Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2022] Bà Khổng Khánh Bình, một cư dân ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh đã bị bắt vào ngày 22 tháng 10 năm 2022, sau khi bị buộc phải rời khỏi nhà hơn 1 năm để tránh bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại bởi đức tin của bà vào Pháp Luân Công. Hiện bà Khổng đang bị giam trong Trại tạm giam Diêu Gia và gia đình không được phép vào thăm bà.

Con gái của bà Khổng là cô Lưu Chỉ Đồng hiện đang sinh sống tại San Francisco, Hoa Kỳ, đã tham gia một buổi biểu tình trước Lãnh sự quán Trung Quốc vào ngày 3 tháng 11 năm 2022, yêu cầu chính quyền Trung Quốc thả mẹ cô ngay lập tức.

Cô Lưu cho hay hiện cô rất lo lắng cho sự an toàn của mẹ cô. Cô nghẹn ngào nhiều lần khi nói.

4ce7ca973e106f2d58ed9ff314a1250e.jpg

Cô Lưu Chỉ Đồng cầm một bức ảnh của mẹ. Tấm bảng ghi “Lập tức thả mẹ tôi Khổng Khánh Bình”.

Dưới đây là bài phát biểu của cô Lưu.

***

Tôi tên là Lưu Chỉ Đồng. Tôi là một cư dân ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh và hiện đang sống ở San Francisco Bay Area (Hoa Kỳ). Hôm nay, tôi ở đây để kêu gọi nhân sĩ thiện lương các giới giúp giải cứu mẹ tôi, học viên Pháp Luân Công Khổng Khánh Bình.

Ngày 25 tháng 2 năm 2020, sau khi bị một người không hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Công tố cáo, mẹ tôi đã bị người của Đồn Công an phố Lý Gia bắt giữ. Cảnh sát đã tịch thu các sách Pháp Luân Công, ảnh của Nhà sáng lập Pháp Luân Công, máy tính, máy in, điện thoại di động và các tài sản khác. Tại đồn công an, cảnh sát đã thay nhau thẩm vấn bà và ra lệnh cho bà từ bỏ đức tin. Bà không hợp tác với họ. Sau 24 giờ bị giam giữ, bà được ra về và giám sát tại nơi cư trú.

Một tháng sau, cảnh sát yêu cầu bà quay lại đồn công an và viết một tuyên bố, hứa rằng sẽ không tu luyện Pháp Luân Công nữa. Bà đã từ chối và bị giam 1 ngày. Cảnh sát đã đổi trạng thái hồ sơ của bà thành “bảo lãnh” và ép gia đình chúng tôi trả 10.000 nhân dân tệ trước khi thả bà.

Khi thời hạn bảo lãnh của mẹ tôi kết thúc một năm sau đó vào tháng 3 năm 2021, cảnh sát đã lệnh cho bà đến đồn công an lần nữa. Lo sợ bị giam giữ kéo dài hoặc có thể bị kết án tù, mẹ tôi buộc phải rời khỏi nhà để trốn khỏi bàn tay cảnh sát.

Cảnh sát An và ba người khác đã bám theo mẹ tôi đến nơi ở tạm của bà vào lúc 3 giờ chiều ngày 22 tháng 10 năm 2022. Họ cắt điện và bắt bà khi bà mở cửa để kiểm tra. Bà bị giam ở trại tạm giam Diêu Gia kể từ đó và gia đình không được vào thăm. Hiện tôi và gia đình đang rất lo lắng cho bà. Tôi bị mất ngủ mỗi đêm. Ngay khi nhắm mắt, khuôn mặt tươi cười của mẹ sẽ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi rất yếu và toàn thân hơn chục loại bệnh. Bà uống nhiều loại thuốc để truy trì sức khỏe và cuộc sống khổ không thể tả. Trước mỗi bữa ăn, cha tôi sẽ chuẩn bị sẵn một vốc thuốc và nước cho bà. Vì bệnh tật nên mẹ luôn cáu kỉnh và thường mất bình tĩnh với cha tôi. Nhưng cha tôi chưa bao giờ đôi co với mẹ tôi vì biết rằng bà không muốn như vậy. Tôi sợ mẹ tôi nhưng tôi càng sợ mất mẹ hơn.

Đầu năm 2004, mẹ tôi bị sốt dai dẳng. Sau khi đến nhiều bệnh viện, bà được xác nhận bị nhiễm trùng máu. Tình trạng của bà rất nguy hiểm và việc điều trị không có tác dụng nhiều với bà. Chúng tôi lo lắng nhưng không thể làm gì hơn cho bà.

