tật đố sao? Mặc dù tôi không bị thuyên chuyển, nhưng trong tâm cũng căm phẫn bất bình. Vào thời điểm đó, máy tính của tôi lưu trữ nhiều bảng tổng kết do làm công việc này trong một thời gian dài và nhiều bảng chứa công thức, điều này mang lại rất nhiều tiện lợi cho người mới làm quen. Tuy nhiên, đây là những phương pháp và kỹ năng làm việc của bản thân tôi, thường không cần thiết đưa cho cô ấy khi bàn giao công việc, nếu tôi không nói có những thứ này thì người khác cũng không biết. Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình, lặng lẽ suy nghĩ, đưa hay không đưa? Không đưa cũng không sai, vì đó là thứ của cá nhân tôi. Nhưng mà, từ góc độ vô tư là tiêu chuẩn cao yêu cầu đối với đệ tử Đại Pháp, từ thiện mà nói, thì không đạt tiêu chuẩn, Sư phụ yêu cầu chúng ta làm người tốt và người tốt hơn nữa, hoàn toàn nghĩ cho người khác, tôi kém quá xa yêu cầu của Sư phụ, ít nhất tôi cũng phải biết nghĩ cho người khác, chẳng phải không nên tính toán được mất cá nhân hay sao?

Nghĩ đến đây, mặc dù tâm căm phẫn bất bình vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, tôi vẫn không ngần ngại chép nhiều tài liệu vào một thư mục và sao chép chúng vào USB. Tôi đến văn phòng của cô ấy, và sao chép chúng vào máy tính của cô ấy. Chẳng mấy ngày, sự căm phẫn bất bình đó đã tiêu mất, cô ấy có làm gì, tôi cũng giúp cô ấy làm, dần dần chúng tôi rất hòa thuận với nhau, và trở thành chị em.

Lần này thay đổi công việc, nhưng lương không thay đổi. Tuy nhiên công việc trước đây tiếp xúc khá nhiều với đơn vị cấp dưới, khiến lãnh đạo và trợ lý của đơn vị cấp dưới luôn tươi cười với tôi, xu nịnh khen ngợi tôi, có thể thỏa mãn tâm hư vinh và tâm cầu danh của con người. Bây giờ vị trí đã thay đổi, đây chẳng phải là để tu bỏ tâm cầu danh, tâm tật đố, tâm oán hận của tôi hay sao? Do đó khi người tu luyện chúng ta gặp phải quan tâm tính như vậy, nhất định đừng thuận theo tâm chấp trước, mà nhận thức thanh tỉnh những gì chúng ta đang làm.

Đâu đâu cũng có chuyện để đề cao tâm tính, lại nói về chuyện bữa trưa. Địa điểm chúng tôi làm việc là một tòa nhà văn phòng nhỏ tách biệt, cách xa nhà ăn lớn của công ty, hầu như mọi người đều không muốn đi xa như vậy để dùng bữa ở nhà ăn. Ban đầu mọi người cùng nhau nấu một chút vào buổi trưa, nhưng sau đó trở thành chỉ muốn ăn chứ không muốn nấu. Bấy giờ người phó xuất một chút liền cảm thấy thiệt thòi, mặc dù bản thân cũng là người thụ ích trong đó. Tôi nghĩ, các bạn không muốn làm, thì tôi làm. Thực chất rất dễ, nấu chút cơm, hầm chút đồ ăn, đôi khi mang một ít dưa chua từ nhà, mọi người ăn uống rất vui vẻ. Hồi đó đơn vị thường phân chia rau, vừa hay có món để nấu. Khi có người nghỉ phép, không ai vì chút rau xanh mà quay lại đơn vị để lấy, trong tình huống này, người khác thuận tiện sẽ mang về nhà mình. Khi đó tôi là người duy nhất chỉ mang về nhà phần của mình, còn phần của người khác thì rửa sạch, cho vào ngăn đá để ăn vào mùa đông. Đến mùa đông, tôi thường lấy ra xào cho mọi người ăn.

Tôi chỉ làm việc tại một công ty, đột nhiên phong ba xảy ra vào năm 1999, và tôi đã bước qua nhiều ma nạn. Tôi luôn công khai tu luyện, nhiều năm làm cùng các đồng nghiệp, giống như bạn bè vậy, hơn nữa còn trò chuyện chủ đề tu luyện với họ, tất cả đều rất bình thường. Đôi khi vừa nấu ăn vừa nói về việc đừng lãng phí thức ăn, sẽ tạo nghiệp, cũng nói về mối liên quan giữa đức và nghiệp lực. Tôi nhớ có một đồng nghiệp trẻ nói, ở nhà hấp một nồi bánh, hấp không ngon bèn vứt vào thùng rác. Tôi bèn giảng cho họ rằng lãng phí thức ăn sẽ tạo nghiệp, họ đều có thể tiếp thu. Về sau đều nói, thức ăn dư để ngày mai ăn nhé, họ cũng sợ tạo nghiệp.

