Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-08-2022] Tôi là một phụ nữ 59 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được sáu năm. Tôi có một người chồng thương yêu tôi, cùng hai người con một trai và một gái. Ngoại trừ con gái chúng tôi vẫn đang học đại học, mọi người trong gia đình ai cũng có công việc ổn định. Tất cả đều có sức khỏe tốt và tài chính dư dả, có thể nói chúng tôi chính là hình mẫu của một gia đình lý tưởng. Tuy nhiên, mọi thứ không phải lúc nào cũng quá suôn sẻ với chúng tôi.

Khỏi ung thư dạ dày nhờ tu luyện Đại Pháp

Năm 2011, một người quen giới thiệu cho tôi một kênh đầu tư tài chính có triển vọng. Tôi đã bỏ vốn vào đó 50 vạn tệ nhưng không rút được một đồng nào sau ba năm đầu tư. Kẻ lừa đảo đã “ôm trọn” tiền của chúng tôi và bỏ trốn. Để lấy lại số tiền lớn không dễ gì kiếm được này, tôi đã đi khắp nơi để gửi đơn kiện. Thế nhưng, tôi vẫn liên tục gặp nhiều trở ngại. Đồng thời, tôi với con trai thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với nhau vì vấn đề bạn gái của cháu. Oán giận tích tụ lâu ngày khiến tôi bực bội đến mức chẳng màng đến chuyện ăn uống.

Tháng 6 năm 2016, khi đang làm việc tại công xưởng, bụng tôi đột nhiên rất khó chịu. Một mùi nồng khó ngửi tỏa ra từ ruột của tôi. Tôi đã hỏi ý kiến ​​một bác sỹ tại một phòng khám nhỏ, người này nói rằng: “Tình trạng của cô là do sự tức giận lâu ngày tích tụ mà ra”. Ông ấy kê một loạt các loại thuốc và tiêm một mũi thuốc với liều lượng trong một tháng cho tôi. Tuy nhiên, tình trạng của tôi chỉ tệ đi chứ chẳng khá hơn chút nào. Cuối cùng, chồng tôi ép tôi phải đến bệnh viện, ở đây tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày. Ban đầu, gia đình giấu kết quả không cho tôi biết, mặc dù biểu hiện bên ngoài của họ đã cho thấy đây hẳn là tin xấu. Sau này, con gái tôi kể với tôi: “Khi bố nghe tin mẹ bị ung thư dạ dày, bố đã ngã lăn ra đất vì sốc.”

Sau khi nhận được hung tin, chồng tôi vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin bác sỹ cứu tôi. Tuy nhiên, y học hiện đại tương đối bất lực trước căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Sau khi hóa trị, hầu hết bệnh nhân bị rụng tóc và khả năng miễn dịch của cơ thể cũng suy yếu. Bệnh tình thậm chí còn xấu đi. Nhưng hầu hết mọi người dù chỉ còn một tia hy vọng, cũng đều sẽ cố gắng hết sức nắm bắt. Tôi đã làm theo tất cả những gì bác sỹ đề nghị, dù phải mổ hay uống thuốc. Sau ca mổ, vết thương gây đau đớn đến mức tôi chẳng thể trở mình.

Hai tuần sau khi xuất viện, tôi luôn trăn trở: “Sao mình lại mắc bệnh như vậy? Mình không muốn bị tử thần đưa đi như thế.“ Tôi sực nhớ đến người dì lớn tuổi của mình, dì ấy là ột người có khả năng toán mệnh khá chuẩn xác. Tôi quyết định đến gặp dì ấy. Cũng trong đêm đó, tôi đã có một giấc mơ ly kỳ. Một vị Phật khổng lồ, toàn thân tỏa kim quang rực rỡ, hiển hiện trước mắt tôi với đôi chân bắt chéo trong tư thế kiết già và hai tay kết ấn. Ngài mỉm cười và nói với tôi: “Con không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn cả!” Sáng hôm sau thức dậy, tôi rất sửng sốt trước giấc mơ này.

Khi đến nhà của dì, tôi bật khóc và nói với dì: “Dì ơi, con bị ung thư dạ dày rồi. Con sẽ không còn sống được bao lâu nữa!” Dì nhìn tôi và trấn an: “Mọi thứ sẽ ổn cả con ạ” Khi nghe thấy tiếng khóc của tôi, con gái của dì từ bếp đi ra và nói: “Em hãy luyện Pháp Luân Công thử xem! Em sẽ ổn sau khi luyện! Em biết không, chị từng mắc nhiều căn bệnh hiểm nghèo, bao gồm bệnh cường giáp, phì đại tuyến vú, thậm chí chị còn phải phẫu thuật cắt bỏ tử cung. Y học hiện đại không thể chữa được bệnh cho chị, vậy mà, chỉ trong vòng ba năm kiên trì luyện công, mọi bệnh của chị đều không cánh mà bay”.

