Bài viết của Tân Mai, học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2022] Công việc đầu tiên của tôi là làm cho chính quyền thị trấn, và đồn công an nằm ngay phía bên trái của tòa nhà chính quyền. Thông qua những gì mắt thấy tai nghe, tôi biết cảnh sát là côn đồ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Lực lượng cảnh sát mở rộng biên chế trong khu vực, và nhân viên từ các cơ quan hành chính sự nghiệp được yêu cầu đăng ký vào đội ngũ công an. Do cảnh sát được trả lương cao, đãi ngộ tốt và có quyền lực, nên nhiều người đã tham gia. Chồng tôi làm việc ở một văn phòng chính quyền ở địa điểm khác và nói với tôi rằng trưởng đồn công an ở đó tử tế và muốn chuyển anh ấy đến làm việc ở đồn công an của họ. Tôi vội vàng nói với chồng: “Không được! Cảnh sát thường hay đánh người. Họ đã làm rất nhiều việc xấu, như phá dỡ nhà của người dân và phạt tiền mà không có lý do chính đáng. Cảnh sát không bảo vệ mà còn làm hại người dân”. Chồng tôi cũng cảm thấy như vậy nên đã từ bỏ lời đề nghị đó và lựa chọn tiếp tục làm một cán bộ xã bình thường.

Tôi sinh con trai vào mùa đông. Gió bắc lạnh buốt khiến tôi mắc bệnh thấp khớp. Dù tuổi còn trẻ nhưng tôi đã trở thành “ấm sắc thuốc”. Tôi phải đi làm, chăm con, và phải tỏ ra khỏe mạnh. Chồng tôi công tác xa nhà và không thể về nhà mỗi ngày. Cuộc sống của tôi thực sự là vừa khổ vừa mệt.

Năm 1998, có người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với tôi, nói rằng pháp môn này có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa bệnh khoẻ người và hoàn toàn miễn phí. Vậy nên tôi quyết định bắt đầu tu luyện. Không lâu sau khi tu luyện, tôi quả thực đã trở thành một người toàn thân vô bệnh. Niềm vui của tôi không thể diễn tả thành lời. Vì không có thời gian học Pháp vào ban ngày nên tôi đưa con trai đến nhà một học viên để học Pháp vào buổi tối.

Tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị giam giữ phi pháp và nhà cửa bị lục soát vài lần. Lúc đó, con trai tôi đang học lớp một. Vì chồng tôi không thể chăm sóc cho con, nên con trai phải ở với bà nội và sau này được một đồng tu nuôi dưỡng. Với hoàn cảnh thay đổi liên tục như vậy và không có cha mẹ bên cạnh, con trai chúng tôi đã lớn lên trong nỗi sợ hãi.

Chồng tôi cũng bắt đầu khiếp sợ cuộc bức hại. Anh ấy không dám nói không với những kẻ hành ác nhưng đủ mạnh để nhục mạ, ngược đãi và đấm đá tôi. Là một học viên Đại Pháp, tôi âm thầm chịu đựng và hành xử theo yêu cầu của Pháp là “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Một đêm nọ, chồng tôi về nhà, khi chúng tôi đang nằm trên giường, tôi nói với chồng: “Con trai sắp thi vào cấp ba rồi, em muốn đổi trường cho con, vì ở đó con sẽ có cơ hội tốt hơn để con được nhận vào trường cấp ba số 1 của huyện“.

Chồng tôi nổi trận lôi đình và đấm vào đầu tôi. Lúc tôi đứng dậy, anh ấy đá tôi một phát khiến tôi ngã lăn xuống sàn. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không đủ sức. Chồng tôi giơ chân lên và định đá tôi thêm lần nữa. Tôi nhanh chóng cầu xin Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) cứu tôi và anh ấy đã thu chân lại.

Thấy tôi nằm trên sàn mặt mày tái mét, anh ấy từ tức giận chuyển sang sợ hãi. Anh biết bản thân đã đánh tôi quá mạnh tay và bế tôi lên giường, sau đó gọi điện cho tài xế cơ quan đến đón mẹ tôi trước, rồi chạy đến nhà chúng tôi. Chồng tôi chuẩn bị đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói: “Em không sao, không cần đưa em đến đó đâu”.

Tôi muốn đứng dậy nhưng cảm thấy như xương sườn đã bị gãy. Tôi có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” trong xương. Tôi biết lần này chồng tôi đã thực sự đánh tôi mạnh tay, nhưng là một học viên, tôi phải chứng thực Pháp. Khi nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy cơ thể lại có sức lực, và tôi đã có thể đứng dậy.