Môi trường vệ sinh tập thể cũng vậy, vì chúng tôi là một tòa nhà văn phòng nhỏ riêng biệt đã mấy năm không được vệ sinh, thời gian lâu, tôi chủ động lau hành lang, và cách một đoạn thời gian thì dọn dẹp nhà vệ sinh nữ ở tầng một, cho đến sau khi tôi nghỉ hưu, các đồng nghiệp nữ trong đơn vị đều nói rằng, chị đi rồi, chúng tôi đều cảm thấy nhạt nhẽo, nhà vệ sinh nữ ở tầng một cũng không được như trước nữa.

Trong công tác quản lý cơ quan những năm ấy, tôi cố gắng hết sức làm tốt mọi chuyện, cố gắng hết sức lấy thiện đãi người, và tạo thành thói quen thiện đãi người khác, tôi cũng vui vẻ thoải mái với các đồng nghiệp nữ, cũng không nhìn xem người khác có ích kỷ hay khuyết điểm gì. Từ lâu, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình giỏi hơn người khác, cũng không bao giờ cảm thấy mình có gì đặc biệt. Nhưng một lần nọ, khi đơn vị giảm nhân viên, tôi cảm thấy xúc động rất lớn.

Đại khái là năm 2012, tất cả các phòng ban cơ quan công ty đều giảm nhân viên, các trợ lý bộ phận chúng tôi phải giảm đi ba người trong số chín người, sau khi nghiên cứu, lãnh đạo quyết định chọn cách bỏ phiếu để quyết định, tức là ba người ít phiếu sẽ đi làm công nhân ở một đơn vị rất tệ. Đối với người thường mà nói, sự biến động này lớn như vậy, tâm lý ai cũng áp lực rất lớn. Lúc đó tôi nghĩ: “Đi hay không đi, Sư phụ nói mới tính.” Trước khi bỏ phiếu, người khác đều chào hỏi lẫn nhau, còn tôi ở trong phòng làm việc của mình để làm những gì nên làm, trong tâm không vấn đề gì. Buổi chiều, đến phòng họp lớn của công ty để rút thăm. Năm lãnh đạo, chín trợ lý, số phiếu đầy đủ là 14 phiếu. Lúc đó tôi cảm thấy được áp lực tâm lý của mọi người. Kiểm phiếu tại chỗ và công bố kết quả tại chỗ. Tôi được 14 phiếu, ba người đằng sau phải đến đơn vị mới.

Điều này mang lại cho tôi cảm ngộ khác là, trong tình huống ở Trung Quốc Đại lục, tôi công khai thân phận đệ tử Đại Pháp trong đơn vị, mọi người không vì những lý do này mà có suy nghĩ khác biệt gì với tôi. Sau sự kiện này, người đứng đầu bộ phận chúng tôi nói đùa rằng: “AA này, chị biết không? Hôm ấy chị để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, chị đã đủ phiếu! Nếu thiếu đi một phiếu, đó chính là tôi không bỏ phiếu cho chị.” Một vị phó chủ nhiệm nói: “AA này, nhân duyên của chị khá tốt, tôi cảm thấy những gì chị học thật tốt.”

Tôi nghĩ trong tâm của thế nhân vẫn có tiêu chuẩn đo lường người tốt. Tôi biết tất cả những điều này đều là Sư phụ ban cho, Sư phụ dạy tôi làm người tốt, Sư phụ lại ban cho tôi cơ hội chứng thực Pháp.

3. Học thuộc Pháp, tiêu trừ nghiệp tư tưởng

Tôi đã học thuộc Pháp hơn ba năm, bây giờ vừa bắt đầu học thuộc lần thứ năm. Tôi và đồng tu cùng học thuộc Pháp, đó là an bài từ bi của Sư phụ. Tôi đã gặp một đồng tu trong một cơ hội ngẫu nhiên. Tôi nói, tôi mãi không thể học thuộc Pháp một mình, cô ấy thẳng thắn hẹn tôi đến nhà cô ấy, cùng học thuộc Pháp với cô ấy. Vậy là chúng tôi bắt đầu quá trình cùng học thuộc Pháp. Lúc đó cô ấy đã học thuộc mấy lần, tốc độ học thuộc giữa tôi và cô ấy khác nhau. Sau khi cùng học thuộc với nhau hai lần, tôi nghĩ mình không thể để cô ấy đợi, nên tôi học trước ở nhà, sau đó đến nhà cô ấy cùng học thuộc. Như vậy, cô ấy đặc biệt vui vì cùng tốc độ, và không cần đợi tôi nữa.