Một ngày nọ, mẹ tôi nói rằng bà sẽ tu luyện Pháp Luân Công và bà sẽ khoẻ mạnh trở lại. Vì nghe nhiều lời vu khống Pháp Luân Công tại trường hoặc trên truyền hình nên tôi rất sợ. Nhưng ngay khi nghĩ rằng mẹ sẽ khoẻ mạnh nhờ tu luyện tôi liền ủng hộ bà.

Ngạc nhiên thay, chỉ trong một tháng tu luyện Pháp Luân Công, sức khoẻ mẹ tôi đã cải thiện rõ rệt và các căn bệnh của bà đã biến mất trước khi chúng tôi nhận ra. Những vết nám trên mặt bà biến mất và da mặt trở nên hồng hào tươi tắn. Ngoài việc cải thiện sức khoẻ, tật xấu của bà cũng không còn. Mối quan hệ giữa bà với cha tôi và gia đình lại hoà hợp trở lại. Chúng tôi đều ấn tượng bởi sự thay đổi của mẹ và hiểu rằng Pháp Luân Công hoàn toàn bị vu oan.

Tôi không hiểu tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc lại bức hại một pháp môn tu luyện tốt như vậy và tuyên truyền bôi nhọ nó. Quá nhiều người thù hận Pháp Luân Công vì những lời tuyên truyền dối trá và một số đã đồng loã với chính quyền và tham gia vào cuộc bức hại.

Thật ra, Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện đức hạnh dạy người ta chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để cố gắng trở thành người tốt hơn và tốt hơn nữa. Những người tu luyện đã trải nghiệm sự thăng hoa về thể chất và tinh thần. Mẹ tôi là một minh chứng tốt nhất.

Tôi cũng bắt đầu lý giải được tại sao nhiều học viên Pháp Luân Công vẫn kiên định với đức tin của họ dù đã trải qua nhiều thập niên của cuộc bức hại tàn bạo và mạo hiểm cả mạng sống của họ để nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Đó là cách họ trả ơn cho Pháp Luân Công vì tất cả những lợi ích mà họ nhận được và họ hy vọng nhiều người hơn nữa có thể được thục ích từ pháp môn này.

Có lẽ một số người trong chính quyền biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Nhưng vì để nuôi sống gia đình và sợ mất đi chén cơm manh áo nên họ đã tham gia vào cuộc bức hại trái với lương tâm của mình. Nhưng điều tôi muốn nói với các vị là những người lính Đức mà đã giết những người Do Thái giáo trong các trại tập trung năm đó có lẽ cũng nghĩ như vậy. Họ nghĩ rằng họ chỉ làm theo lệnh cấp trên và họ không thấy rằng một ngày nào đó họ sẽ bị đưa ra Toà án Quốc tế vì là tội phạm chiến tranh. Nếu các vị không thể dừng cuộc bức hại, các vị có thể quyết định cách thực hiện nhiệm vụ và có lựa chọn đưa họng súng cao hơn 1 cm [để bắn hụt mục tiêu].

Từ khi mẹ bị bắt, tôi luôn lo lắng cho sự an toàn của bà ấy. Hiện thời tiết ở Đại Liên đang rất lạnh và tôi không biết mẹ tôi có quần áo ấm để mặc hay không. Vì trại tạm giam không cho gia đình tôi vào thăm bà nên chúng tôi không biết bà đang làm gì.

Tôi biết cuộc bức hại thật sự tàn bạo đến mức nào. Từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, vô số học viên đã bị bắt và bị kết án. Một số người thậm chí bị tra tấn đến chết hoặc bị giết hại để lấy nội tạng. Nghĩ tới việc mẹ tôi có thể bị tra tấn khiến tim tôi tan nát. Tôi không phải là người có tinh thần mạnh mẽ nhưng tôi luôn tự nói với bản thân rằng tôi phải kiên cường và cố gắng hết sức để giải cứu mẹ tôi.

Vì vậy, hôm nay tôi đứng đây để mạnh mẽ yêu cầu chính quyền Trung Quốc ngay lập tức thả mẹ tôi và những học viên Pháp Luân Công đang bị giam cầm khác. Chừng nào bà vẫn bị giam, tôi sẽ không từ bỏ nỗ lực giải cứu bà. Tôi hy vọng nhiều người tốt hơn có thể tham gia cùng tôi và giúp chấm dứt cuộc bức hại này.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/7/451619.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/9/204669.html

Đăng ngày 23-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share