Chồng tôi hoảng sợ nên đến cơ quan và ở lại đó qua đêm. Mặc dù tôi đã đứng dậy được, nhưng không thể chợp mắt vì xương sườn đau nhức. Tôi muốn ngồi trên giường nhưng không được. Tôi nghĩ tôi có thể thử luyện công và liền bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất, rồi đột nhiên, trời đất như đảo lộn, và tôi lập tức không còn sức lực. Tôi ngã xuống giường và cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người sắp sửa trào ra ngoài. Tôi đi vào nhà vệ sinh và nhổ ra một thứ có màu xanh đen đầy cả bồn rửa mặt.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu phát chính niệm giải thể bức hại của cựu thế lực. Sau đó tôi bật băng tiếng giảng Pháp của Sư phụ. Tôi bắt đầu cảm thấy đỡ hơn và tựa lưng vào đống mền và nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, tôi đã có thể nằm xuống và cuối cùng ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, phát chính niệm một tiếng đồng hồ, phủ định bức hại lên thân thể tôi.

Vào buổi sáng ngày thứ tư, tôi muốn nghỉ thêm vài ngày nữa, nhưng lãnh đạo cơ quan đã gọi điện và đề nghị tôi đi làm. Tôi đạp xe và xương sườn đau nhói, nhưng tôi nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp và mình sẽ không sao hết!”

Cơn khó chịu ở ngực tôi biến mất. Tôi đạp xe như thể đang bay trên không trung, tôi quá đỗi vui mừng và cảm động rơi lệ. Sư phụ từ bi vĩ đại đã gỡ bỏ cơn đau xuống cho tôi. Nếu không tự mình trải nghiệm điều này, tôi sẽ không bao giờ tin nổi.

Xương sườn của tôi đã hồi phục trong vòng ba ngày. Trong thời gian đó, mẹ tôi ở nhà tôi và nấu cho tôi ăn. Thấy tôi hồi phục quá nhanh, mẹ tôi cảm thán: “Vì con là học viên nên mới hồi phục nhanh đến vậy. Nếu điều này xảy ra với người bình thường thì họ phải đến bệnh viện và tốn rất nhiều tiền rồi!”

Chồng tôi về nhà ăn trưa và đem theo hai con hải sâm, nói rằng để tôi bồi bổ sức khỏe. Mẹ tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt con à. Hai ngày qua, mẹ đã đọc các bài giảng Pháp trong sách Chuyển Pháp Luânvà thấy rằng nó không giống như những gì nói trên TV đâu. Cuốn sách này dạy người ta trở thành người tốt. Nếu mọi người đều làm theo yêu cầu trong sách thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn biết bao. Nếu vợ con muốn tu luyện thì hãy để nó tu luyện nhé”.

Tôi bảo chồng tôi cũng nên đọc sách một chút để hiểu rõ hơn về Đại Pháp. Sau khi đọc xong, anh ấy nói: “Chân-Thiện-Nhẫn là không có sai. Anh không phản đối việc làm người tốt, anh chỉ lo rằng em sẽ bị bắt và gia đình chúng ta không thể sống yên ổn mà thôi. Nếu em bị bắt, không chỉ bị bỏ tù mà còn bị khai trừ công chức, không có ai chăm sóc cho con trai. Ly hôn thì cũng không phải là giải pháp. Gia đình này có em thì vẫn hơn. Nếu em nhất định tu luyện, anh sẽ không ngăn cản nữa”.

Chồng tôi bây giờ đã biết cách trở thành một người tốt. Anh ấy tận tâm trong công việc, không lấy những thứ không thuộc về mình, biết nghĩ cho người khác trước. Anh được bầu chọn là nhân viên kiểu mẫu trong nhiều năm và được thăng chức làm chủ tịch kiêm bí thư của ủy ban thị trấn. Anh ấy đã làm nhiều việc tốt cho người dân ở thị trấn, và ai cũng khen anh là một người tốt.

Tôi thường hay bảo chồng đừng tham gia vào cuộc bức hại, vì những kẻ hành ác bức hại Pháp Luân Công sẽ bị báo ứng. Anh ấy âm thầm bảo vệ các học viên trong phạm vi quyền hạn của mình.

Một số cảnh sát của đồn công an và cục công an tích cực tham gia vào cuộc bức hại đã bị ĐCSTQ thao túng và lợi dụng. Họ sách nhiễu, bắt giữ, bỏ tù, và tra tấn các học viên Đại Pháp. Một số cảnh sát đã lắng nghe các học viên giảng thanh chân tướng và ngừng bức hại, nhưng nhiều người đã không lắng nghe lời khuyến cáo và vẫn còn tiếp tục hành ác.

Trời diệt ĐCSTQ, trước khi đại kiếp đến, hy vọng tất cả những người tham gia bức hại có thể tĩnh tâm xuống, hãy nhìn một chút những trải nghiệm thực tế của các học viên Pháp Luân Công, so sánh những lời dối trá mà ĐCSTQ dùng để lừa dối con người thế gian mà phân biệt rõ thiện ác, tuyển chọn ánh sáng, và để lưu lại cho bản thân một tương lai tươi sáng!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/26/445167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/7/203147.html

Đăng ngày 14-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share