Môi trường tu luyện tập thể là Sư phụ lưu lại cho chúng ta. Ưu điểm của việc cùng học thuộc Pháp là môi trường tập thể sẽ ước thúc chúng ta, ước thúc chúng ta không lười biếng, nếu không tâm an dật hễ nổi lên, nghĩ rằng bản thân có thể học thuộc, nhưng khi có chút việc liền buông bỏ. Chúng tôi thống nhất học thuộc bốn trang một lần, và học thuộc hai lần một tuần. Sau đây tôi nói một chút về thể hội tiêu trừ nghiệp tư tưởng trong quá trình học thuộc Pháp.

Khi tôi vừa bắt đầu học thuộc Pháp, cho dù tôi học thuộc tốt thế nào tại nhà, thì khi học thuộc cùng cô ấy, đến phiên tôi đọc thuộc, luôn đọc thuộc đến giữa thì mắc kẹt, dường như luôn có một tín tức không thành hình đả nhập vào não tôi, lại không nắm rõ đó là gì, liền mắc kẹt. Tôi nghĩ đó là nghiệp tư tưởng, nó không cho tôi học thuộc Pháp, học thuộc Pháp chính là tiêu trừ nó. Về sau khi đến lượt tôi đọc thuộc, tôi bảo đồng tu nghiêm túc quan sát, tôi bèn đọc thuộc nhanh, đôi khi đọc thuộc một đoạn trong một hơi thở với tốc độ nhanh nhất, không để bất kỳ khe hở nào cho bất kỳ tín tức ngoại lai hoặc nghiệp tư tưởng. Như vậy, cứ học thuộc đến giữa Bài giảng thứ hai, tôi cảm thấy đầu não thanh tịnh hơn nhiều, có thể đọc thuộc chậm. Đọc thuộc chậm cũng có thể kiểm soát vững đại não của bản thân, dường như không có nhiều thứ đả nhập vào não nữa.

Sau khi học thuộc xong đến lần thứ tư, cảm thấy tiêu trừ đi khá nhiều nghiệp tư tưởng, cảm giác rõ ràng là, luyện công có thể tĩnh lại, chủ quan muốn tĩnh liền có thể tĩnh tĩnh nghe tiếng nhạc, bất kể trong thời gian bao lâu. Ví dụ, đôi khi muốn luyện công nhiều hơn, có thể tĩnh tĩnh nghe tiếng nhạc luyện công và luyện hai giờ đồng hồ, đôi khi còn tiến nhập vào trạng thái mỹ diệu. Tôi biết đó là sự gia trì của Sư phụ.

Kết luận

Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn với người khác, khi đó có thể nhìn thấy nhân tâm đang kháng cự trên thân tôi, mới khiến bản thân cảm thấy khoan tim thấu xương. Những tâm chấp trước đó đều là vật chất, đã hình thành khi nào? Có lẽ là trong đời này, có lẽ là rất lâu trước đây, chẳng phải giống như đá hoa cương sao? Tu luyện 25 năm, mấy năm đầu, không thể phân biệt rõ chúng không phải là tôi, lại không muốn bản thân đau khổ như vậy, nhìn thấy có tâm chấp trước, vẫn bất lực, khiến cho những tâm chấp trước đó ẩn trốn và được bảo hộ, thực chất không có hạ quyết tâm kiên quyết không muốn chúng. Cho nên khi xảy ra mâu thuẫn xúc động đến những vật chất đó, chúng không muốn bị động chạm đến, khiến bản thân cảm thấy đặc biệt khổ tâm.

Cho đến sau này, khi không còn đường để đi, trong thống khổ mà hạ quyết tâm, khi hạ quyết tâm kiên quyết không muốn những tâm đó, Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ chúng, chúng đang giải thể. Nếu không phải là Sư phụ tiêu trừ cho tôi những tâm chấp trước như đá hoa cương đó, ai có thể động đến được?! Những tâm chấp trước đó, tu bỏ một tầng vẫn còn một tầng, cho đến bây giờ vẫn đang tu những thứ đó, chỉ là yếu hơn nhiều so với trước đây, ấy chính là tu luyện. Nếu mỗi lần đối diện với tâm chấp trước, giống như việc tiêu trừ nghiệp tư tưởng đã đề cập ở trên trong quá trình học thuộc Pháp, tôi nghĩ chúng ta sẽ có một bước đột phá mạnh mẽ trên con đường tu luyện của mình.

Cảm tạ Sư tôn!

Cảm ơn đồng tu!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/12/1/明明白白的修去執著-451375.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/27/207078.html

Đăng ngày 10-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share