Khi nghe những lời của chị ấy, tôi đáp: “Vậy thì em cũng sẽ luyện xem sao!” Sau khi nghe kể về giấc mơ của tôi từ đêm hôm trước, chị họ tôi vui mừng thốt lên: “Pháp Luân Công là một công pháp của Phật gia. Giấc mơ đó là Sư phụ của Pháp Luân Công điểm hóa cho em đó! Duyên phận của em đến rồi!” Chồng tôi vì lo lắng cơ thể tôi không thể chịu đựng trước áp lực từ các bài công pháp, nên nói với chị họ: “Trước tiên chị hãy dạy em luyện công trước, rồi về nhà em sẽ từ từ dạy lại cho vợ”. Chồng tôi đã học hai bài công pháp đầu tiên và mượn một cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Lúc đầu, tôi có thể giữ cánh tay ôm bánh xe ở vị trí qua đầu chỉ trong hai phút. Sau vài ngày tôi đã cố gắng giữ tay được hơn. Tôi cũng đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Trong vòng chưa đầy một tuần, tôi cảm thấy cơ thể thoải mái và có sức lực.

Vào lần tiếp theo đến bệnh viện để tái khám, tôi nhìn các bệnh nhân cùng phòng ai cũng cần sự hỗ trợ của những người khác để đi vào thang máy để đến phòng khám. Tôi là người duy nhất tự mình leo thang bộ. Ngay cả một người khỏe mạnh cũng sẽ cảm thấy mệt rã rời sau khi leo hết 13 tầng, còn người tôi nhẹ tênh, như thể có ai đó đang đẩy tôi từ phía sau.

Nhìn thần sắc của tôi, bác sỹ rất kinh ngạc bởi nước da khỏe mạnh của tôi đâu giống một bệnh nhân mắc ung thư. Sau khi khám cho tôi, bác sỹ đã cảm thấy bàng hoàng hơn nữa. Ông ấy hỏi: “Làm thế nào mà cô hồi phục nhanh như vậy? Cô có theo tín ngưỡng nào không vậy?” Vừa mới bắt đầu tu luyện, tôi vì ngộ tính không cao nên đã không dám nói với bác sỹ chuyện tôi tu luyện Pháp Luân Công, mà chỉ nói rằng tôi luyện khí công. Tuy nhiên, một bệnh nhân mắc bệnh nan y ngồi gần bên đã thúc giục tôi tiết lộ chi tiết. Tôi đã nói với cô ấy chân tướng Pháp Luân Công và bảo cô ấy niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Tôi cũng khuyên cô ấy làm “tam thoái” (thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn, Đội của nó). Đó là kinh nghiệm đầu tiên của tôi trong việc giảng chân tướng Pháp Luân Công cho chúng sinh.

Giảng chân tướng và khuyên mọi người tam thoái

Chứng kiến ​​sự cải thiện về sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi, người thân và bạn bè của tôi đã dễ dàng đồng ý tam thoái. Tổng cộng có 43 người đã tam thoái. Sau khi đọc cuốn sách Cửu Bình, chồng tôi đã hiểu ra hệ tư tưởng tà ác của ĐCSTQ. Anh ấy cũng bắt đầu đọc thêm Tuần báo Minh Huệ. Sau đó, chồng tôi hoàn toàn ủng hộ tôi giảng chân tướng cho mọi người, thậm chí còn tự mình giảng chân tướng cho người khác khi có cơ hội và thuyết phục thành công nhiều người tam thoái.

Tôi còn mạnh dạn cùng các học viên khác ra ngoài giảng chân tướng trung bình hai đến ba lần một tuần. Một lần, khi đi ngang qua một công trường xây dựng, tôi thấy một lao động nhập cư ở độ tuổi 50 hoặc 60, đang cúi người một cách bất thường trong khi vận chuyển những viên gạch. Trông thấy bộ dạng phờ phạc ủ dột của anh ấy, tôi tiến lại gần hỏi: “Anh à, trông anh có vẻ mệt mỏi, sao anh không nghỉ ngơi một lát đã?” Anh ấy quay lại và trả lời: “Tôi đang bị bệnh cô ạ. Tôi bị ung thư thực quản”. Tôi nói với anh ấy: “Để tôi giới thiệu cho anh một biện pháp, đó là anh hãy thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ và anh sẽ trở nên khỏe hơn. Còn đây là một cuốn lịch để bàn rất xinh xắn, tôi cũng muốn tặng nó cho anh. Đọc nó anh cũng sẽ được phúc báo!” Người đàn ông rất tiếp thu lời khuyên và món quà của tôi, đồng thời liên tục cảm ơn tôi. Một năm sau, tôi tình cờ đến công trường đó và thấy người đàn ông vẫn làm việc ở đây. Tuy nhiên, lần này anh ấy trông rất khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng!

