Bài viết của Vi Lạp, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-08-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 27 năm. Ngay sau đó, nhiều bệnh tật của tôi, chẳng hạn như bệnh lao bạch huyết, bệnh tim và viêm quanh khớp vai thể đông cứng đều đã biến mất mà không cần điều trị y tế.

Hiện nay tôi đã 76 tuổi và sống một mình. Tôi có thể tự mình xử lý tốt mọi việc. Tôi đi chợ, nấu ăn, giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa. Tôi luôn vui vẻ và khỏe mạnh, các con tôi cũng cảm thấy mừng thay cho tôi.

Tu luyện Đại Pháp, mọi bệnh tật đều khỏi tận gốc rễ

Tôi từng là một công nhân xưởng đúc. Nhiều năm lao động nặng nhọc và hít thở trong môi trường không khí chứa nhiều bột chì đã khiến tôi mắc rất nhiều loại bệnh nghề nghiệp như vai đông cứng và viêm khớp phát triển. Khi chúng phát tác, tôi khó có thể kéo quần lên hoặc leo cầu thang. Công ty của tôi thường cho chúng tôi đi khám sức khỏe nhưng không bao giờ cho chúng tôi biết kết quả.

Một ngày nọ, người hàng xóm của tôi cho tôi mượn cuốn sách Pháp Luân Công, một cuốn sách giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp (một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa còn được gọi là Pháp Luân Công). Ngay khi vừa đọc cuốn sách này, tôi đã nhận thấy đây là một cuốn thiên thư và lập tức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay sau khi đọc xong cuốn sách.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi thường chép tay các bài giảng Pháp. Một ngày nọ, trong khi đang chép sách, chân tôi có cảm giác ơn ớn lạnh, khí lạnh phả ra liên tục từ đầu gối. Kể từ đó, bệnh viêm khớp và vai đông cứng của tôi đã biến mất!

Một lần khác, khi đang xách đống hàng tạp hóa nặng đi lên lầu, tôi đã nôn ra ba cục máu khi đang leo cầu thang tới tầng bảy chung cư, chúng có màu tím đen. Sau khi về tới nhà, tôi liền chạy vào nhà vệ sinh ngay lập tức và nôn ra cục máu thứ tư, lần này là màu đỏ tươi. Tôi cảm thấy đau ở ngực và vùng lưng trên, nhưng tôi không hề sợ hãi, bởi tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đang tịnh hóa thân thể cho tôi.

Tôi ngồi xuống và bắt đầu xếp bằng đả tọa. Tôi cảm tạ Sư phụ vì đã làm thanh lý thân thể cho tôi. Sau khi đả tọa, thân thể tôi vô cùng thoải mái. Kể từ đó, bệnh tim và khó thở của tôi cũng biến mất. Tôi tràn đầy năng lượng, có thể mang vác vật nặng lên lầu và không còn cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.

Trong 27 năm qua, tôi chưa từng một lần bị cảm mạo, không cần dùng đến một viên thuốc, càng không có việc phải nằm viện. Như vậy, tôi đã giúp bản thân và người nhà tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc; bằng không, với khoản lương hưu ít ỏi của mình, tôi sẽ không đủ chi trả tiền thuốc thang.

“Khuôn mặt của cô từng bị bỏng thật sao? Nhìn cô khỏe mạnh, trẻ trung và đẹp hơn trước!”

Cuối năm 2006, em dâu tôi đang nấu ăn trong bếp thì chỗ nối ống dẫn gas và bình gas bất ngờ bị bung ra. Với một tiếng nổ “đoàng” vang lên, một quả cầu lửa lớn xuất hiện, sức công phá của vụ nổ đã hất văng em dâu tôi ra ba mét. Cô ấy cố bật dậy để khóa van, nhưng một ngọn lửa khác xẹt đến và làm bỏng cánh tay của cô ấy. Ơn trời, em dâu tôi đã kịp ngắt van và tránh vụ hỏa hoạn gây thêm thiệt hại.

Em dâu tôi cởi chiếc quần dài đã bị lửa đốt chảy, và lúc này nó đã khô quắt lại và có thể dựng đứng trên mặt đất. Chiếc tất có hai lỗ thủng bị cháy xém, nhưng ngón chân cô ấy thì có một chút thương tổn. Một bên tóc mái bị đốt cháy, mặt và cổ có những chỗ phồng rộp nhưng cô ấy không hề cảm thấy đau. Em dâu tôi cảm thấy bản thân rất ổn, nhưng gia đình cô được một trận khiếp vía nên vội vã đưa cô đến bệnh viện.

Tối hôm đó tôi tới thăm em dâu. Mặt em dâu sưng lên, miệng không thể mở ra và đôi mắt sưng đến mức chỉ có thể nhìn thấy được một khe hở. Nhưng em dâu không cảm thấy đau một chút nào. Tôi nhắc cô ấy niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Tối hôm đó có hai em nhỏ cũng nhập viện ở phòng bên cạnh. Chúng la hét và khóc gào suốt đêm, em dâu tôi vì không thể ngủ được nên đã dành cả đêm để niệm các chữ chân ngôn.

Khi mặt trời còn chưa ló rạng, khi em dâu tôi đang nửa ngủ nửa tỉnh, thông qua ánh đèn lờ mờ, cô ấy thấy như có ai đó đến đứng ở bên cạnh giường cô ấy và mỉm cười với cô ấy. Em dâu cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Cô ấy tự hỏi người đàn ông này là ai và khi nhìn lại, em ấy nhận ra: “Ồ, đây chẳng phải là Sư phụ của chị dâu mình đây sao? Chẳn phải là Sư phụ Lý sao!” Khoảng 10 phút sau, Sư phụ rời đi. Em dâu tôi nhìn lại một lần nữa, thì thấy bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Lúc đó là khoảng 4 giờ sáng.

Ngày hôm sau, mặt và mắt của em dâu tôi đã bớt sưng và đến ngày thứ ba thì không còn sưng nữa. Dần dần các bóng nước cũng xẹp xuống, hoàn toàn không để lại sẹo. Da mặt của cô ấy trông trắng trẻo mịn màng, không giống như một người ở độ tuổi 50. Cô ấy đã được xuất viện sau chín ngày.

Gia đình và bạn bè đến thăm em dâu đã rất ngạc nhiên nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Mặt của cô từng bị bỏng thật sao? Nhìn cô rất ổn, trẻ trung và xinh đẹp hơn trước!”

Có một bệnh nhân khác cũng bị bỏng ở vùng mặt. Cậu ấy không chỉ nằm viện lâu hơn mà khuôn mặt của cậu ấy vẫn bị biến dạng khi được xuất viện.

Em dâu tôi đã biết thông tin cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp và hiểu chân tướng về cuộc bức hại. Cô ấy thường đi phân phát tài liệu Đại Pháp cùng với tôi, và chia sẻ tài liệu với bạn bè và đồng nghiệp của cô ấy. Nhớ lại những chuyện thần kỳ này, tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên chúng ta từng thời từng khắc!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/1/447078.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/31/203052.html

Đăng ngày 05-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share