Tôi cũng gặp phải những tình huống nguy hiểm trong khi ra ngoài giảng chân tướng. Mỗi lần như vậy, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đều chuyển nguy thành an. Một lần, khi đang giảng chân tướng cho hai người lớn tuổi ở bên đường, một cảnh sát mặc thường phục gần đó tình cờ nghe thấy tôi và tiến lại gần. Anh ta túm lấy tôi và lôi tôi lên xe của anh ta. Nhân lúc anh ta không chú ý, tôi vội vàng giấu tấm bùa hộ mệnh giảng chân tướng của mình vào y phục bên trong. Sau đó tôi thầm cầu: “Sư phụ, cứu con với. Xin Sư phụ mau cứu đệ tử!” Đột nhiên người cảnh sát hỏi: “Cô luyện công này làm gì?” Tôi trả lời: “Trước đây tôi bị ung thư, sau đó nhờ luyện Pháp Luân Công mà khỏi bệnh. Anh nói xem tôi có thể không luyện nữa được không?” Khi nghe câu chuyện của tôi, anh ta đã chụp hình tôi rồi để tôi đi.

Trải nghiệm tu luyện cá nhân

Tháng 7 năm 2020, bụng tôi trướng lên khiến tôi không thể ăn uống gì được. Khi gia đình bảo tôi đến bệnh viện khám chứa, tôi nói: “Tôi sẽ không đi. Tôi là người luyện công, và đây chỉ là giả tướng để khảo nghiệm tôi mà thôi. Tôi sẽ sớm khỏe lại!” Đêm đó, tôi nằm mơ và thấy trong giấc mơ có ai đó nói với tôi: “Mau đến bệnh viện khám xem thế nào!” Tôi trả lời: “Tôi là một người tu luyện, vì vậy tôi sẽ không đi đâu cả!” Ngay lập tức, tôi cảm giác có một bàn tay to lớn đẩy tôi về phía một người đàn ông mặc áo choàng trắng. Người đàn ông này đã lấy một chiếc kéo dài và cắt vào bụng tôi hai lần. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi thấy các triệu chứng của mình đều đã biến mất.

Còn có một lần, tôi nghe nói về việc tháo dỡ một công trình lớn sẽ được tiến hành gần nhà tôi. Vì sự kiện này trùng với ngày kết hôn của con trai tôi, tôi đã đề nghị đội tháo dỡ trì hoãn công việc của họ cho đến sau ngày kết hôn của con trai tôi, nhưng công ty này từ chối. Lấy lý do là gia đình chúng tôi cố tình cản trở kế hoạch phá dỡ, đồn cảnh sát đã cử hơn 10 cảnh sát đến với ý định bắt giam con trai tôi. Tôi tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ. Con trai phải đưa tôi đến bệnh viện, nên cảnh sát không thể bắt con trai tôi đi. Tại bệnh viện, bác sỹ xác định huyết áp của tôi lên quá cao và muốn truyền dịch cho tôi. Khi tôi phản đối, con trai tôi nổi cáu và nói: “Mẹ không muốn chứng kiến con kết hôn có phải không?!” Không thể thuyết phục được con trai đang lo lắng của mình, tôi thầm cầu Sư phụ: “Con là một người tu luyện. Không thuốc nào có thể vào được người con”. Kết quả là cả 4 lần họ cố gắng đặt kim truyền IV cho tôi đều không thành công.

Một ngày nọ, chân phải của tôi bỗng sưng tấy làm da chân trở nên căng bóng, đực biệt là phần đầu gối của tôi hết sức đau đớn. Thật trùng hợp, người hàng xóm của tôi cũng bị triệu chứng tương tự ở chân và vừa đi khám về. Phòng khám đã chữa khỏi bệnh ở chân cho cô ấy, vì vậy cô ấy đưa cho tôi danh thiếp và khuyến khích tôi đến gặp bác sỹ. Tâm tôi bị dao động theo và tôi quyết định đến khám vào ngày hôm sau. Thật bất ngờ, chân của tôi đã hồi phục chỉ sau một đêm và mọi thứ đã trở lại bình thường. Tôi thầm hối lỗi với Sư phụ: “Con cảm thấy rất hổ thẹn! Ngộ tính của con kém quá, lần này con lại khiến Sư phụ phải gánh chịu thay cho con rồi!”

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/3/447169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/31/203050.html

Đăng ngày 04-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share